Chương 495: Nhục thân khủng bố
Tô Tử Mặc cảm thụ được bảy con Thượng Cổ Đại Yê vờn xung quanh, trong lòng sinh ra một tia minh ngộ..
Tu luyện tới bây giờ, mười hai Yêu Vương đã có mặt bảy con!
Nói cách khác, còn có năm Yêu Vương chưa hiện ra.
Tu luyện bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương tới cực hạn, hẳn là mười hai vị Đại Hoang Yêu Vương sẽ hiện lên toàn bộ!
Về phần năm Yêu Vương còn lại là gì thì Tô Tử Mặc vẫn chưa biết được.
Bí điển mà Điệp Nguyệt lưu lại cho hắn, trên m Thần thiên vẫn bao phủ một tầng mê vụ.
Lấy tu vi cảnh giới bây giờ của hắn còn không thể nhìn thấu được.
Ở trong ngực của hắn có một nội đan hình tròn màu máu đang chầm chậm xoay.
Trong mắt Tô Tử Mặc khó nén khỏi vui mừng, chỉ hơi nắm tay một chút, trong lúc giơ tay nhấc chân đã có thể cảm nhận được các vị trí trong cơ thể mang tới lực lượng cường đại, giống như có thể một quyền đánh nát đỉnh núi vậy!
Đây là cảm giác lực lượng tăng vọt về chất!
Tô Tử Mặc lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh phi kiếm cực phẩm, rót vào linh lực.
Quang mang trên thân kiếm lóe lên hàn khí lạnh thấu xương.
Tô Tử Mặc lướt ngón tay trên thân kiếm
Ông!
Thân kiếm run rẩy.
Huyết nhục và phi kiếm cực phẩm chạm vào nhau lại truyền đến tiếng binh khí va chạm!
Tô Tử Mặc dốc toàn lực vận chuyển linh lực, Linh Hải trong đan điền sôi trào, chín linh mạch trên người hiện lên.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, mắt sáng như đuốc cầm cực phẩm phi kiếm hung hăng chém lên trên cánh tay của mình!
Coong!
Phi kiếm bị bắn ngược lại.
Cánh tay lại hoàn hảo không chút tổn hại.
Mặc dù Tô Tử Mặc tu luyện Tiên đạo còn chưa ngưng kết ra Kim Đan, nhưng hắn Trúc Cơ cực cảnh thứ hai chỉ sau Nhân Hoàng, khi toàn lực bùng nổ thì lực lượng chí ít có thể sáng ngang cùng Kim đan sơ kỳ.
Bây giờ, một kiếm này hạ xuống thậm chí không thể lưu lại một chút dấu vết nào trên cánh tay của hắn!
Thấy cảnh này, ngay cả lão tiên hạc đều thất kinh.
Trên người Yêu tộc, bộ phận cứng rắn nhất phần lớn là nanh vuốt.
Nếu như cực phẩm phi kiếm còn không đâm rách được huyết nhục Tô Tử Mặc thì e là cho dù có hoàn mỹ Linh khí cũng chưa hẳn có thể thương tổn tới xương cốt của hắn!
Muốn làm bị thương đến nội phủ bên trong cơ thể lại càng không có thể.
Lão tiên hạc dám khẳng định, bây giờ với thân thể này của Tô Tử Mặc đã cường đại hơn thuần huyết hung thú Kim Đan cảnh nhiều!
Bởi vì, nàng chính là thuần huyết hung cầm.
Tô Tử Mặc mới vừa bước vào Đan Đạo, ngưng kết ra nội đan đã có được thể phách huyết nhục khủng bố như vậy, nếu như hắn tiếp tục tu luyện nữa, đạt đến cực hạn Đan Đạo...
Lão tiên hạc không dám tưởng tượng.
Ba!
Nhưng đúng lúc này, trong động phủ Tô Tử Mặc lại truyền đến một tiếng vang giòn!
Con ngươi của lão tiên hạc hơi co vào.
Chỉ thấy trong mỗi bàn tay của Tô Tử Mặc nắm một đoạn kiếm gãy, ảm đạm vô quang.
Vừa rồi chuôi cực phẩm phi kiếm này lại bị hắn tay không bẻ gãy!
"Thế này..."
Lão tiên hạc ngơ ngác nhìn cảnh tượng này mà trợn mắt há hốc mồm.
Nàng đột nhiên nghĩ đến bốn năm trước, thú nhỏ khắp cả người đen kịt có lai lịch bí ẩn mà Tô Tử Mặc mang từ bên ngoài về.
Nghĩ tới nanh vuốt khủng bố của con thú nhỏ thần bí kia, nàng không khỏi thầm nghĩ: "Nhục thân bây giờ của đứa nhỏ này, so với Dạ Linh kia, sợ là cũng không thua kém gì."
Lai lịch của Dạ Linh đến nay vẫn là điều bí ẩn.
"Đúng là hai cái quái vật!"
Trong lòng lão tiên hạc thầm oán một câu.
So sánh với Tô Tử Mặc cùng Dạ Linh, thì huyết mạch của thuần huyết hung cầm như nàng có thể nói là giống như gia cầm nuôi nhốt...
Trong động phủ.
Tô Tử Mặc nhìn hai đoạn kiếm gãy trong bàn tay mình, trong đầu nhớ lại một đêm hoa đào rơi lả tả kia, nhớ lại cảnh Điệp Nguyệt truyền thụ cho hắn bí điển Đại Hoang Yêu Vương, hắn không khỏi xuất thần.
Điệp Nguyệt từng nói muốn tìm Thương Lãng Chân Nhân báo thù, hắn nhất định phải tu luyện tới thiên thứ bảy là Kết Đan thiên.
Mà bây giờ, hắn đã đạt đến.
Khoảng cách với đêm ấy đã trôi qua tám năm.
Con đường trong tám năm này như mộng như ảo.
Nhớ lại khi còn ở trấn Bình Dương, giữa sân tu hành có Điệp Nguyệt làm bạn, Tô Tử Mặc mỉm cười, đứng yên không nói gì, lại có chút ngây người.
"Tử Mặc."
Đúng lúc này, trong động phủ lại đột nhiên vang lên giọng nói của lão tiên hạc.
"Không nên phân tâm, ngươi mới vừa bước vào Đan Đạo, cần tiếp tục tu luyện, ổn định cảnh giới!"
Tô Tử Mặc bừng tỉnh.
Đến lúc này, hắn mới phát hiện ra việc hắn đột phá nhất định đã gây ra động tĩnh lớn, ngay cả động phủ đều đã đổ sụp, bụi bặm bốc lên cuồn cuộn, khắp nơi đều là.
Chỉ là vì bốn phía bị một màn sáng màu đen nhánh ngăn cách nên mới không kinh động tới những tu sĩ khác.
Tô Tử Mặc vội vàng khom người, nói: "Đa tạ Tiên Hạc tiền bối."
Vừa lên tiếng, Tô Tử Mặc đã giật nảy mình.
Thanh âm của hắn đã hoàn toàn thay đổi!
Như tiếng chuông ngân, âm vang hữu lực, rung động tinh thần!
Lão tiên hạc ôn nhu nói: "Lực lượng của nội đan, ngươi cần phải làm được đến độ thu phóng tự nhiên, nếu không thì bộ dáng này của ngươi làm sao có thể ra ngoài gặp người khác được? Ngươi vừa mở miệng nói chuyện đã dọa chết người khác rồi."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, không chần chờ nữa, thân thể cao lớn lắc lư một cái, ngồi xếp bằng, tiếp tục tu luyện.
Sau khi bước vào Đan Đạo, củng cố cảnh giới, khống chế lực lượng trong nội đan thì tương đối dễ dàng, cũng không cái gì nguy hiểm.
Chỉ cần tốn chút thời gian, đi làm quen với nội đan, cảm thụ nội đan, trải nghiệm rất nhiều biến hóa trên thân thể thì cảnh giới cũng sẽ dần dần ổn định rồi.
Theo thời gian trôi qua, chung quanh thân thể Tô Tử Mặc, bảy hư ảnh Đại Hoang Yêu Vương dần dần nhạt đi.
Thân hình của hắn đã từ từ nhỏ dần.
Yêu khí bao phủ bốn phía xung quanh cũng liên tục không ngừng tràn vào ngực.
...
Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua.
Sáng sớm, tảng sáng.
Một tia nắng xua tan sương mù, chiếu xuống một khuôn mặt mi thanh mục tú.
Mái tóc đen như thác nước tùy ý rơi xuống, nhẹ nhàng bay bay.
Nam tử nhắm hai mắt, màn sáng trên người hắn dần dần mở rộng, đến khi lan khắp toàn thân, rực rỡ ngời ngời.
Dưới ánh sáng mờ bao phủ, thân thể này lóe ra từng điểm sáng trong suốt như ngọc, huyết nhục tinh khiết vô ngần.
Nam tử giống như một vị trích tiên giáng xuống trần thế vậy.
Đây mới thật sự là thoát thai hoán cốt!
Đột nhiên!
Nam tử mở hai mắt ra, hai tia thần quang bắn ra sáng chói, so với hào quang còn sáng hơn!
Nhưng rất nhanh, thần quang lại nhanh chóng thu lại.
Trong đôi mắt của hắn đã khôi phục lại bình tĩnh.
Nam tử cúi đầu, nhìn thân thể của mình đã khôi phục như lúc ban đầu, hài lòng gật đầu, lấy từ trong túi trữ vật ra một kiện thanh sam, mặc vào.
Nam tử này chính là Tô Tử Mặc mới vừa bước vào Đan Đạo.
Bây giờ, Tô Tử Mặc đã có thể hoàn toàn trong khống chế lực lượng của nội đan!
Chỉ cần không sử dụng lực nội đan thì dù có vận chuyển huyết mạch, thân hình Tô Tử Mặc cũng sẽ không biến hóa rõ ràng.
Chẳng biết từ lúc nào, lão tiên hạc đã thu lại màn sáng đen kịt ngăn cách ở chỗ này.
Tô Tử Mặc vươn người đứng dậy, hít sâu một hơi, cảm thụ được không khí tươi mới trong núi, toàn thân thoải mái như từng lỗ chân lông đều đang mở ra.
Động phủ đã biến thành phế tích, không thể tiếp tục ở lại.
Tô Tử Mặc hơi lắc lắc người, nhè nhàng lướt qua đống phế tích, lặng yên không một tiếng động đi ra phía ngoài.
"Ừ"
Đột nhiên, ánh mắt Tô Tử Mặc chuyển động, khẽ ồ một tiếng, theo bản năng dừng chân lại.
Ở bên ngoài phế tích, một thiếu nữ ngồi xổm trên mặt đất, nàng có ngũ quan tinh xảo, hai tay ôm đầu gối, mái tóc lại rối bời được bó gọn lại.
Cũng không biết đã bao lâu không nghỉ ngơi rồi, giữa lông mày thiếu nữ đều là vẻ mỏi mệt, nàng dựa vào trên tảng đá lạnh như băng trên cửa động phủ nay đã thành phế tích, nhắm mắt ngủ gật.
Trong lòng Tô Tử Mặc thoáng suy nghĩ một chút đã hiểu ra.
Hắn bước vào Đan Đạo gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định đã quấy rầy rất nhiều người, Niệm Kỳ không yên lòng về hắn nên mới canh giữ cửa, không chịu rời đi.
Trên người Niệm Kỳ bẩn thỉu, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy tro bụi, nhưng vẫn không thể che lấp dung nhan tuyệt sắc kia.