Chương 516: Một giọt máu
Bỗng nhiên trầm tĩnh lại, áo bào trắng tu sĩ mới cảm giác được toàn thân đau nhức, linh lực gần như khô kiệt, quần áo đã sớm bị mồ hôi mà máu thấm ướt dính ở trên người.
Một trận đào vong này khiên thể lực của hắn đã tiêu hao đến cực hạn!
Kiếm tu mặc áo bào trắng theo bản năng nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Vừa liếc mắt nhìn, đã làm hắn giật nảy mình.
Xét theo lẽ thường, Tô Tử Mặc xông lên đi phía trước, gần như phải chống lại hơn một nửa công kích, hắn còn tế ra Chúc Chiếu kiếm trận, lại đánh ra linh thuật có uy lực kinh khủng như vậy thì tiêu hao phải lớn nhất.
Mà bây giờ, Tô Tử Mặc đứng tại chỗ, thần sắc bình tĩnh, khí tức bình ổn, giống như vẫn còn dư lực, trên người không hề có một giọt mồ hôi nào!
Đây là thể lực gì?
Quái vật sao?
Kiếm tu mặc áo bào trắng lại lấy ra mấy hạt đan dược, nuốt vào, rồi nghỉ một hơi, sau đó mới ôm quyền với Tô Tử Mặc, chân thành nói: "Đa tạ Tô đạo hữu ra tay tương trợ, tại hạ là Lý Tử Duyệt, tu sĩ Phiêu Miểu phong, ta vốn ra ngoài du lịch, trước đó vài ngày mới vừa trở lại."
Tô Tử Mặc gật đầu, ánh mắt xoay chuyển rơi vào trên ống tay áo của Lý Tử Duyệt.
Hoa văn nơi đó là đồ án một thanh phi kiếm.
Đây là tiêu chí của thủ tọa Linh phong!
Huyền Dịch nói: "Tử Duyệt là số ít những tu sĩ trong tông môn có thể lĩnh ngộ ra Kim Đan dị tượng, lại là Kiếm tu, xem như Kim Đan cảnh đệ nhất của tông môn. Lần này trở về, thay vị trí thủ tọa Linh phong."
"Hổ thẹn."
Lý Tử Duyệt vội vàng lắc đầu, cười khổ nói: " Đệ nhất Kim Đan cảnh thì không đảm đương nổi, thực lực của Tô đạo hữu còn ở trên ta. Thực sự là nghe danh không bằng gặp mặt, lợi hại."
Trong Tu Chân giới, người tu chân thươn co hàng trăm hàng ngàn năm thọ nguyên, thực lực vi tôn.
Bây giờ, mặc dù Tô Tử Mặc chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng đã bước vào Đan Đạo, cùng giai với Lý Tử Duyệt nên hai người xưng hô lẫn nhau là đạo hữu cũng không có vấn đề gì.
Lý Tử Duyệt nếu ỷ vào chuyện mình sống hơn một trăm tuổi, lại dùng ngữ khí trưởng bối để nói chuyện với Tô Tử Mặc, thái độ ngạo mạn thì chính là không thức thời.
Ở trong đồng môn, có lẽ không có gì.
Nếu ở bên ngoài, ra tay đánh nhau dẫn tới họa sát thân đều là chuyện có khả năng!
"Huyền Dịch thủ tọa, sao ba người các ngươi lại xâm nhập vào đây? "
Tô Tử Mặc đổi chủ đề, trong lòng mê hoặc.
Đến tột cùng là chuyện gì khiến tam đại thủ tọa của Phiêu Miểu phong đồng thời xuống núi
Huyền Dịch thở dài một tiếng, nói: "Phiêu Miểu phong trải qua một trận chiến, sư tôn ngươi bị thương đến căn cơ, cần một viên Độ Ách đan để chữa thương. Nếu không hắn muốn trùng kích Nguyên Anh cảnh thì tám chín phần mười sẽ thất bại vẫn lạc."
Trong lòng Tô Tử Mặc run lên.
Hắn biết lão đầu tử bị thương, nhưng lại không nghĩ rằng nghiêm trọng như vậy!
"Độ Ách đan là linh đan cấp ba, bên trong có mấy vị Linh thảo quá khó tìm, ở trong phường thị các nơi, đều không tìm được. Nhưng có lời đồn rằng trong phế tích Đại Càn, có lẽ có thể tìm tới mấy vị Linh thảo này nên chúng ta đã tới rồi."
Huyền Dịch tiếp tục nói ra: "Ở bên ngoài phế tích không tìm được mấy vị Linh thảo kia, ta không nghe Tử Duyệt khuyên can, xâm nhập trong trung tâm phế tích... Ai, kém một chút đã mất mạng ở đây, hại mọi người."
"Khụ khụ!"
Đúng lúc này, Liễu Tuệ nằm trong ngực Huyền Dịch lại ho nhẹ mấy lần, miệng thơm khẽ nhếch, phun ra một ngụm máu đen, bốc lên đầy m Sát khí.
Tô Tử Mặc hơi liếc mắt nhìn thoáng qua, thần sắc bình tĩnh.
Anh mắt Lý Tử Duyệt lại co lại, thầm hô không ổn: "m sát nhập máu!"
"Liễu Tuệ, ngươi thế nào? "
Huyền Dịch biến sắc, vội vàng lấy ra mấy bình ngọc, luống cuống tay chân mở nắp bình, một mạch đổ linh đan bên trong ra cho Liễu Tuệ ăn.
"Vô dụng rồi."
Liễu Tuệ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
m sát xâm lấn thân thể, chỉ cần không xâm nhập vào trong huyết mạch, dựa vào đan dược và linh lực hùng hậu của Kim Đan cảnh thì có thể hóa giải.
Nhưng thương thế của nàng quá nghiêm trọng!
m Sát khí đã xâm nhập vào trong huyết mạch, theo huyết mạch vận chuyển, đang ăn mòn trái tim.
Không được bao lâu, trái tim của nàng sẽ ngưng đập.
"Đừng mà, đừng..."
Huyền Dịch tâm loạn như ma, âm thanh run rẩy.
Hắn tự nhiên có thể cảm nhận được, tình huống của Liễu Tuệ càng ngày càng hỏng bét, thân thể đã càng ngày càng lạnh, nhịp tim cũng dần chậm chạp suy yếu!
Nhưng đối với loại tình huống này, Huyền Dịch không có cách nào chỉ có thể bó tay.
Nếu có máu của thuần huyết hung thú để Liễu Tuệ uống hết, có lẽ có thể chống lại m Sát khí trong huyết mạch nàng.
Nhưng dưới mắt bọn hắn đang ở trong phế tích, chung quanh chỉ toàn là vô số âm binh âm mã, muốn ra ngoài đều ra không được.
Chung quanh vô cùng tĩnh lặng, trừ mấy người bọn họ ra thì không có những sinh linh khác, làm sao có thuần huyết hung thú chứ.
Nhưng vào lúc này, Tô Tử Mặc đột nhiên đi tới trước người Liễu Tuệ, ngồi xổm người xuống, ở cổ tay hiện ra một vết máu, rõ ràng là vừa mới phá vỡ.
Tô Tử Mặc đưa vết thương nơi cổ tay ghé sát vào bên môi Liễu Tuệ.
Một giọt máu tươi vừa mới chảy xuống, vết thương đã khép lại!
Trong đầu Huyền Dịch hỗn loạn, chỉ theo bản năng nhìn lấy một màn này.
Một giọt này máu tươi lóe ra thần quang trong suốt, tản ra khí tức kinh khủng.
Giọt máu tươi này chảy vào trong miệng Liễu Tuệ, trong nháy mắt đã bắn ra một nguồn sức mạnh mênh mông, giống như một cơn gió bạo, chảy qua tứ chi bách hài, quét sạch toàn thân!
m Sát khí trong cơ thể Liễu Tuệ căn bản không ngăn cản nổi, rất nhanh đã bị lực lượng này ép ra ngoài.
Tim đập thình thịch, mạnh mẽ đanh thép!
Thế này đâu phải là nuốt một giọt máu tươi.
Đây nhất định chính là nuốt vào một mặt trời!
Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong vòng mấy hơi thở.
Đợi Huyền Dịch tỉnh táo lại, sắc mặt của Liễu Tuệ đã khôi phục được một chút sắc hồng nhuận, thân thể đang chậm rãi ấm lên, ngay cả vết thương thật lớn ở phần bụng, đều đã bắt đầu khép lại!
"Đây... "
Huyền Dịch và Lý Tử Duyệt đều bị dọa sợ.
Mặc dù trong Tu Chân giới có thuyết pháp máu như thủy ngân, huyết như hải triều, nhưng đối với người tu chân chuyên tu linh lực, pháp thuật thì lực huyết mạch cách bọn họ quá xa xôi.
Đối với lực lượng trong huyết mạch, đại đa số người tu chân cũng không có nhận biết trực quan.
Mà bây giờ, hai vị Kim Đan Chân Nhân là Lý Tử Duyệt, Huyền Dịch có số tuổi cộng lại cũng đạt đến năm trăm tuổi, rốt cục thấy được cái gì là lực huyết mạch!
Lý Tử Duyệt nhìn Tô Tử Mặc từ trên xuống dưới, ánh mắt kia tựa như là đang nhìn một quái vật, trong lòng oán thầm: "Một giọt máu đã ẩn chứa lực lượng khổng lồ như thế, trách không được hắn có thể lực mạnh như vậy."
Lại một lát sau.
Trạng thái của Liễu Tuệ đã tốt lên rất nhiều, được Huyền Dịch nâng đỡ, nàng đã có thể miễn cưỡng bước đi.
"Tử Mặc, tạ ơn."
Trong lòng Huyền Dịch mừng rỡ, vội vàng quay đầu nói tạ.
Tô Tử Mặc nhìn âm binh âm mã tụ tập bên ngoài, âm thầm nhíu mày, trầm giọng nói: "Liễu Tuệ thủ tọa đã không còn đáng ngại, chúng ta tiếp tục đi vào bên trong thôi, rời khỏi ánh mắt của những âm binh âm mã này đã."
Những âm binh âm mã này tụ tập ở đây, mặc dù không thể xông tới, nhưng chưa chắc là chuyện gì tốt.
" Được !"
Huyền Dịch dìu Liễu Tuệ, ba người đi theo sau lưng Tô Tử Mặc, bước về chỗ sâu trong vùng cấm địa này.
Một đường đi tới, Tô Tử Mặc vừa đi vừa nghỉ, tiện thể điều tra hoàn cảnh bốn phía một chút.
Thông qua rất nhiều dấu vết để lại, Tô Tử Mặc phỏng đoán năm đó rất có thể nơi này là tẩm cung của một vị nữ tử.
Nhìn diện tích nơi này, sự tinh xảo của kiến trúc thì địa vị của vị nữ tử này năm đó ở trong Đế cung, sợ là không thấp!
Tô Tử Mặc mang theo ba người Huyền Dịch, bảy lần quặt tám lần rẽ ở chỗ này, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của đám âm binh.
m binh phía ngoài dù sao cũng không có gì tâm trí, bồi hồi trong chốc lát lại bắt đầu dần dần tán đi.