Chương 510: Đến phế tích
Tô Tử Mặc lại xem xét túi trữ vật của năm người Thương Lãng một chút.
Bên trong cũng không có quá nhiều bảo vật đáng giá chú ý, chỉ là chút đan dược, Linh thạch, còn có một số Linh khí, đều không lọt nổi mắt xanh của Tô Tử Mặc.
Bây giờ thứ mà hắn cần nhất chính là công pháp bí tịch liên quan tới đan đạo.
Ngưng Khí cảnh, có Ngưng Khí Thiên.
Trúc Cơ cảnh, có Trúc Cơ Thiên.
Kim Đan cảnh, cũng có công pháp tương ứng.
Công pháp cực kỳ trọng yếu đối với tốc độ tu luyện và thực lực tăng lên của tu sĩ.
Giống như là một trong tam đại bí thuật của Phiêu Miểu phong-Phiêu Miểu Trúc Cơ Thiên, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, thì cao nhất có thể đả thông sáu linh mạch!
Trình độ này khi không tiến vào chiến trường Thượng Cổ đã là tương đối cao minh.
Có một bộ công pháp bí tịch đỉnh cấp để tu sĩ Kim Đan cảnh tu luyện thì sẽ làm ít mà công to.
Mà bên trong Phiêu Miểu phong lại không có công pháp thượng thừa về đan đạo.
Sau trận đại chiến ở Phiêu Miểu phong, tông chủ Lăng Vân đã đề cập qua việc này với Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc bước vào Đan Đạo, tình hình gặp phải sẽ có chút đặc thù.
Trong đan điền, hai loại lực lượng thủy hỏa xung đột lẫn nhau.
Mặc dù cuối cùng hắn dùng ý chí cường đại và nhục thân khủng bố để trấn áp thủy hỏa, hàng phục Quy Xà, nhưng đây dù sao vẫn là tai hoạ ngầm.
Nếu không có công pháp cường đại về Đan Đạo phụ trợ, Tô Tử Mặc rất lo lắng sau này sẽ xảy ra vấn đề.
Trong túi trữ vật của đám người Thương Lãng Chân Nhân cũng không có công pháp bí tịch gì, điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn.
Trong túi trữ vật, phần lớn đều sẽ chứa đựng mấy thứ như linh đan, Linh thạch, hoặc là Linh khí để dùng chiến đấu chém giết, gần như sẽ không có người nào để công pháp bí tịch vào trong túi trữ vật.
Nhưng trong túi trữ vật của Lương Hằng, trừ Kim Đan Dị Tượng bảng ra, Tô Tử Mặc lại phát hiện ra một linh hạc đưa tin.
Nội dung bên trong khiến hắn cảm thấy khá hứng thú.
Trong linh hạc đưa tin này có ghi lại một hung địa tên là Đại Càn phế tích.
Vạn năm trước, Đại Càn đế đô bị hủy trong một đêm, khiến ngàn vạn sinh linh gặp kiếp nạn, đế đô biến thành một vùng phế tích.
Cùng bị hủy với Đại Càn đế đô còn có hai đại tự Phật môn lúc ấy là Pháp Hoa tự cùng Đại Minh tự.
Ở trong mảnh phế tích này có chôn rất nhiều trọng bảo.
Trừ bỏ linh đan diệu dược, binh khí áo giáp, còn có công pháp bí thuật đã thất truyền.
Theo như truyền thuyết, danh xưng bí pháp Đan Đạo đệ nhất là của Pháp Hoa tự cũng bị chôn bên trong mảnh phế tích này, chỉ là từ đầu đến cuối không có người nào tìm được.
Đương nhiên, mảnh phế tích này tuyệt không phải nơi đất lành gì, mà hoàn toàn là một địa phương đầy rẫy hung hiểm, từng bước sát cơ!
Những năm gần đây, thường có tu sĩ bí quá hoá liều xông vào đo tìm kiếm cơ duyên, nhưng lại không thể sống sót đi ra.
Thậm chí có truyền ngôn rằng mặc dù Đại Càn đế đô bị hủy diệt hóa thành phế tích, nhưng năm đó ở trong đế đô Đại Càn có Tiên Thiên linh hỏa lại chưa dập tắt, vẫn còn thiêu đốt vạn năm.
Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định hắn sẽ đi tới Phế tích Đại Càn này nhìn một chút.
Thứ nhất là do trong phế tích Đại Càn có chôn giấu Đại Đế đô đã từng phồn hoa cường thịnh và hai đại siêu cấp tông môn, bảo vật gì đó đương nhiên không cần nói nhiều.
Thứ hai, nếu thật sự có thể tìm kiếm được, thì sẽ trợ giúp rất lớn đối với tu hành của hắn.
Khác với tu yêu.
Mặc dù Điệp Nguyệt rời đi nhưng vẫn để lại cho Tô Tử Mặc một bộ Yêu Điển vô thượng, từ ban đầu là Thối Thể Thiên, cho đến Dương Thần Thiên đều có kinh văn tu luyện tương ứng.
Ở trên tu tiên, trong Phiêu Miểu phong lại không có đỉnh cấp công pháp gì.
Tô Tử Mặc ở Phiêu Miểu phong xây dựng cơ sở kiên cố vững chắc, nhưng chân chính thủ đoạn Tiên đạo cường đại thì đều không phải học được ở Phiêu Miểu phong.
Giống như là Thượng Cổ Hóa Long Quyết là học được từ Nhân Hoàng điện.
Chúc Chiếu kiếm trận là học được từ chỗ Cực Hỏa Đạo Quân.
Và đủ loại khác...
Cho nên, Tô Tử Mặc định đi Phế tích Đại Càn dạo một vòng, nhìn xem có thể có thu hoạch gì hay không.
Thứ ba, chính là liên quan tới lời đồn về Tiên Thiên linh hỏa.
Nếu quả thật có thể gặp được Tiên Thiên linh hỏa, Tô Tử Mặc có thể thử nghiệm chữa trị Huyền Kim Ti Giáp đang đặt trong túi trữ vật kia.
Ở bên trong chiến trường Thượng Cổ sơ cấp, hắn còn nhặt được mấy cây Ô Kim tiễn, cũng đã từng là Tiên Thiên Linh Khí, chỉ là Linh Văn đã vỡ vụn nên cũng có thể chữa trị.
Mặt khác, cảnh giơi thứ ba của Chúc Chiếu kiếm trận cần hai mươi bảy chuôi phi kiếm!
Nếu có Tiên Thiên Chân Hỏa để một lần nữa rèn luyện phi kiếm, uy lực của phi kiếm cũng có thể tăng lên không ít.
Cuối cùng, chính là liên quan tới việc tu hành của bản thân.
Bây giờ Tô Tử Mặc có thật nhiều công pháp, nếu chỉ dựa vào bế quan khổ tu thì rất khó có tiến triển, cần phải tiến thân vào chốn hung hiểm tìm kiếm kích thích, mới có thể đột pha tăng mạnh.
Giống như « Tu La đao ».
Nếu không có giết choc thì không thể thành Tu La, căn bản là không thể lĩnh ngộ ra Tu La đao áo nghĩa!
Tô Tử Mặc chỉnh trang lại quần áo một chút, vươn người đứng dậy, phất tay thu lại trận pháp xung quanh phủ đệ, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Đứng ở cửa, Tô Tử Mặc dừng lại nhìn, nhìn cánh hoa đào bên trong sân đang bay xuống, thần sắc hơi buồn.
Trong nháy mắt, tám năm trôi qua rồi.
Chuyện ở đây đã giải quyết xong, trong thời gian ngắn sợ là sẽ không trở về.
Hồi lâu sau, Tô Tử Mặc hít một hơi, đưa tay đóng cửa rồi quay người rời đi.
...
Giữa không trung, dưới chân Tô Tử Mặc không có vật gì mà lại có thể phi nhanh về phía Đại Càn phế tích, hắn vừa bay vừa cảm thụ biến hóa cùng lực lượng do Kim Đan cảnh mang tới.
Từ khi tu hành đến nay, trừ một năm ở trong chiến trường Thượng Cổ, Tô Tử Mặc còn chưa từng rời khỏi cương vực Đại Chu.
Một mặt là không có thời gian.
Từ khi hắn bái nhập tới Phiêu Miểu phong đến bây giờ, cũng mới chỉ sáu năm.
Thời gian sáu năm, từ Ngưng Khí cảnh đến Kim Đan cảnh đã là tốc độ tu luyện tương đối kinh khủng!
Một mặt khác chính là tu vi cảnh giới của Tô Tử Mặc quá thấp.
Ở cương vực Đại Chu, tu sĩ Trúc Cơ còn không thể tự vệ được, nếu rời đi Đại Chu chỉ sợ rất khó còn sống trở về.
Phế tích Đại Càn kia đã không nằm trong cương vực Đại Chu nữa.
Bây giờ, Tô Tử Mặc đồng tu Tiên Yêu, hơn nữa cả hai đều đã bước vào Đan Đạo, lòng tin tăng nhiều, nhân dịp này đi Phế tích Đại Càn tìm hiểu một chút.
Tô Tử Mặc chạy vội không ngủ không nghỉ, mãi một tháng sau mới khó khăn đạt tới mục đích.
Ở trên đường chân trời xa xa, hiện ra từng mảnh đổ nát thê lương, tràn ngập khí tức cổ lão vắng lặng.
Liếc nhìn lại, mảnh phế tích này vô biên vô hạn!
Có thể tưởng tượng ra Đại Đế đô năm đó chiếm cứ bao nhiêu cương vực.
Ít nhất là rộng hơn mười mấy lần Vương thành Đại Chu hiện tại!
Lại đến gần một chút, ánh mắt Tô Tử Mặc co lại.
Ở chính giữa phế tích này xuất hiện một khe rãnh to lớn, chia phế tích thành hai phần, lan tràn đến chân trời xa xa!
Nhìn xuống dưới tựa như một đầu cự thú Mãng Hoang đang mở lớn miệng máu, muốn cắn nuốt vạn vật sinh linh!
Bên trong khe rãnh này u ám thâm thúy, gió lạnh thổi qua từng trận.
Lấy thị lực của Tô Tử Mặc mà vẫn không thấy rõ bên trong có thứ gì.
Hơn nữa, ở bên trong mảnh phế tích này, hắn cảm nhận được khí tức nguy cơ!
Nhưng chẳng biết tại sao, ở chỗ sâu của mảnh phế tích này, Tô Tử Mặc lại cảm thấy một tia khí tức quen thuộc, giống như có âm thanh hoặc là lực lượng nào đó, đang triệu hoán hắn!
"Tà môn!"
Tô Tử Mặc lắc lắc đầu, âm thầm kinh hãi.
Cùng một thời gian.
Sâu dưới khe rãnh đen nhánh u ám kia, đột nhiên vang lên tiếng xiềng xích lạch cạch, vô cùng nặng nề.
Một đôi đôi mắt mở ra, hung quang thoáng hiện.
Trong không gian lúc sáng lúc tối.
Giống như trong thời điểm, ngày đêm giao thế, âm dương luân hồi.
Dưới tia sáng chập trờn chiếu rọi này, mơ hồ hiện ra một khuôn mặt già nua héo úa, khủng bố doạ người!
'Khuôn mặt' nhếch miệng, phát ra một tiếng cười chói tai: "Cạc cạc cạc, người ứng duyên đã xuất hiện rồi!"