Chương 537: Núi lửa trong lòng đất
Bên trong hang động dưới đất.
Nham tương đỏ rực chầm chậm lưu động, tỏa ra khí tức nóng bỏng.
Trên một khối lục địa bên trong biển dung nham, Tiểu hồ ly đứng thẳng hai chân, móng vuốt nhỏ chắp ở trước ngực, nhìn thi thể Hồ yêu ở trước mặt, bên trong đôi mắt to sáng ngời, hiện lên một vẻ buồn bã và mê mang.
Vài chục năm nay, nàng phải sống trong nơm nớp lo sợ.
Cái Ly Hỏa Tráo đen kịt giống như nồi sắt bên cạnh kia, là bảo vật cuối cùng mà mẫu thân để lại cho nàng.
Tiểu hồ ly mỗi ngày đều ẩn núp ở bên trong Ly Hỏa Tráo, một ngày bằng một năm, giống như là chỉ ở bên trong mảnh đất trời nhỏ béđó, nàng mới có thể an toàn hơn một chút.
Nhưng trên thực tế, trong lòng Tiểu hồ ly rất rõ ràng, nếu như con cá sấu kia muốn giết nàng, nhất định là dễ như trở bàn tay!
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, mình vậy mà có thể chạy thoát khỏi bàn tay của con cá sấu kia, thậm chí là còn có thể báo thù rửa hận cho mẫu thân.
Tất cả mọi chuyện, đều cần phải cảm ơn thư sinh thanh tú kia.
Lần đầu tiên nhìn thấy thư sinh kia, Tiểu hồ ly đã có cảm giác người này không giống như là một người xấu.
Cho nên, Tiểu hồ ly mới nhắc nhở thư sinh kia cẩn thận sau lưng.
Giây phút thư sinh thanh tú bị cá sấu nuốt xuống, Tiểu hồ ly đã mất hết niềm tin, cho rằng thư sinh thanh tú kia đã chết chắc, chính nàng cũng sẽ bị vây ở nơi đây, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời.
Nhưng, phát triển phía sau, đã hoàn toàn dọa nàng sợ!
Trong thân thể con cá sấu kia, vậy mà dấy lên một ngọn lửa cực kỳ đáng sợ, thiêu hủy thân thể con cá sấu kia không còn một mảnh, mà thư sinh thanh tú đó lại bình yên vô sự trốn thoát!
Bất đắc dĩ, Nguyên Thần của cá sấu phải xuất khiếu, bị thư sinh thanh tú rống to một tiếng, gần như là bị chấn vỡ.
Tiểu hồ ly vội vàng chụp Ly Hỏa Tráo lên, thiêu đốt cho cá sấu hình thần đều diệt!
Bây giờ, đại thù đã được báo, trong lòng Tiểu hồ ly đột nhiên có chút trống vắng.
Cứ ngơ ngác đứng ở đó như vậy, cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, lúc này một đôi lỗ tai đầy lông mượt của Tiểu hồ ly giật giật, nghe được một loạt tiếng bước chân.
Có người đến rồi!
Tiểu hồ ly rất là thông minh, ngay lập tức chụp Ly Hỏa Tráo lên, trốn ở bên trong, trừng đôi mắt to tròn đen nhánh, xuyên thấu qua lỗ thủng bên trên Ly Hỏa Tráo, nhìn ra phía ngoài.
Cũng không lâu lắm, góc rẽ hiện lên một bóng người màu xanh, chính là thư sinh thanh tú mới vội vàng rời đi lúc vừa rồi kia!
Tiểu hồ ly nâng Ly Hỏa Tráo lên, hơi nghiêng đầu, nháy mắt, nhìn về phía thư sinh thanh tú.
Cùng lúc đó, thư sinh thanh tú đi qua chỗ ngoặt, cũng lập tức trông thấy Tiểu hồ ly.
Một người một thú, cứ như vậy nhìn nhau, không nhúc nhích.
Đây càng giống như là một loại kiểm tra sự tín nhiệm.
Sinh hoạt bị cầm tù mấy chục năm, để cho Tiểu hồ ly trở nên cẩn thận đa nghi, đối với người xa lạ luôn ôm lấy đề phòng cực lớn.
Coi như thư sinh thanh tú trợ giúp nàng giết cừu nhân, nàng cũng lo lắng tiễn đi một con cá sấu, lại có một tồn tại càng tàn nhẫn đáng sợ hơn tới!
Tiểu hồ ly đã được chứng kiến bản lĩnh của thư sinh thanh tú.
Nàng tuyệt đối không phải là đối thủ.
Nếu như thư sinh thanh tú này xông lại chỗ nàng, mưu đồ làm loạn, Tiểu hồ ly thật sự là không biết nên làm cái gì.
Ngay lúc Tiểu hồ ly đang suy nghĩ lung tung, thư sinh thanh tú cười một tiếng, hướng về phía nàng nhẹ gật đầu.
Nhìn thấy nụ cười của thư sinh thanh tú, Tiểu hồ ly có cảm giác trong lòng nhẹ hơn một chút, buông xuống không ít đề phòng.
...
Tô Tử Mặc nhìn con vật nhỏ ở cách đó không xa, vẻ mặt khiếp nhược, lo lắng sợ hãi kia, trong mắt lóe lên vẻ thương tiếc, trong lòng thầm than.
Mấy chục năm qua bị cầm tù ở đây, không có tự do, tối tăm không mặt trời, hàng đêm sinh hoạt chung một chỗ với kẻ thù, cảnh ngộ như thế, sợ là đối với con vật nhỏ này, đã tạo thành tổn thương cực lớn trong lòng nó.
Bản thân Tô Tử Mặc vốn tu yêu, lại còn từng sinh hoạt với mấy yêu thú như Hầu Tử, Dạ Linh, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được, lo âu, e ngại và sợ hãi trong lòng Tiểu hồ ly.
Đây là một con vật nhỏ có tình cảnh đáng thương.
Tô Tử Mặc không thử nghiệm đi trấn an nàng, tới gần nàng.
Lúc này, bất kỳ cử động hơi khác người nào khác, đều có thể sẽ để cho Tiểu hồ ly cảm thấy bất an và có địch ý.
Tô Tử Mặc dọc theo biên giới của hang động dưới đất, đi sâu dần vào trong hang động dưới đất.
Trước lúc này, hắn bị Xích Giáp Cự Ngạc đánh lén chặn đường, sau đó lại đại chiến trên cung điện dưới đất, căn bản là không có thời gian đi thăm dò cái hang động dưới đất này.
Nếu như muốn luyện khí ở chỗ này, thì không thể bị quấy rầy.
Bên ngoài có màn sương mù màu đỏ do Chu Quả tỏa ra bao phủ, sẽ không có người phát hiện ra nơi đây, còn dư lại thì phải dò xét hang động dưới đất này một lần, xác định không có nhân tố nguy hiểm nào mới được.
Hang động dưới đất này rất sâu, uốn lượn khúc chiết, không biết là thông tới nơi nào.
Tô Tử Mặc một đường tiến lên, Linh giác tỏa ra, nhưng không phát giác được bất kỳ nguy hiểm nào.
Tương phản, con Tiểu hồ ly kia lại nhấc Ly Hỏa Tráo lên, che kín hơn phân nửa thân hình, rón rén, từ đằng xa theo ở sau lưng Tô Tử Mặc, giống như là một cái nồi sắt biết đi.
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, sinh ra ý nghĩ muốn trêu cợt, đột nhiên dừng bước quay người, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào vật nhỏ sau lưng.
Tiểu hồ ly giật nảy mình, trong mắt lóe lên vẻ bối rối, móng vuốt nhỏ theo bản năng buông ra.
Leng keng một tiếng.
Ly Hỏa Tráo chụp ở trên mặt đất, không nhúc nhích, Tiểu hồ ly trốn ở bên trong, vẻ mặt ngượng ngùng.
Tô Tử Mặc không nhịn được cười lên, quay người tiếp tục tiến lên.
Bên trong Ly Hỏa Tráo, Tiểu hồ ly nắm chặt móng vuốt nhỏ, trong lòng không phục, hướng về phía bóng lưng Tô Tử Mặc rời đi quơ quơ quả đấm, hừ hai tiếng.
Trong nháy mắt, Tiểu hồ ly nhìn thấy Tô Tử Mặc đã đi xa, lại vội vàng giơ Ly Hỏa Tráo lên, chân nhỏ đạp bước đuổi theo.
Tô Tử Mặc luôn tò mò, bên trong hang động dưới đất này, biển dung nham kia đến từ đâu, làm sao có thể hình thành.
Hắn xâm nhập sâu vào trong hang động dưới đất, muốn tìm kiếm đầu nguồn nham tương, lại phát hiện ra nhiệt độ không khí xung quanh không ngừng kéo lên, hắn đã có chút không chịu nổi!
Cách đó không xa, nham tương chầm chậm lưu động, tỏa ra luồng khí nóng hổi.
"Ừm?"
Đột nhiên, ánh mắt của Tô Tử Mặc lấp lóe, khẽ a một tiếng.
Bên ngoài nham tương nơi này, vẫn nổi lơ lửng một tầng lửa nóng bỏng.
Nhưng mà, tầng lửa này vậy mà mang theo màu sắc hơi ố vàng!
Tô Tử Mặc nhích tới gần, sau đó lại vội vàng lui trở lại.
Ngọn lửa màu vàng này, nhiệt độ còn cao hơn cả Linh hỏa tiên thiên!
"Tại sao lại có thể như vậy?"
Tô Tử Mặc híp hai mắt, dọc theo dòng sông nham tương nhìn về phía trước.
Hắn có một loại dự cảm, đầu nguồn nham tương ngay ở phía trước!
"Ô ô —— "
Nhưng vào lúc này, sau lưng Tô Tử Mặc truyền đến một trận tiếng kêu dồn dập.
Tô Tử Mặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu hồ ly để Ly Hỏa Tráo ở một bên, nóng đến mức thở hổn hển, bộ lông màu đỏ rực đã bị mồ hôi làm ướt, trên người ướt nhẹp, giống như mới vừa từ trong nước leo ra.
Nhiệt độ của nơi này, kể cả Tiểu hồ ly đã sinh hoạt ở trong thế giới nham tương nhiều năm, đều không chịu nổi!
Tiểu hồ ly không ngừng lắc đầu, ra hiệu cho Tô Tử Mặc không nên thâm nhập vào thêm nữa.
Tô Tử Mặc chần chừ một lát, mở miệng nói: "Tu vi cảnh giới của ngươi không đủ, chớ đến đây nữa, ta đi vào nhìn một chút, nếu không chịu nổi, nhất định sẽ lui về."
Lúc này mở miệng nói chuyện, Tô Tử Mặc mới phát hiện ra, cổ họng của hắn đều đã khô nóng khàn khàn.
Tô Tử Mặc hít một hơi, cảm giác cuống họng nóng hừng hực, lau mồ hôi trán đi, bóp nát mấy tấm phù lục hộ thân, tiếp tục tiến lên.
Lại quẹo thêm mấy lần, Tô Tử Mặc theo bản năng dừng bước, toàn thân chấn động.
Trước mắt là một ngọn núi lửa cao lớn!
Nham tương, chính là từ bên trong ngọn núi lửa này phun trào ra!
Mà nham tương bắn tung toé ra từ miệng núi lửa, lại có màu vàng!
Mỗi lần nham tương màu vàng bắn tung toé ra, chỉ có mấy giọt, theo núi lửa chảy xuôi xuống, không ngừng hòa tan núi đá, chảy xuống phía dưới, lại tạo thành một mảnh biển dung nham nguy nga như thế ở bên trong hang động dưới đất!