Chương 92: Đôi mắt ẩn giấu
Sâu trong mây mù, đôi mắt ẩn giấu kia chưa từng rời đi, vẫn luôn chú ý tình hình phía dưới.
Nghe thấy Tô Tử Mặc nói ra câu này, bên trong đôi mắt này hiện lên một tia nghiền ngẫm.
"Tiểu gia hỏa này khẩu khí thật lớn, thú vị."
...
Dưới Linh đấu trường.
Vẻ mặt đám đệ tử rung động, bọn hắn không nghĩ ra Tô Tử mới chỉ là Luyện Khí sĩ tầng sáu thì dựa vào cái gì để khiêu chiến đệ tử Chấp Pháp đường.
Đám người chỉ đang nghĩ, sao Tô Tử Mặc có dũng khí này, có can đảm nói ra câu nói này!
Đơn giản có hai khả năng, thứ nhất Tô Tử Mặc hắn là đồ đần, thứ hai hắn chính là tên điên.
Mọi người thấy ánh mắt của Tô Tử Mặc, giống như đang nhìn một người chết.
Nếu dựa theo Trần Vũ nói, Tô Tử Mặc chỉ là bị huỷ bỏ tu vi, trục xuất tông môn.
Mà bây giờ, Trần Vũ hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận chém giết Tô Tử Mặc ở nơi này!
" Được, tốt, tốt!"
Trần Vũ giận quá hóa cười, liên tục gật đầu, lạnh giọng nói: "Không ngờ hiện tại đệ tử thí luyện trong tông môn lại to gan như vậy, không biết trời cao đất rộng là gì, nếu ngươi đã một lòng muốn chết, ta sẽ thành toàn ngươi!"
Bàn tay Trần Vũ vỗ vào túi trữ vật, một thanh phi kiếm rơi vào trong lòng bàn tay.
Linh khí rót vào trong đó, trên phi kiếm lóe lên quang mang, trên thân kiếm lóe ra hai đạo linh quang, rực sáng chói mắt!
Trung phẩm Linh khí!
Tô Tử Mặc khẽ nheo mắt lại, mới vừa muốn hành động, nhưng đúng lúc này, trong hư không truyền tới một âm thanh uy nghiêm.
"Dừng tay!"
Ngay sau đó, một bóng người đã bay nhanh đến, tốc độ kinh người.
Không hề mượn ngoại vật mà bay trên không, người này rõ ràng là Kim Đan chân nhân!
Trần Vũ nghiêng mắt nhìn, nhíu nhíu mày, có Kim Đan chân nhân chạy tới, dù cho hắn lá gan lớn như trời, lúc này cũng không tiện xuất thủ nữa.
Vẻ mặt Trần Vũ u ám, liếc Tô Tử Mặc một chút, tạm thời đè xuống sát ý trong lòng.
Người tới chừng bốn mươi năm mươi tuổi, tốc độ nhanh như tia chớp bắn đến, bạch y tung bay phất phới, rất có phong thái tiên nhân phiêu dật xuất trần.
Trên ống tay áo của người này, có hoa văn một ồ án phi kiếm đ.
Thủ tọa Linh phong, Văn Hiên!
Lúc trước khi bái nhập Phiêu Miểu phong, trên đỉnh núi kia, Tô Tử Mặc đã từng thấy người này.
"Bái kiến sư tôn."
Đám đệ tử Linh phong cao giọng hô.
"Bái kiến thủ tọa đại nhân."
Đệ tử của bốn Phong khác cũng vội vàng khom người hành lễ.
Thủ tọa Linh phong đã tới, khẳng định là không đánh được, đám người nhóc mập mạp, Tiết Nghĩa thở phào một hơi, vẻ mặt hơi chậm.
Sau đó phải xem thủ tọa Linh phong xử trí việc này như thế nào.
Tô Tử Mặc chần chờ một lúc mới cất Hàn Nguyệt đao vào trong túi trữ vật.
"Thủ tọa đại nhân, Tô Tử Mặc này..."
"Không cần, ta đều biết."
Trần Vũ mở miệng đầu tiên, muốn trần thuật lại chuyện cho thủ tọa Linh phong-Văn Hiên nghe, lại bị Văn Hiên phất tay cắt ngang.
Văn Hiên đạp không mà đứng, nhìn Tô Tử Mặc, không nói lời nào, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng không có người nào biết suy nghĩ trong lòng hắn.
Sau một hồi lâu, Văn Hiên mới chậm rãi hỏi: "Tô Tử Mặc, ngươi có biết sai "
Nghe được câu này, trong lòng đám người nhóc mập mạp, Tiết Nghĩa đều vui vẻ.
Nhìn ý tứ này, Văn Hiên rất có thể sẽ không giống Trần Vũ, sẽ không trừng phạt Tô Tử Mặc quá nặng.
Vui sướng trong mắt đám người nhóc mập mạp còn chưa tan, câu nói tiếp theo của Tô Tử Mặc đã trực tiếp khiến vẻ mặt của bọn hắn cứng đờ.
Trong đám người cũng lập tức ồ lên một trận.
"Ta không sai."
Tô Tử Mặc ngẩng đầu nhìn Văn Hiên, ngữ khí rất bình tĩnh.
Nếu như nói Tô Tử Mặc chống đối Trần Vũ, vẫn là hợp tình hợp lí, mà bây giờ lại chống đối với thủ tọa một phong, thì thực sự không lý trí.
Trên thực tế, cho tới bây giờ Tô Tử Mặc đều không phải người có lý trí.
Nếu không, ban đầu khi ở Bình Dương trấn đối mặt với ức hiếp của Thương Lãng chân nhân, hắn sẽ không đứng thẳng tắp, không chịu quỳ xuống như thế.
Hắn sẽ không đã rõ biết Vương thành Yến quốc có thủ vệ chặt chẽ mà vẫn bất chấp một mình tiến về, chém giết Yến Vương, lại giết ra khỏi trùng vây.
Hắn cũng sẽ không đã biết rõ ngăn chặn Trúc Cơ tu sĩ của Hoan Hỉ Tông sẽ rơi vào kết cục thập tử vô sinh, mà vẫn dứt khoát quyết tuyệt tiến về.
Đúng chính là đúng, sai chính là sai, Tô Tử Mặc sẽ không bởi vì áp lực mà khuất phục!
Cách nơi này không xa, thủ tọa bốn phong khác đều đang quan sát mọi chuyện ở nơi đây, chú ý thế cục phát triển.
Đệ tử hai phong ước chiến, làm ra động tĩnh lớn như vậy, sao thủ tọa ngũ phong có thể không biết.
Nghe được Tô Tử Mặc trả lời, thủ tọa Trận phong than nhẹ một tiếng: "Người này tính tình cố chấp, nhưng thực sự khó có được, ta rất thưởng thức."
"Người tu đạo phải có loại can đảm cùng khí phách 'Nghịch ' này, tu đạo vốn là hành vi nghịch thiên."
"Tuy nói như thế, nhưng con đường tương lai của kẻ này sợ là sẽ gặp phải không ít khó khăn trắc trở."
Thủ tọa ba phong không ngừng nghị luận, lão già là thủ tọa Khí phong lắc đầu, ngậm miệng không nói.
Việc này xảy ra ở Linh phong, bọn hắn đều không tiện ra mặt.
...
Dưới Linh đấu trường.
Nghe Tô Tử Mặc trả lời, Văn Hiên lại trầm mặc một hồi.
"Tô Tử Mặc, ta hỏi ngươi một vấn đề."
Văn Hiên chậm rãi nói ra: "Hôm nay Tôn Thao đả thương Linh thú này của ngươi, ngươi lại đánh nó bị thương. Nếu như, Tôn Thao giết Linh thú này, ngươi muốn như thế nào "
Linh Hổ giống như ý thức được cái gì, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng.
Trí tuệ của Linh Hổ không thua gì người trưởng thành, nó có thể nhận rõ, lúc này Tô Tử Mặc chỉ cần cúi đầu chịu thua là có thể nhận xử phạt rất nhẹ.
Linh Hổ rống lên là muốn ngăn cản Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc quay đầu nhìn Linh Hổ nằm trên đất, đột nhiên cười cười.
Vấn đề này Tô Tử Mặc sớm đã có đáp án.
Lúc trước Thương Lãng chân nhân chém giết tọa kỵ 'Truy Phong ' của hắn, Tô Tử Mặc còn muốn đi báo thù, huống chi là Linh Hổ đã trở thành Linh Thú của hắn.
Tô Tử Mặc nói: "Vậy dĩ nhiên là giết hắn!"
"Vì một đầu Linh thú, ngươi muốn giết đồng môn của mình "
"Đúng!"
"Cho ta một lý do."
"Nếu Linh thú đã lựa chọn đi theo ta, Tô Tử Mặc ta tự nhiên phải bảo vệ nó chu toàn!"
"Rống rống!"
Linh Hổ không để ý dến vết thương trên người vỡ ra, giãy dụa cố gắng đứng lên, đi đến bên cạnh Tô Tử Mặc, thấp giọng gào thét, không ngừng dùng đầu của nó đụng vào cánh tay Tô Tử Mặc.
Linh Hổ chưa bao giờ thực tình muốn theo hầu Tô Tử Mặc.
Huống chi không có Huyết Thệ trói buộc, lúc nào Linh Hổ cũng có thể rời đi.
Đến lúc này, Linh Hổ mới chính thức hạ quyết tâm, đời này kiếp này, đều sẽ không rời đi người trước mắt này.
Cho dù, hai bên không ký kết Huyết Thệ.
...
Nơi xa, thủ tọa bốn phong nghe được đối thoại của hai người, cũng đều cau mày.
Trước đó mặc kệ Tô Tử Mặc giày vò thế nào, bọn họ đều có thể chấp nhận, dù sao chuyện này cũng không lớn chuyện.
Mà bây giờ, Tô Tử Mặc vì Linh thú lại tỏ rõ quyết tâm sẽ chém giết đồng môn, chuyện này thực sự khiến thủ tọa bốn phong khó mà tiếp nhận.
Lúc này, cho dù là Kim Đan chân nhân đều không phát hiện, trong đám mây trên đỉnh đầu bọn họ, còn ẩn giấu một đôi mắt, yên lặng nhìn chăm chú chuyện phía dưới.
Mà nghe được Tô Tử Mặc trả lời, đôi mắt này có chút kinh ngạc, ngay sau đó hiện lên một tia thưởng thức, giống như có điều suy nghĩ.
"Sư tôn, ta thấy Tô Tử Mặc tính tình lạnh lùng, đối với đồng môn cũng không có tình cảm, sau này ở lại tông môn, chỉ sợ sẽ dẫn tới tai họa."
Đúng lúc này, Phong Hạo Vũ đã mở miệng.
Lời nói này có thể nói là từng từ đâm thẳng vào tim gan, nói bóng gió vẫn là muốn trục xuất Tô Tử Mặc khỏi tông môn!
Văn Hiên trầm mặc không nói.
Vô số ánh mắt đều rơi vào trên người Văn Hiên, chờ hắn đưa ra quyết định sau cùng.