Chương 498: Hạc giấy
Thương Lãng Chân Nhân âm trầm cười một tiếng, sâu kín nói ra: "Bụi Cấm Linh Hoa này, ta tìm được trong phế tích Đại Càn, chăm sóc mấy chục năm mới cứu sống!"
Nghe được bốn chữ ' Phế tích Đại Càn ', bốn người Lương Hằng đều biến sắc, âm thầm hấp khí, sâu dưới đáy mắt lóe lên một tia kiêng kị.
Một lúc lâu sau.
"Đại Càn phế tích, sắp mở ra rồi nhỉ?."
" Ừ, sắp rồi! "
"Hắc! Ở trong đó cửu tử nhất sinh, cho dù mở ra, ta cũng sẽ không tiến vào nữa."
Thương Lãng Chân Nhân nói với vẻ vẫn còn sợ hãi: "Lần trước, ta chỉ ở bên ngoài đi một vòng mà suýt đã mất mạng rồi!"
Đàm Hạo cười híp mắt nói ra: "Xem ra Thương Lãng đạo hữu thật sự rất coi trọng Tô Tử Mặc, thế mà sẵn sàng lấy ra Ma hoa thượng cổ đã tuyệt tích như Cấm Linh Hoa."
"Cấm Linh Hoa để đối phó với tu sĩ Trúc Cơ thì có chút đại tài tiểu dụng." Cao Hổ rầu rĩ hỏi.
Phải biết rằng Cấm Linh Hoa có tác dụng giam cầm linh lực tuyệt đối.
Thương Lãng Chân Nhân thu Cấm Linh Hoa lại, lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, sư tử vồ thỏ cũng phải dốc hết toàn lực! Lần này đánh giết, ta không cho phép xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào!"
Đàm Hạo gật đầu nói: "Có Cấm Linh Hoa thì át chủ bài cường đại nhất của kẻ này là có thể huyễn hóa ra Thần Long bí thuật, tương đương với đã bị phế đi."
"Hơn nữa, dù hắn đã bước vào Kim Đan cảnh cũng vô dụng! Linh lực bị giam cầm, tất cả thủ đoạn của Kim Đan cảnh đều không thi triển được, bên ngoài lại có trận pháp vây khốn, hắn có chắp cánh cũng khó trốn thoát!"
Hai mắt Tư Mã Trí của Chân Hỏa môn sáng người, càng nói càng phấn khởi.
"Chắp cánh? "
Thương Lãng Chân Nhân cười lạnh nói: "Đừng quên, giam cầm linh lực thì bí thuật Phiêu Miểu Chi Dực của Phiêu Miểu phong cũng không dùng được! Hắn chỉ có thể đứng im trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn chúng ta!"
Cao Hổ nhếch miệng cười nói: "Nói như thế thì chúng ta chỉ cần đạp không đứng thẳng, mặc dù kẻ này có đủ loại thủ đoạn hay nhục thân cường đại như thế nào, cũng không đả thương được chúng ta. Mà chúng ta lại có thể tùy ý công kích hắn!"
"Đúng là như thế."
"Hay lắm!"
Năm người nhìn nhau cười to, vẻ mặt đầy nhẹ nhõm.
"Trấn sát kẻ này xong, liên quan tới việc phân phối bảo vật của hắn, chúng ta tốt nhất vẫn nên nói trước một chút, để tránh đến lúc cuối cùng lại xảy ra tranh chấp." Lương Hằng thản nhiên nói.
"Yên tâm, cứ dựa theo bàn bạc lúc ban đầu."
Thương Lãng Chân Nhân trầm giọng nói: " Bí thuật Hóa Long, Tiên Thiên Linh Khí giao cho Lương Hằng đạo hữu; công pháp luyện thể giao cho Cao Hổ đạo hữu; bí thuật kiếm trận giao cho Đàm Hạo đạo hữu; bí pháp luyện khí sẽ giao cho Tư Mã huynh."
"Về phần Linh thạch, đan dược, Linh khí trên người của hắn, năm người chúng ta chia đều!"
"Như thế rất tốt."
Bốn người Lương Hằng gật gật đầu, mừng thầm trong lòng.
Giống như Cao Hổ vốn là Luyện Thể Sĩ, thứ hấp dẫn hắn nhất chính là phương pháp Tô Tử Mặc luyện thể.
Đây cũng là chia theo nhu cầu.
Đám người đang muốn giải tán thì Tư Mã Trí đột nhiên nhíu nhíu mày, hỏi: "Ta có nghe nói, lần trước tiến đánh Phiêu Miểu phong, nữ đệ tử kia của ngươi làm trái mệnh lệnh của ngươi, không đi tham gia, lần này nó sẽ trợ giúp chúng ta đối phó với nhân tình của nó sao? "
"Hai người đã là thanh mai trúc mã, chữ viết tất nhiên là quen thuộc, nếu ngươi là giả tạo, sợ là sẽ lộ ra sơ hở." Đàm Hạo cũng tỉnh táo hỏi một câu.
"Hừ!"
Vẻ mặt Thương Lãng Chân Nhân u ám, hừ lạnh một tiếng: "Lần này không phải do nó!"
Đám người Tư Mã Trí nghe thế, trong lòng đều run lên.
Nhìn sát ý giữa lông mày Thương Lãng Chân Nhân, vì muốn giết Tô Tử Mặc mà đệ tử này của hắn sợ là muốn hi sinh rồi!
"Kẻ nghịch đồ này có giữ ở bên người, sớm muộn cũng là kẻ gây họa!"
Thương Lãng Chân Nhân nhắm hai mắt lại, lạnh giọng nói: "Đúng dịp gần đây nó muốn xung kích Đan Đạo, ha ha. Muốn bước vào Kim Đan cảnh, nào có dễ dàng như vậy, trong quá trình này xuất hiện một chút ngoài ý muốn không phải rất bình thường sao."
...
Một tháng sau.
Phiêu Miểu phong.
Trong động phủ, Tô Tử Mặc đang ngồi xếp bằng, hai tay ngửa lên đặt trên hai đầu gối, hai mắt khép hờ, khí tức đều đều, toàn thân lộ ra vẻ yên tĩnh không linh, phiêu miểu như Tiên.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tô Tử Mặc mở mắt ra, thở ra một hơi thật dài, tỉnh lại từ trong nhập định.
"Vẫn chưa được."
Tô Tử Mặc lắc đầu.
Một tháng qua, hắn vừa ngưng khí tu luyện, vừa cảm ngộ, tổng kết những linh thuật bí pháp trong tay từ khi bước vào Tiên đạo đến nay.
Yêu đạo, Tiên đạo, mặc dù đều có thể bước vào Đan Đạo, nhưng lại hoàn toàn khác nhau.
Yêu đạo chính là sau khi buộc tâm viên, khóa ý mã, hàng long phục hổ, lại không ngừng ngưng tụ yêu khí, thuận theo thế nước chảy thành sông để ngưng kết nội đan.
Nhưng Tiên đạo lại coi trọng cảm ngộ.
Cưỡng ép Kết Đan, chẳng những dễ dàng xảy ra vấn đề, hơn nữa ra Kim Đan dị tượng ngưng tụ, cũng chưa chắc có thể đạt tới trình độ bản thân mong muốn.
Cho nên Tô Tử Mặc không dám khinh thường.
Nửa tháng trước, linh lực của hắn đã đạt tới cực hạn, Linh Hải không thể khuếch đại thêm.
Nói cách khác, hắn đã tu luyện tới Trúc Cơ cực cảnh đỉnh phong!
Trong tình huống này, Tô Tử Mặc bắt đầu thử nghiệm trùng kích Đan Đạo, ngưng kết Kim Đan.
Từ khi tu hành đến nay, những thứ hắn tu luyện quá nhiều, không chỉ có công pháp Tiên đạo, ngay cả công pháp Ma đạo cũng tu luyện không ít.
Mà giữa Tiên cùng Ma vốn là khác đạo.
Tiên chú trọng Đạo pháp tự nhiên, thiên nhân hợp nhất.
Mà Ma lại là cố chấp cực đoan, kiếm tẩu thiên phong.
Tô Tử Mặc tu luyện linh lực vốn là Hỏa thuộc tính, nhưng lại tu luyện rất nhiều công pháp, như là « Định Hải Quyển » « Triều Tịch Quyển » « luyện Huyết Ma Kinh ».
Tiên Ma không thông, thủy hỏa bất dung.
Nửa tháng trôi qua, Tô Tử Mặc vẫn luôn không thể vượt ra một bước kia.
Nếu cưỡng ép Kết Đan tất nhiên sẽ xảy ra vấn đề lớn!
"Thời cơ không đúng."
Tô Tử Mặc khẽ suy nghĩ.
Về việc tu hành, muốn đột phá đại bình cảnh giữa các cảnh giới lớn, thường thường cần có thiên thời địa lợi nhân hoà, cảm ngộ thiên địa, cơ duyên xảo hợp, rất nhiều nhân tố kết hợp với nhau.
Có người ngồi bên dòng suối xem nước chảy sẽ ngộ đạo.
Có người khi du lịch khắp nơi xong về sẽ đốn ngộ.
Có người nghe tiếng gió, xem mưa rơi, tâm huyết dâng trào mà bước vào Đan Đạo.
Có người một khi chặt đứt trần duyên, giải quyết xong nhân quả, từ đó suy nghĩ thông suốt, ngưng kết Kim Đan...
Đương nhiên, càng nhiều người đều dừng bước trước cánh cửa Đan Đạo, sau đó tiếc nuối mà già đi!
Tô Tử Mặc vươn người đứng dậy, nhảy xuống từ trên giường, ánh mắt thanh tịnh lại bình tĩnh, sâu xa như biển, lẩm bẩm nói: "Xem ra nên đi ra ngoài một chút."
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Tô Tử Mặc vung tay áo, cửa động phủ được mở ra.
Niệm Kỳ đứng ở cửa, đang đứng nhìn quanh.
"Chuyện gì thế? "
Tô Tử Mặc đi tới bên người nàng, ánh mắt rơi vào trên hạc giấy trong tay nàng, nhẹ giọng hỏi.
Hạc giấy này là thủ đoạn đưa tin thường thấy nhất trong Tu Chân giới, là một loại phù lục, chính là do Thiên Hạc môn sáng tạo.
Niệm Kỳ đưa con hạc giấy tới, nói: "Đây là cho công tử, bên ngoài con hạc giấy viết cố nhân ở trấn Bình Dương."
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Có thể xưng là cố nhân trấn Bình Dương, hơn nữa hiểu được hạc giấy truyền tin thì chỉ sợ chỉ có một người.
Tô Tử Mặc nhận con hạc giấy, từ từ mở ra.
Trong con hạc giấy có viết mấy hàng chữ viết xinh đẹp.
"Tử Mặc, ta trùng kích Đan Đạo thất bại, linh mạch đứt đoạn, trọng thương khó lành, bây giờ đã trở lại trấn Bình Dương."
"Chúng ta tình duyên đã đứt, vốn không nên quấy nhiễu ngươi. Nhưng gần đây, cảm thấy đại nạn sắp tới, ngày giờ không nhiều, hi vọng ngươi có thể trở về, gặp lại một lần cuối."
—— Trầm Mộng Kỳ.