Chương 90: Ra tay
Một kiếm này không thể đâm xuyên đầu của Linh Hổ, trong mắt Tôn Thao lóe lên một tia ảo não, hừ lạnh nói: "Coi như súc sinh ngươi gặp may!"
"Ngươi —— tìm —— chết!"
Sâu dưới đáy mắt Tô Tử Mặc hai sâu lóe ra một tia hồng quang yêu dị, hét lớn một tiếng, đột nhiên bước ra một bước, thoắt cái đã lướt qua hai trượng, trong nháy mắt đi tới trước mặt Tôn Thao!
Một bước này là Lê Thiên Bộ.
Nhìn như bình thường, nhưng khí thế doạ người, Tôn Thao bị dọa đến mặt không còn chút máu, hắn cảm giác mình không phải đang đối mặt với một người, mà là một hung thú thượng cổ!
Sát khí của Tô Tử Mặc ngập trời, lật tay đánh ra một chưởng, hung hăng đè xuống khuôn mặt của Tôn Thao.
Ầm!
Tôn Thao không có một chút lực hoàn thủ nào, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, lại bị Tô Tử Mặc mạnh mẽ ép đầu xuống hung hăng đập trên mặt đất, ném ra một hố to, ngất đi tại chỗ, thất khiếu chảy máu!
"A "
Trên bầu trời Linh đấu trường, sâu trong đám mây mù, có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm tình cảnh phía dưới, dường như nhận ra điều gì nên ồ lên kinh ngạc, cánh chim to lớn như ẩn như hiện, trong đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Cổ quái, trong huyết mạch người này sao lại..."
Trong đám mây trên trời cao vang lên một tiếng thì thầm không thể nghe được m.
Dưới Linh đấu trường.
Biến c này, dẫn tới một mảnh xôn xao.
Đầu tiên là Tôn Thao xuất thủ đánh lén làm Linh Hổ của Tô Tử Mặc bị trọng thương, một màn này, đám người vẫn có thể tiếp nhận.
Nhưng sau một khắc, tất cả mọi người đều ngây người.
Nhóc mập mạp muốn ngăn cản đã trễ rồi.
Không ai có thể ngờ được Tô Tử Mặc lại dám ra tay với Tôn Thao, càng không có người nghĩ đến Tôn Thao lại bị Tô Tử Mặc vỗ choáng bằng một chưởng, không rõ sống chết!
"Chủ quan, nhất định là khinh thường!"
Đáy lòng của đám người hiện lên một suy nghĩ.
Tôn Thao thân là đệ tử Linh phong-Luyện Khí sĩ tầng tám, lại bị đệ tử Khí phong mới chỉ là Luyện Khí sĩ tầng sáu đánh bại trong một chiêu, chỉ có một khả năng, chính là Tôn Thao khinh địch.
"Xong rồi, xong rồi! Đại ca không nhìn quy củ tông môn, lại ra tay ngoài Linh đấu trường với đồng môn, hơn nữa Tôn Thao không rõ sống chết, lần này phiền toái rồi."
Nhóc mập mạp vò đầu bứt tai, đầu óc nhanh chóng nghĩ ngợi đối sách.
"Làm càn!"
"Lớn mật!"
"Tô Tử Mặc, ngươi lại dám không nhìn quy củ tông môn, tổn thương đồng môn, ngươi mới muốn chết!"
Đám đệ tử Linh phong từ trong đám người lao ra, bao vây lấy Tô Tử Mặc, sắc mặt bất thiện, trợn mắt nhìn, lớn tiếng quát lớn.
Phong Hạo Vũ đứng cách đó không xa nhìn lấy một màn này, trong mắt lướt qua một tia trêu tức, trong lòng cười lạnh: "Xem ra đã không cần ta xuất thủ, chỉ là một tên mãng phu, ha ha."
Vẻ mặt Tô Tử Mặc không thay đổi, ánh mắt băng lãnh, không nhìn đám đệ tử Linh phong xung quanh, chỉ ngồi xổm người xuống rắc kim sang dược lên vết thương của Linh Hổ rồi xử lý.
Linh Hổ chịu đựng đau đớn, chớp mắt nhìn Tô Tử Mặc, trong lòng dâng lên cảm động vô hình.
Nhìn thấy một màn này, Lãnh Nhu đứng ở một bên âm thầm gật đầu.
Không nói cái khác, khi đối mặt với hơn ngàn tên đệ tử Linh phong đằng đằng sát khí mà còn có thể thong dong như thế, tâm tính này xác thực rất cường đại.
Lãnh Nhu tự nhận còn không thể bình tĩnh được như Tô Tử Mặc.
"Mọi người đừng xúc động, đừng xúc động mà."
Nhóc mập mạp vội vàng nhảy ra, nói với đám người xung quanh, cười híp mắt nói ra: "Lúc này mà mọi người vừa động thủ, chẳng phải cũng là phạm vào quy củ tông môn sap."
Nghe đến đó, đám đệ tử Linh phong lộ ra vẻ do dự, cũng không dám trực tiếp xuất thủ, trong lúc nhất thời cứng lại tại chỗ.
Ánh mắt Phong Hạo Vũ lóe lên một cái, đột nhiên nghiêng người, thấp giọng thì thầm vài câu với một đệ tử Linh phong bên cạnh.
Tên đệ tử kia gật đầu hiểu ý, khống chế phi kiếm rời đi, phi nhanh đến cung điện Linh phong.
Lãnh Nhu thấy cảnh này, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.
Không cần suy nghĩ nhiều, tên Phong Hạo Vũ nhất định là để người khác đi mật báo, tìm tiền bối tông môn tới xử trí Tô Tử Mặc.
"Tô Tử Mặc, ngươi lại dám đả thương người Linh phong ta ở đây, thật sự nghĩ rằng Linh phong không có người sao. "
Khi hai phe đang giằng co, Phong Hạo Vũ đột nhiên nói một câu.
Nghe được câu này, trong lòng nhóc mập mạp cảm thấy càng nặng nề.
Thật âm hiểm!
Phong Hạo Vũ nói câu này, hoàn toàn chính là tru tâm, sợ rằng Tô Tử Mặc và đệ tử Linh phong không đánh không được.
Chuyện này càng náo loạn, Tô Tử Mặc sẽ bị trừng phạt càng nặng!
Quả nhiên, Phong Hạo Vũ vừa dứt lời, một đám đệ tử Linh phong vốn có chút chần chờ lại thay đổi, bàn tay chậm rãi chạm lên trên túi trữ vật, lúc nào cũng có thể xuất thủ.
Một đệ tử Linh phong rốt cục không nhịn được, ỷ vào bản thân từng tu luyện qua luyện thể thuật, có nhục thân cường đại, hừ lạnh một tiếng, đi lên trước trực tiếp kéo tóc Tô Tử Mặc, giọng căm hận nói: "Tô Tử Mặc, đang hỏi ngươi đấy, đừng giả bộ câm điếc!"
"Cút!"
Tô Tử Mặc cũng không quay đầu lại, cánh tay hất lên, nhìn như mềm mại không có sức, nhưng sau khi vung ra ngoài lại giống như một chiếc roi, ở giữa không trung phát ra một tiếng vang giòn!
Ba!
Tay của tên đệ tử Linh phong kia còn chưa chạm phải Tô Tử Mặc, bản thân đã bị Tô Tử Mặc đập bay, ngã vào trong đám người, răng trong miệng rụng rời rơi ra, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi.
Đám người xôn xao biến sắc!
Nhóc mập mạp cũng sắp khóc.
Hắn muốn ngăn cản chuyện chuyển biến xấu, không ngờ tất cả những chuyện làm trước đó đều uổng phí.
Tô Tử Mặc ra tay quá nhanh, người khác căn bản không phản ứng kịp.
Lần này đã hoàn toàn chọc giận Linh phong đệ tử.
Đám đệ tử Linh phong thi nhau tế ra phi kiếm, muốn xông lên chiến đấu!
Hơn mười đệ tử Khí phong đứng bên cạnh Tô Tử Mặc, cũng tế ra phi kiếm, song phương giương cung bạt kiếm, lúc nào cũng có thể xảy ra một trận đại chiến!
Ý cười trong mắt Phong Hạo Vũ càng tăng lên.
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!"
Nhóc mập mạp thấy tình huống này, cũng thấy da đầu tê dại, quyết định lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh to lớn búa, tay trái cầm một trương phù lục, đập vào trên người Tô Tử Mặc.
Chung quanh thân thể Tô Tử Mặc, lập tức hiện ra một lồng sáng.
Đây là một tấm phù lục hộ thân.
Nhóc mập mạp không có dùn cho bản thân, mà là trực tiếp cho Tô Tử Mặc.
Trong lòng Tô Tử Mặc ấm áp.
Nhóc mập mạp hành động như thế này, không thể nghi ngờ gì sẽ đắc tội với đông đảo đồng môn Linh phong.
"Mập mạp chết bầm, ngươi rốt cuộc là phe nào!" Một tên đệ tử Linh phong lớn tiếng quát.
Nhóc mập mạp sầm mặt lại, thế mà thu hồi nụ cười lại, chửi ầm lên: "CMN, ngươi quản Bàn gia ở phe nào!"
Nhóc mập mạp vừa mắn thế, khiến đám đệ tử Linh phong đều sửng sốt.
Từ khi nhập tông đến nay, đám người chưa bao giờ thấy nhóc mập mạp đỏ mặt, nhìn thấy ai cũng đều cười híp mắt, vẻ mặt hiền lành, nếu bàn về nhân duyên, nhóc mập mạp còn tốt hơn cả Phong Hạo Vũ.
Nhóc mập mạp tự biết có chút thất thố, nói lầm bầm: "Mập mạp đã mập rồi, phiền nhất là gọi ta mập mạp chết bầm..."
Nhưng vào lúc này, từ nơi xa truyền đến tiếng quát nhẹ.
"Đều tản ra cho ta!"
Một kiếm quang chạy nhanh đến, trong chớp mắt hạ bay tới trên đỉnh đầu mọi người, phía trước phi kiếm có một tu sĩ, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, đứng phía sau chính là đệ tử Linh phong chạy về báo tin.
"Tam kiến Trần sư huynh."
"Trần sư huynh đến rất đúng lúc, xin vì Linh phong ta chủ trì công đạo, Tô Tử Mặc của Khí phong không để ý quy củ tông môn, ra tay đánh lén đồng môn!"
Không ít đệ tử Linh phong nhận ra người này, ôm quyền hô lớn.
Nhóc mập mạp vội vàng thấp giọng nói ra: "Đại ca, ngươi tuyệt đối đừng đắc tội người này, đây là đệ tử nội môn Trần Vũ ở chấp pháp đường, có giao hảo cùng Phong Hạo Vũ, người này đến đây nhất định là muốn tìm ngươi phiền toái, nên nhẫn nhịn."
Dừng một chút, nhóc mập mạp sợ Tô Tử Mặc không biết thế cục nghiêm trọng, lại dặn dò: "Đệ tử nội môn, chúng ta không đắc tội nổi, nếu không về sau tấn thăng vào nội môn, sẽ phải ăn không ít đau khổ, huống chi người này vẫn là người trong Chấp Pháp đường."