Chương 519: Cung điện dưới đất
Ầm ầm!
Trên Bàn Long Ấn còn có Thần Long màu vàng quấn quanh, mang theo uy áp kinh khủng đột nhiên rơi xuống.
Khí lưu nổ tung, phát ra một tiếng vang thật lớn!
Coong!
Bàn Long Ấn nặng nề đập tới Đỉnh đồng bốn chân màu xanh khiến đốm lửa bắn tứ tung.
Kết quả khiến bốn người Huyền Dịch phải giật nảy cả mình!
Bàn Long Ấn là Tiên Thiên Linh Khí, vậy mà lại trực tiếp bị đụng bay!
Thần Long màu vàng giữa không trung than khóc một tiếng, giống như vừa phải chịu kinh hãi nào đó nên lập tức hóa thành một đạo kim quang, một lần nữa chui vào bên trong đại ấn để trốn.
Quang mang trên Bàn Long Ấn dần ảm đạm xuống.
Tô Tử Mặc vung tay áo, một lần nữa thu Bàn Long Ấn vào trong trữ vật.
Đỉnh đồng bốn chân màu xanh vẫn đứng sừng sững tại chỗ, bốn chân lúc thật sâu vào bên trong gạch ngói vụn, nhưng vẫn không có thay đổi gì.
Bị Bàn Long Ấn dùng toàn lực đập một cái mà thân đỉnh vẫn như cũ, che kín vết rách nhưng lại không có hoàn toàn tan ra thành từng mảnh, cũng không vỡ vụn thành một đống đồng nát sắt vụn.
Phải biết rằng lần này Bàn Long Ấn đập xuống, cho dù là cực phẩm Linh khí cũng sẽ bị đập gãy!
Hơn nữa, thông qua phản ứng của Bàn Long Ấn, lần này hai thứ va chạm, hình như là Bàn Long Ấn ăn thiệt thòi nhỏ.
"Cứng như vậy ?"
Lý Tử Duyệt âm thầm tặc lưỡi.
Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút, đi lên trước, bàn tay đặt ở trên Đỉnh đồng bốn chân màu xanh, rót vào một tia linh lực.
Đỉnh đồng bốn chân màu xanh không có phản ứng gì.
Mặc kệ chiếc Đỉnh đồng bốn chân màu xanh này năm đó là bảo vật gì, bây giờ đã bị hủy thành hình dạng này, sau này có lẽ chỉ có thể dùng để đập người thôi.
Tô Tử Mặc nâng Đỉnh đồng bốn chân màu xanh lên rồi cho vào trong trữ vật.
Sau khi kéo Đỉnh đồng bốn chân màu xanh từ bụi đất gạch ngói vụn đi ra, mặt đất lại sụp đổ xuống một khố, Tô Tử Mặc hít một hơi rồi khẽ ồ một tiếng.
"Thế nào?"
Huyền Dịch thấy sắc mặt Tô Tử Mặc khác thường, nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Dưới mặt đất..."
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng.
Đám người Huyền Dịch không ngửi thấy, nhưng hắn tu luyện bí điển Đại Hoang Yêu Vương hàng năm, ngũ giác cực kì khủng bố, so với thuần huyết hung thú cùng giai còn nhạy cảm hơn!
Ở dưới lòng đất này, Tô Tử Mặc ngửi được mùi thảo dược.
"Kỳ quái, sao dưới mặt đất lại có thể có khí tức Linh thảo ?"
Tô Tử Mặc nheo mắt lại, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ, phía dưới vùng cấm địa này có thế giới khác? "
Trầm ngâm một chút, trong lòng Tô Tử Mặc đã có quyết đoán, dưới chân nặng nề giẫm một cái!
Một tiếng ầm vang.
Mặt đất run rẩy, vô số cát đá gạch ngói vụn sụp xuống, Tô Tử Mặc nhảy sang một bên tránh đi, vừa rồi hắn đứng yên trên mặt đất, hiện ra một khe nứt to lớn, dài chừng mười mấy trượng!
Từng thềm đá hiển hiện, thông xuống dưới mặt đất.
"Thế này..."
Ba người Huyền Dịch đều rất kinh ngạc, trợn mắt hốc mồm.
Khe hở này xuất hiện, bên trong lại truyền tới mùi thảo dược càng thêm rõ ràng!
Tô Tử Mặc nghiêng tai lắng nghe, một lúc sau mới quay đầu nhìn về phía ba người Huyền Dịch, nói: "Đi, đi xuống xem một chút."
"Cẩn thận một chút, phía dưới này có thứ gì, cũng không ai biết." Lý Tử Duyệt lộ vẻ mặt lo lắng.
"Không có việc gì."
Tô Tử Mặc lắc đầu.
Trên mặt đất gây ra động tĩnh lớn như vậy, phía dưới vẫn tĩnh lặng mà không có bất cứ động tĩnh gì truyền tới, hẳn là không có nguy hiểm gì.
Bốn người Tô Tử Mặc theo thềm đá đi tới, hồi lâu sau mới đi đến mặt đất bằng, phóng tầm mắt nhìn lại.
Trước mắt có thể nói là một cung điện lớn dưới đất!
Từng cột đá cao lớn phóng lên tận trời, phía trên phủ đầy khí tức thời gian, sắp xếp theo trình tự thần bí, tạo ra một tòa cung điện dưới đất khổng lồ!
Tòa cung điện này cực kỳ rộng rãi cao lớn, lòng đất cách mặt đất mấy chục trượng, cho dù Kim Đan Chân Nhân đằng không bay lên, cũng không ảnh hưởng chút nào.
Hơn nữa, ở bên trong địa huyệt này, không khí trong lành, tràn ngập mùi thảo dược nhàn nhạt, không có bất kỳ uế khí gì, rõ ràng là có nơi thông gió.
So sánh với sự âm trầm khủng bố, tiểu quỷ âm binh trải rộng phế tích bên ngoài, thì nơi đây thật sự là được cho một chỗ thế ngoại đào nguyên.
Không nghĩ tới, một trận hạo kiếp vạn năm trước khiến đế đô biến thành một vùng phế tích, mà cung điện dưới đất này lại vẫn hoàn hảo như thế.
Nơi đây thậm chí ngăn chặn được cả m Sát khí ở bên ngoài!
Không có m Sát khí vờn quanh, sắc mặt của ba người Huyền Dịch rõ ràng tốt lên rất nhiều, khôi phục một chút hồng nhuận phơn phớt.
Bốn người Tô Tử Mặc tiếp tục đi về phía trước.
Trong không khí, mùi thảo dược càng ngày càng nồng, ngay cả ba người Huyền Dịch đều ngửi thấy!
"Thơm qua!"
"Có lẽ nơi đây không có người ngoài xâm nhập, có lẽ thật sự có Linh thảo gì đó!"
Tinh thần đám người Huyền Dịch run lên, bước nhanh về phía trước.
Cũng không lâu sau, bốn người Tô Tử Mặc dần dần giảm chậm tốc độ lại, thân hình dừng lại, cả bốn người đều há hốc miệng, trong mắt toát ra vô tận rung động!
Trước mắt thật sự có một mảnh linh điền dược viên cực kỳ rộng lớn, chia cắt thành từng khối, trồng rất nhiều Linh thảo khác nhau, sinh trưởng vô cùng tốt, linh khí xông vào mũi, khiến tinh thần sảnh khoái.
Rất nhiều Linh thảo chập chờn tản ra mùi thuốc nồng nặc.
Cho dù không hiểu gì về luyện đan cũng có thể nhìn ra, những linh thảo này đều đã thành thục, ít nhất cũng đã hơn vạn năm!
Độ Ách đan cần Vũ Lâm Hoa, Tử Vân Linh Chi, Huyết Nhân Sâm, Càn Nguyên Thảo, toàn bộ đều có ở đây!
Hơn nữa, Huyết Nhân Sâm trong linh điền này không phải ngàn năm mà là vạn năm!
Nhìn dáng vẻ Huyết Nhân Sâm này đã bắt đầu sinh trưởng thành hình người, hai tay hai chân cũng dần thành hình.
Nếu lại thêm vạn năm nữa, e rằng Huyết Nhân Sâm sẽ thành tinh!
Không chỉ có bốn loại Linh thảo này, mấy loại linh tài hiếm có như Xích Hỏa trúc, Xích Nguyệt cỏ, Xích Diễm Quả cũng đều có ở đây.
Trong lòng mấy người Tô Tử Mặc đầy mừng rỡ.
Giá trị của mảnh linh điền dược viên này thật sự không thể đo lường!
Càng đi tới gần, linh khí càng nồng đậm, mùi thuốc xông vào mũi, gần như ngưng tụ thành thực chất, chỉ nhẹ nhàng hít một hơi mà ba người Huyền Dịch đã cảm giác thương thế trên người tốt lên rất nhiều.
Nơi này tuy là cung điện dưới đất, nhưng ở mảnh linh điền này lại có ánh trăng trong sáng chiếu xuống, mông lung thần bí, mờ mịt hương thơm.
Tô Tử Mặc hơi ngửa đầu, chỉ thấy nóc cung điện có nạm từng khối đá quý thủy tinh rực rỡ màu sắc, có thể khiến tia sáng phía ngoài chiết xạ xuống, vừa vặn rơi vào mảnh linh điền này.
Ở bên ngoài không nhìn thấy cung điện dưới đất, ở trên chỉ là một vùng phế tích gạch ngói vụn.
Nhưng trong cung điện này, xuyên thấu qua một khối thủy tinh lại có thể thấy rõ tất cả phía ngoài!
Loại này bố trí, quả nhiên là xảo đoạt thiên công làm cho người tán thưởng.
Cũng bởi vì thủ đoạn như vậy mới để mảnh linh điền dược viên này chôn dưới đất trên vạn năm mà vẫn không khô héo, cũng không bị đám người tu chân đến đây thám hiểm phát hiện.
Tô Tử Mặc đi vòng quanh dược viên một vòng, chú ý tới một mảnh linh điền ở trung tâm, ánh mắt dần dần ngưng lại.
Mảnh linh điền này chiếm diện tích không nhỏ nhưng chỉ có một gốc Linh thảo.
Bụi linh thảo này toàn thân đỏ hồng, tiên diễm ướt át, khẽ đung đưa theo gió, trên thân nó có kết ra một trái cây màu xanh đỏ, chỉ to bằng nắm đấm trẻ con.
"Đây là cái gì?"
Lý Tử Duyệt cũng chú ý tới linh quả này, theo bản năng lên tiếng hỏi.
"Đây chính là Chu Quả."
Trong mắt Tô Tử Mặc lướt qua vẻ vui mừng, vừa cười vừa nói.
Nghe được hai chữ Chu Quả, ba người Huyền Dịch đều trợn tròn mắt.
Chu Quả, một trong những linh vật nổi danh nhất giữa thiên địa, bởi vì năm ngàn năm nở hoa, năm ngàn năm kết quả, còn gọi là vạn năm Chu Quả.
Kim Đan Chân Nhân dùng thì linh lực tăng vọt, có thể trực tiếp tăng lên một tiểu cảnh giới!
Giống như Tô Tử Mặc, bây giờ mặc dù vừa mới bước vào Đan Đạo, nhưng nếu là nuốt vào Chu Quả này, có thể trực tiếp tấn thăng đến Kim Đan trung kỳ!
Tác dụng còn không chỉ có thế.
Chu Quả là vật đại bổ đối với Kim Đan Chân Nhân, có rất nhiều ích lợi, có thể cải biến nhục thân thể phách rất nhiều, thiêu đốt tạp chất trong cơ thể, tăng cường thọ nguyên!
Đương nhiên đây là đối với Kim Đan Chân Nhân.
Nếu là người bình thường, hoặc là tu sĩ Trúc Cơ ăn Chu Quả, trong chớp mắt sẽ bị đốt cháy thành tro bụi!