Vợ Cảnh Sát Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 5

Chương 5
Tôi theo cô ấy về nhà.
Tống Cẩm nói tôi đã bị mất trí nhớ.
Hả?!
Tôi trả lời, giọng rõ ràng: “Không phải là tôi ngốc đâu, chỉ là không có ấn tượng gì với cô thôi, còn những người khác tôi đều nhớ rõ.”
Ví dụ như thằng bạn thân của tôi, Trần Nhiên chẳng hạn...
“Ừm, nghĩa là anh chỉ quên mỗi em thôi.”
“Hả? Lại còn có kiểu quên chọn lọc vậy à?”
Cô ấy trợn mắt liếc tôi: "Em sao mà biết được cơ chứ?”
Ờ... không biết thì không biết, hung dữ làm gì chứ?
“Thế... rốt cuộc là tụi mình kết hôn thế nào vậy?” Tôi tò mò ghé sát lại hỏi.
"Là anh ép cưới.”
“Hả?”
...
Từ đó trở đi, Tống Cẩn không thèm để ý đến tôi nữa.
Cũng được, dù sao thì giờ tôi cũng chẳng thiệt thòi gì. Được sống cùng một cô cảnh sát xinh đẹp thế này, còn đòi gì hơn?
Thật ra, tôi nghĩ thông rồi. Cuộc sống ngắn ngủi, phải biết tận hưởng. Những chuyện khiến người ta phiền lòng, không nghĩ tới cũng chẳng sao.
Tối hôm đó, tôi cùng cô ấy trở về nhà.
Tống Cẩn vừa vào là chui ngay vào phòng làm việc, đóng cửa lại như thể đang tu luyện. Thực tế thì cô ấy nói có vụ án phải xử lý, bảo tôi cứ tự nghỉ ngơi.
Tôi cởi giày, bước vào phòng tắm.
Nói ra thì kỳ lạ, tôi không ở nhà Tống Cẩn bao lâu, nhưng chẳng hiểu sao lại không có chút cảm giác xa lạ nào với nơi này.
Lúc đang tắm, đầu tôi đột nhiên choáng váng, cả người như sắp ngã xuống. Một luồng nóng từ trong mũi trào ra. Tôi sờ lên — máu! Tay dính đầy máu.
Không ổn rồi!
“Tống Cẩn… Tống Cẩn…” Tôi quấn tạm khăn tắm, đứng ngay cửa phòng tắm lớn tiếng gọi.
Cô ấy phản ứng rất nhanh, chưa đầy một phút đã đứng ở bên ngoài cửa.
“Em đây, sao vậy? Mở cửa được không?” Giọng cô ấy dịu dàng vang lên.
Tôi siết chặt khăn quấn người, mở cửa.
Tống Cẩn thấy mặt tôi đầy máu, ngẩn ra rồi cau mày: "Anh bị gì vậy?”
“Tống Cẩn, tôi vốn khỏe mạnh lắm mà… Lẽ nào tối qua… chúng ta quá sức rồi sao?” Tôi dứt khoát nói thẳng.
“…”
Biểu cảm căng thẳng của cô ấy tan biến ngay khi nghe xong câu này. Tống Cẩn bật cười, lúm đồng tiền bên má hiện rõ.
Khoan đã, tôi đang căng thẳng thế này mà cô ấy còn cười được?
"Anh hay thức khuya, trước đó còn vì vậy mà nhập viện, giờ chưa phục hồi hẳn thì có chuyện cũng bình thường.”
“Hả? Có chuyện đó sao?”
Tôi đâu có nhớ gì…
“Ừ, lần trước cũng vậy.”
“Tống Cẩn, mất trí rồi mà cô vẫn đổ cho tôi mấy chiêu cũ à?”
“Hả???”
“Thôi, chờ anh nhớ lại rồi nói sau.”
Tôi vẫn ngơ ngác: “Sao cô lại biết rõ thế?”
Tống Cẩn bất ngờ ghé sát lại: “Vì em là vợ hợp pháp của anh. Không phải kiểu phụ nữ lạ bị đè ra trong phòng bao đâu.”
Câu cuối, cô ấy cố ý nhấn mạnh từng chữ.
Câu nói này, rõ ràng mang theo chút mùi ghen.
Tôi đẩy cô ấy ra khỏi phòng tắm, bình tĩnh lại rồi thay đồ đi ra.
Vừa bước ra khỏi phòng, tôi nghe thấy tiếng thì thầm truyền ra từ phía phòng làm việc. Tôi lần theo âm thanh đến gần, đoán là Tống Cẩn đang gọi điện thoại — giọng nói bên kia rõ ràng đến mức chắc chắn là đang bật loa ngoài.
“Bảo bối, dạo này sống ổn không?” Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm ấm, quyến rũ.
Tôi vừa nghe thấy chữ “bảo bối” là máu đã sôi lên rồi.
Gì vậy? Cô ấy là vợ tôi, sao lại là “bảo bối” của người khác?
Dù hôn nhân này là thật hay giả, ngoại tình là điều tôi không thể chấp nhận!
Tôi lặng lẽ ghé sát vào cánh cửa.
“Cũng tạm.” Giọng Tống Cẩn đáp lại.
“Đừng bận quá, rảnh thì đến thăm nhé.”
“Ừ, tranh thủ sắp xếp thời gian.”

Xong rồi. Mũi thì đang chảy máu, giờ đầu chắc cũng mọc cặp sừng.
Cửa phòng làm việc chỉ khép hờ. Tôi lấy điện thoại ra, bật ghi âm, mong nghe được thêm chút chi tiết làm bằng chứng.
Kết quả là — cửa đột ngột mở ra.
Tôi đứng ở ngưỡng cửa, chỉ quấn khăn tắm, tay cầm điện thoại, lúng túng không biết phải nói gì.
Tống Cẩn liếc nhìn tôi: “Áo đâu rồi?”
“Ờ… quên lấy.”
"Anh tìm em có việc?”
Cô ấy bước đến, liếc nhìn màn hình điện thoại tôi vẫn đang bật ghi âm.
Tống Cẩn khẽ cười: “Cũng biết giữ chứng cứ đấy chứ.”
Cảnh sát nào mà tâm lý vững vàng dữ vậy trời? Bị bắt quả tang mà vẫn bình tĩnh như không.
Tôi nổi khùng, giọng cao hẳn lên: “Tất nhiên rồi. Chẳng lẽ bị cắm sừng mà không có bằng chứng thì oan lắm!”
"Anh thực sự muốn tống em vào tù đến thế sao?” Tống Cẩn nhìn tôi, vừa bất lực vừa buồn cười. “Anh giữ mình như vậy thì có lợi gì chứ?”
“Tôi nói vậy làm cô sợ rồi hả?” Tôi lườm cô ấy một cái.
“Bảo bối, ai đấy?”
… Cuộc gọi điện thoại còn chưa cúp!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất