Chương 511: Tiểu quỷ khó chơi
Biết được Phế tích Đại Càn này cũng không phải nơi đất lành gì, Tô Tử Mặc tự nhiên không dám khinh thường, chậm rãi đáp xuống biên giới, điều tra bốn phía một phen mới đi về phía trước.
Cho dù là Đại Đế đô cường thịnh như thế, bây giờ cũng chỉ là một đống đổ nát thê lương, biến thành phế tích.
Đi trên bụi đất gạch ngói vụn, trong lòng Tô Tử Mặc không ngừng cảm khái.
Con đường tu tiên, phần lớn tu sĩ tu đạo và cầu đạo chỉ đơn giản là hai chữ 'Trường sinh'.
Nhưng có người nào có thể chống đỡ được sức mạnh của thời gian
Ở thời đại Thượng Cổ, chư Hoàng cùng tồn tại, có vô số đại năng lão tổ, mà bây giờ đều đã mất đi, có chăng chỉ còn là truyền thuyết.
Tô Tử Mặc cũng không hiểu nhiều về Phế tích Đại Càn nên hắn cũng không dám đi quá nhanh, hai lỗ tai mấp máy, ánh mắt tỉnh táo, vận chuyển phươn pháp Thiên Thị Địa Thính, cảm thụ động tĩnh chung quanh.
Một đường đi tới cũng gặp được một số tu sĩ, trong đó không thiếu Luyện Khí sĩ cùng Tu sĩ Trúc Cơ.
Những tu sĩ này cực kỳ cẩn thận, cẩn thận từng li từng tí, sau khi nhìn thấy Tô Tử Mặc, vẻ mặt đám người đầy kiêng kị, vội vàng trốn đi rất xa.
Trong mảnh phế tích này, trừ nguy hiểm trong phế tích ra, chuyện giết người đoạt bảo cũng rất phổ biến!
Trong nháy mắt, một canh giờ trôi qua.
Tô Tử Mặc ở trong mảnh phế tích này cũng không thu hoạch được gì, chỉ tìm ra mấy mảnh Linh khí vỡ vụn bị chôn giấu trong đất cát, hắn chỉ nhặt lên xem qua rồi tiện tay liền ném xuống.
Đương nhiên, cũng không có gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì.
Lúc này đang là giữa đêm khuya, ánh trăng rất sáng, chung quanh yên tĩnh, âm trầm đáng sợ.
"Kỳ quái."
Tô Tử Mặc thầm nhíu mày.
"A!"
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng hét thảm đầy thê lương làm người ta sợ hãi!
Trong lòng Tô Tử Mặc run lên, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định đi xem một chút.
Nếu như biết được nơi phát ra nguy hiểm, hắn cũng có thể có chút chuẩn bị.
Thân hình Tô Tử Mặc lấp lóe, mau chóng bay tới nơi phát ra âm thanh.
Cũng không lâu sau, chỉ thấy một Luyện Khí sĩ ở phía trước đang đứng tại chỗ, đưa lưng về phía Tô Tử Mặc, rõ ràng có khí tức sinh mệnh nhưng lại không nhúc nhích.
Có mấy vị tu sĩ đứng ở đằng xa quan sát mà không dám tới gần, bên trong ánh mắt đầy hoảng hốt.
Tô Tử Mặc ho nhẹ một tiếng, cất giọng nói: "Vị đạo hữu này "
Luyện Khí sĩ phía trước nghe thấy tiếng Tô Tử Mặc, cả người bỗng nhúc nhích, chậm rãi quay đầu.
Nhìn thấy hình dạng người này, Tô Tử Mặc giật nảy mình.
Ấn đường của người này đã biến thành màu đen, đôi môi tím xanh, sắc mặt trắng bệch, dưới ánh trăng chiếu rọi lộ ra vẻ cực kỳ khủng bố, nhìn hắn rồi lộ ra một nụ cười quỷ dị âm trầm.
Nhìn thấy nụ cười này, lông tơ toàn thân Tô Tử Mặc đều dựng lên.
"Khặc khặc khặc khặc!"
Trong miệng người này phát ra tiếng cười quái dị, toét miệng, hai cánh tay giang ra, đánh về phía hắn.
Tô Tử Mặc rất nhanh đã trấn định lại.
Nếu là người mới vào Tu Chân giới, đối mặt với loại tình huống này, có lẽ hắn còn có chút sợ hãi.
Nhưng bây giờ hắn đã là Kim Đan Chân Nhân, cho dù chưa bao giờ gặp loại tình hình này, cũng có thể đoán ra tám chín phần mười!
Đối mặt với Luyện Khí sĩ đang bắn tới kia, Tô Tử Mặc không tránh không né, bàn tay nhô ra, cũng không vận lực, trực tiếp đánh vào trên ót người này, nhẹ nhàng vỗ rồi khẽ quát một tiếng:
"Yêu Ma quỷ quái cũng dám hại người, cút ra ngoài cho ta!"
"A... !"
Trong cơ thể Luyện Khí sĩ truyền đến một tiếng rít.
Một u hồn từ đỉnh đầu của Luyện Khí sĩ bay ra, hư ảo trong suốt, rất khó phát hiện.
U hồn cảm nhận được khí tức trên thân Tô Tử Mặc nên dọa đến thất kinh, lập tức bỏ chạy về phía nơi xa.
Thân hình Luyện Khí sĩ kia lắc lư một cái, trên mặt và đôi môi có khôi phục lại được một chút huyết sắc.
Nhưng người này uể oải suy sụp, tay chân bất lực, cả người mềm nhũn ngã xuống, vô cùng suy yếu, không ngừng thở hào hển.
"Đa tạ tiền bối."
Luyện Khí sĩ vừa thở hào hển, vừa nói tạ ơn.
"Ngươi khôi phục một chút rồi mau rời khỏi nơi đây. Lại lưu lại nữa sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng!" Tô Tử Mặc trầm giọng nói ra.
"Tốt, tốt."
Luyện Khí sĩ vội vàng gật đầu.
Nhập vào thân Luyện Khí sĩ chỉ là đám âm hồn tiểu quỷ, không có pháp lực gì quá lớn, nhiều nhất chính là nhập vào thân phàm nhân, hay nhập vào trên người tu sĩ cấp thấp, đây chính là 'Quỷ nhập vào người' trong truyền thuyết dân gian.
Tiểu quỷ khó chơi nhưng lại không dám trêu chọc vào ba loại người.
Thứ nhất chính là tu sĩ có pháp lực cao cường.
Bình thường tu sĩ Trúc Cơ đã không e ngại tiểu quỷ.
Thứ hai là người có huyết khí dương cương.
Bất kể là người tu chân hay phàm nhân, chỉ cần thân thể cường tráng, huyết khí phương cương là có thể chống lại hơn phân nửa tà ma, tật bệnh.
Tô Tử Mặc tu luyện tới cảnh giới huyết như hải triều, một thân khí huyết này dù không cần vận dụng đến cũng như một vòng mặt trời hừng hực, một lò luyện thiêu đốt đầy liệt diễm, tiểu quỷ căn bản không dám tới gần!
Cho nên Tô Tử Mặc đi tới đây, đám tiểu quỷ tránh không kịp, căn bản không dám lên trước.
Thứ ba, chính là người cương trực công chính, một thân chính khí.
Đọc Bách gia kinh luân, nuôi hạo nhiên chính khí.
Người chính khí đối mặt với dụ hoặc cũng tốt, uy hiếp cũng tốt, đều có thể gặp mà không sợ hãi, trấn định tự nhiên.
Thân thể phàm nhân gặp tai ương lao ngục, trong lao tù với điều kiện hoàn cảnh ác liệt mà xưa nay không phát bệnh, cũng là bởi vì trong cơ thể có chính khí!
Các tiền bối từng nói qua, không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo hèn không thể dời, uy vũ không khuất phục.
Kỳ thật đây chính là đại cảnh giới chính khí!
Dân gian thường nói, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, cũng là đạo lý này.
Không làm việc trái với lương tâm, tâm sẽ không hư, một thân chính khí, liền không sợ hãi!
Hồi nhỏ đọc sách, thậm chí Tô Tử Mặc đã nghe qua một số truyền thuyết.
Đào Lý Thiên Hạ là Đại Nho cương trực công chính, dù cho là thân thể phàm nhân, dù tới tuổi xế triều, thân thể suy yếu nhưng chỉ cần lớn tiếng quát thì tà ma cũng không dám cận thân, rống to một tiếng là có thể đem Yêu Ma quỷ quái chấn động đến hôi phi yên diệt!
Vạn năm trước, trong một đêm mà nơi này có mấy chục triệu sinh linh mất mạng, oán khí cực nặng, âm hồn bất tán, không biết đã tụ tập bao nhiêu cô hồn dã quỷ loại này.
Trong những tiểu quỷ như vậy tất nhiên sẽ sinh ra lệ quỷ!
Tiểu quỷ khó chơi, lại không giết người.
Lệ quỷ, hung quỷ, ác quỷ sẽ là giết người!
Dù là tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan Chân Nhân hơi không cẩn thận, cũng có thể thân tử đạo tiêu!
Tô Tử Mặc tiếp tục tiến lên, theo bóng đêm dần lùi, hắn đã dần dần đi sâu vào trong mảnh phế tích này.
Cũng không lâu lắm.
Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng cười thê lương phiêu hốt bất định, làm cho người rùng mình!
Tô Tử Mặc khẽ cười lạnh, bước chân không ngừng, vẫn tiếp tục tiến lên.
Hô!
Gió lạnh đập vào mặt.
Tóc đen của Tô Tử Mặc bay bay, thần sắc bình tĩnh, trấn định tự nhiên, trong mắt không có một chút bối rối gì.
"Tiếp tục tiến lên sẽ lấ mạng của ngươi!"
Trong cơn gió lạnh truyền tới tiếng một nữ tử the thé.
Tô Tử Mặc bất động.
Vừa đi ra xa mười mấy mét, phía sau của hắn hiện ra một thân ảnh hư ảo mông lung, mặc trường bào nhỏ máu, tóc đen đầy đầu rủ xuống trên mặt đất.
Một gương mặt dữ tợn như ẩn như hiện trong mái tóc đen.
Lệ quỷ đưa hai tay ra, móng tay xanh đen, vô thanh vô tức nhào về phía Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc giống như không hề hay biết.
Hai tay Lệ quỷ vừa mới chạm đến thân thể Tô Tử Mặc, thần sắc không khỏi đại biến, hét lên một tiếng.
Ở trên người Tô Tử Mặc huyết mạch bốc lên, hiện lên từng đạo lôi quang, sáng chói chói mắt!
Lôi điện là lực lượng cương chính nhất giữa thiên địa, có tác dụng khắc chế đối với tà ma.
Lệ quỷ nào ngờ tới trong huyết mạch của Tô Tử Mặc lại ẩn chứa lực Lôi Điện, trong nháy mắt bị lôi điện đánh trúng, hôi phi yên diệt, hóa thành vô hình.
Từ đầu đến cuối, bước chân của Tô Tử Mặc đều chưa từng dừng lại.
Ở xung quanh, có mấy lệ quỷ vốn còn bồi hồi thấy cảnh này, không hẹn mà cùng vội vàng chạy tán đi.