Chương 536: Chu Quả bá đạo
Nghe thấy Tô Tử Mặc nói như vậy, Huyền Dịch mới yên lòng.
Tô Tử Mặc suy nghĩ, lại nói: "Nhưng mà, ta còn có một chút việc, nhất định phải trở về một chuyến. Ba vị thủ tọa, các ngài về tông môn trước đi, không cần chờ ta."
Chu Quả vạn năm, Tô Tử Mặc ở vào tình thế bắt buộc.
Nhưng đối với hắn mà nói, quan trọng hơn chính là Linh hỏa tiên thiên ẩn núp trong chỗ sâu trong cung điện dưới đất!
Loại chí bảo của đất trời này đều mang theo linh tính, quá khó gặp, cũng quá khó sinh ra.
Nếu gặp được, Tô Tử Mặc sẽ không thể bỏ qua.
Hắn không chỉ muốn lại một lần nữa rèn đúc ra một bộ hai mươi bảy thanh phi kiếm cực phẩm, còn muốn mượn nhờ Linh hỏa tiên thiên bên trong hang động dưới đất, thử nghiệm chữa trị Huyền Kim Ti Giáp và năm mũi tên Ô Kim ở trong túi trữ vật.
Nếu như có thể thành công, hắn sẽ có một món Linh khí phòng ngự tiên thiên.
Mặc dù chỉ là Kim Đan sơ kỳ, Tô Tử Mặc cũng có nắm chắc có thể đứng ở thế bất bại!
Mà mũi tên Ô Kim cấp bậc Linh khí tiên thiên, phối hợp với Yểm Nguyệt Cung, bộc phát ra lực sát phạt sẽ càng đáng sợ khủng bố hơn!
Đổi lại một tu sĩ có chiến lực giống nhau, sử dụng Yểm Nguyệt Cung, bắn ra mũi tên Ô Kim, Tô Tử Mặc cũng không dám chắc chắn là có thể toàn thân trở ra.
"Tử Mặc, ngươi..."
Huyền Dịch khẽ nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Hắn biết được, tính tình của Tô Tử Mặc cực kỳ quyết đoán, nếu đã quyết tâm, người khác rất khó thay đổi.
Huyền Dịch chần chừ một lát, mới căn dặn một tiếng, nói: "Vậy ngươi phải cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng khoe khoang."
“Được !"
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Trong túi trữ vật của ba người bọn Huyền Dịch, chứa rất nhiều Linh thảo dược liệu, lại thêm trên người bị thương, sợ rằng chậm sẽ sinh biến, cũng không dám lưu lại.
Tế ra một chiếc linh chu, ba người tung người nhảy lên, vẫy tay từ biệt Tô Tử Mặc, hóa thành một vệt sáng, dần dần biến mất ở chân trời.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, quay người bước về phía Đế cung.
Trong khoảng thời gian rời đi này, hắn cũng không lo lắng có người có thể hái được Chu Quả, hoặc là phá hỏng Chu Quả.
Chu Quả sắp chín, trong khoảng thời gian này, là thời điểm nguy hiểm nhất!
Bất cứ sinh linh nào tới gần Chu Quả, đều sẽ bị nó hút lất tinh nguyên sự sống mà chết.
Một đường đi tới, Tô Tử Mặc chú ý tới, có không ít tu sĩ đang mau chóng chạy tới bên ngoài phế tích.
Nói đúng ra, giống như là bị cái gì làm cho kinh hãi, phần lớn đều có sắc mặt tái nhợt, lảo đảo chạy trốn!
"Không xong, không xong!"
Có tu sĩ chật vật không chịu nổi, thở hổn hển hô: "Mọi người mau trốn đi, Chu Quả ăn người rồi!"
Có tu sĩ tóc tai bù xù, chỉ còn lại một cánh tay, máu thịt ở bên trên một cánh tay khác đã hóa thành hư vô, chỉ còn lại có một đoạn xương trắng rũ ở bên người, điên cuồng chạy trốn chết.
Tô Tử Mặc ở trong bóng tối cười lạnh.
Vẫn có tu sĩ không có mắt bị lòng tham quấy phá, vọng tưởng sớm đi ngắt lấy Chu Quả, kết quả là bị cướp lấy tinh nguyên sự sống, máu thịt đều trở thành phân bón cho Chu Quả!
Cũng không lâu lắm, Tô Tử Mặc lại một lần nữa tiến vào trong cung điện dưới đất.
Đi trong chốc lát, Tô Tử Mặc dừng lại, ánh mắt rơi lên bên trên linh điền dược viên.
Mảnh dược viên này sau khi bị bốn người bọn Tô Tử Mặc thu hoạch một phen, đã trở nên trụi lủi, chỉ còn lại một gốc Chu Quả, cực kỳ dễ thấy.
Mà bây giờ, ở bốn phía gốc Chu Quả này, có những bộ xương trắng tươi mới nằm ngổng ngang khắp nơi!
Mỗi một bộ xương trắng nằm ở trên mặt đất, đều có cánh tay đưa về phía trước, giống như là muốn đi hái Chu Quả.
Đếm đại khái, xương trắng ở xung quanh Chu Quả, có khoảng chừng trên trăm bộ!
Chu Quả giống như đã trở nên càng thêm đẹp mắt.
Óng ánh trong suốt, đỏ tươi ướt át, tỏa ra mùi thơm làm cho người say mê, không tự chủ hấp dẫn sinh linh đi tới gần!
Vạn vật đều có linh.
Nhân tộc có bản lĩnh săn giết những sinh linh khác, yêu thú có bản năng săn mồi, một ít linh thảo thụ mộc, cũng có thể dụ giết sinh linh!
Phạm vi Chu Quả cướp đoạt tinh nguyên sự sống, đang nhanh chóng mở rộng!
Lúc đầu, vẫn chỉ là bốn phía xung quanh linh điền dược viên.
Bây giờ, nó đang điên cuồng khuếch trương ra phía ngoài!
Chu Quả chập chờn, sương mù màu đỏ thẫm tràn ngập, lan tràn ra, bao phủ tứ phương, một trượng, ba trượng, mười trượng...
Ở bên trong cung điện dưới đất, chỉ còn lại rải rác mấy người.
Mấy vị này tu sĩ lộ ra vẻ mặt kiêng kị, núp ở phía xa, nhìn chằm chằm vào Chu Quả vạn năm cả nửa ngày, lại liếc mắt nhìn Tô Tử Mặc, xác định là không ai có thể ngắt lấy Chu Quả sớm, mới đồng loạt thối lui.
Không bao lâu sau, ở bên trong cung điện dưới đất, cũng chỉ còn lại một mình Tô Tử Mặc.
Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời.
Tô Tử Mặc dám xác định, trong một tháng trong tương lai này, tuyệt đối là Phế tích Đại Càn sẽ không bình tĩnh!
Càng tới gần kỳ hạn Chu Quả chín, tu sĩ tụ tập ở trong cung điện dưới đất sẽ càng nhiều, bầu không khí sẽ càng thêm khẩn trương, thế cục sẽ trở nên càng hỗn loạn hơn!
Phạm vi Chu Quả cướp đoạt không ngừng mở rộng, sương mù phun trào, đã phong bế tất cả đường đi.
Tô Tử Mặc muốn một lần nữa tiến vào bên trong hang động dưới đất kia, nhất định phải đi xuyên qua mảnh sương mù trước mắt này đi vào bên trong!
Mặc dù Tô Tử Mặc tự tin thân thể của mình mạnh mẽ, năng lực tự lành kinh người, nhưng cũng không dám đặt mình vào trong nguy hiểm, đi thử nghiệm phân cao thấp với linh quả trong trời đất này.
Nhìn màn sương mù dần dần tới gần, Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút, đột nhiên đưa ngón tay trái ra, chậm rãi, thận trọng đi đụng thử một cái lên biên giới sương mù.
Tê!
Đầu ngón tay vừa mới tiếp xúc với màn sương, vẻ mặt của Tô Tử Mặc đã biến đổi!
Máu thịt trên đầu ngón tay, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy rõ biến mất, bị màn sương màu đỏ thẫm cắn nuốt!
Chu Quả thật sự là bá đạo!
Tay đứt ruột xót.
Đau đớn như khoan tim, kém chút làm cho Tô Tử Mặc đau kêu thành tiếng.
Tô Tử Mặc run lên, trực tiếp rút bàn tay về, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua tay trái của mình.
Chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi ở trong nháy mắt này, một đoạn máu thịt ở trên ngón tay của hắn, đã biến mất không thấy đâu nữa, lộ ra xương ngón tay trắng hếu ở bên trong.
Ánh mắt của Tô Tử Mặc lấp lóe, lại đưa tay phải ra, thử nghiệm thăm dò vào bên trong màn sương.
Hoàn hảo không tổn hại một chút nào!
Tô Tử Mặc rõ ràng là có thể cảm nhận được, có một loại lực lượng thần bí, muốn cướp đoạt tinh nguyên sự sống từ bên trên tay phải của hắn, nhưng lại giống như gặp phải thứ gì làm nó kinh hãi, đồng loạt lui tránh!
Chu Quả mạnh nhất là màn sương mù, mặc dù bá đạo, nhưng lại không làm gì được Thần Hoàng Cốt.
Chỉ tiếc, trên người Tô Tử Mặc, chỉ có tay phải là Thần Hoàng Cốt.
Muốn xuyên qua màn sương mù màu đỏ thẫm này, vẫn không thể làm được.
Tô Tử Mặc nhíu chặt lông mày.
Nếu như bị ngăn ở bên này, không cách nào tiến vào bên trong hang động dưới lòng đất, muốn rèn luyện phi kiếm, chữa trị Linh khí tiên thiên, sẽ phải đợi tới một tháng sau, sau khi Chu Quả chín, màn sương mù này tan đi.
Nhưng đến lúc đó, nói không chừng lại sẽ xuất hiện biến số gì mới!
"Không được, cần phải nghĩ cách gì đó."
Tô Tử Mặc đi thong thả ở trong cung điện dưới đất, không ngừng suy nghĩ biện pháp.
Suy nghĩ một lát, Tô Tử Mặc đột nhiên dừng lại, bàn tay đập lên trên túi trữ vật, xách ra một cái đỉnh đồng xanh hình vuông trải rộng vết rách.
Nếu cái đỉnh đồng xanh hình vuông này, có thể chống đỡ được dạ dày của Xích Giáp Cự Ngạc cấp Yêu ma ăn mòn, ngăn cản màn sương mù này, hẳn cũng không thành vấn đề.
Tô Tử Mặc để đỉnh đồng xanh hình vuông vào bên trong màn sương mù.
Quả nhiên!
Màn sương mù màu đỏ thẫm quay xung quanh bốn phía đỉnh đồng xanh hình vuông, lại không có cách nào xâm nhập.
Xong rồi!
Tô Tử Mặc mỉm cười, tung người nhảy vào bên trong đỉnh đồng xanh hình vuông, người đỉnh hợp nhất, đi xuyên qua màn sương mù màu đỏ thẫm, một mực đến bên cạnh ao nước linh tuyền.
Từ bên trong đỉnh đồng xanh hình vuông đi ra, Tô Tử Mặc quay đầu nhìn màn sương mù đã càng thêm nồng đậm ở sau lưng, thầm nghĩ: "Kỳ thật có màn sương mù này tồn tại, cũng không tính là chuyện xấu. Chí ítlà trong một tháng này, sẽ không có ai đi tới đây, phát hiện ra hang động bí mật dưới lòng đất này!"
Tô Tử Mặc nhìn bốn phía một lát, hai lỗ tai mấp máy, không phát giác được có người khác ẩn giấu ở nơi đây, mới đè xuống cơ quan trên vách ao nước.
Phiến đá dưới chân, lặng yên không tiếng động trượt sang hai bên, lộ ra một lối đi tối thui tĩnh mịch.
Tô Tử Mặc nhảy xuống, thân hình biến mất không thấy đâu nữa.
Cung điện dưới đất, lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh.