Chương 6
Tôi càng thêm tức. Rõ ràng là đang công khai như vậy, hoàn toàn không coi tôi ra gì!
Tôi gào lên vào điện thoại: “Tôi là chồng cô ấy! Được pháp luật công nhận đấy!”
Không gian chợt lặng ngắt như tờ.
Chắc bên kia bị tôi dọa cho cứng họng, chỉ nghe thấy tiếng cười vang lên.
“Rụp” — cuộc gọi bị cúp.
Tống Cẩn giơ điện thoại ra lắc lắc: “Bố em.”
…
Chú à, chất giọng thật là tốt…
Không phải, bố cô ấy đang làm cái gì vậy chứ!
“À… bảo bối... à không, chú ấy thật tốt với cô..."
Lớn tướng rồi còn gọi là “bảo bối” nữa.
Tôi ước gì có thể dùng mười ngón chân mình đào một cái hố chui xuống, tốt nhất là sâu tới tận Paris cũng được.
Tống Cẩn mỉm cười, mắt cong cong: “Ừ, đó là tên gọi ở nhà.”
Tôi đứng ngây người, không biết nên nói gì tiếp.
Tống Cẩn bước lại gần từng chút một, giọng nhẹ như gió: “Cố Hàn Sinh, chúng ta nên nghỉ ngơi rồi nhỉ?”
Tôi giật mình lùi về sau: “Cái… cái gì cơ?”
“Sợ tôi à?”
“Hừ! Làm sao có chuyện đó được!” Tôi cố tình nói to.
Đã bảo là sống vui vẻ mỗi ngày rồi mà, có gì phải sợ chứ!
“Vậy anh tính quấn khăn tắm ngủ à?” Ánh mắt cô ấy lướt nhanh qua người tôi, rõ ràng là đang nghi ngờ.
“…”
Tôi vội vàng lục tủ tìm bộ đồ ngủ rồi thay vào.
Đêm buông xuống, đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn ánh trăng mờ mờ lọt qua kẽ rèm, rải xuống nền nhà một lớp sáng nhạt.
Tôi nằm cứng đờ ở mép giường, cẩn trọng hỏi nhỏ: “Tống… Tống Cẩn?”
“Ừ, sao thế?”
“Ngủ chưa?”
Có lẽ vì mất trí nhớ nên tôi cảm giác chưa từng nằm ngủ chung giường với phụ nữ bao giờ.
Giờ phút này, thật sự có chút căng thẳng.
“…”
Không nghe cô ấy trả lời, tôi định quay người lén nhìn trộm.
Không ngờ Tống Cẩn lại chủ động vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, tựa đầu vào cổ tôi.
Tay cô ấy mềm mại, tóc sượt qua da khiến lòng tôi ngứa ngáy khó tả.
“Thả lỏng đi, ngủ thôi.”
Trong cơn mơ màng, như thể có người thì thầm bên tai tôi: “Em sẽ bảo vệ anh.”
Đêm ấy, tôi ngủ rất sâu và rất ngon.
Tống Cẩn lúc nào cũng bận bịu, đến mức tôi bắt đầu nghi ngờ liệu có phải bên ngoài cô ấy có “con chó” nào rồi không.
Lợi dụng hôm nay là ngày nghỉ, tôi quyết định—
Đi thăm cô ấy ở chỗ làm.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn vì lo lắng, chỉ là trong lòng vẫn còn một chút hiếu kỳ. Dù gì thì ngoài miệng nói không cần biết, nhưng tôi vẫn rất muốn rõ:
Chúng tôi quen nhau như thế nào? Tại sao tôi lại bị cô ấy “nhặt” về?
Vì sao tôi lại mất trí nhớ?
Và cả… tôi đã làm thế nào để ép cưới cô ấy?
Tất cả những điều đó, tôi vẫn muốn biết.
Để tránh lộ rõ ý định đến “theo dõi”, tôi cẩn thận dùng hộp cơm màu hồng của Tống Cẩn để đựng bữa trưa rồi mang đến đồn cảnh sát.
Tôi đúng là mẫu đàn ông của năm!
Vừa bước vào sảnh đồn cảnh sát, cô lễ tân lần trước từng gặp ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt có phần kỳ lạ.
Tiếng ồn ào từ phòng thẩm vấn vọng ra tới tận đại sảnh.
“Cảnh sát Tống có ở đây không?” Tôi đi đến quầy lễ tân hỏi.
“À, cô ấy đang ở trong kia, chỉ là…” Ánh mắt cô gái đó liếc về phía phòng thẩm vấn.
Thấy cô ấy ấp úng như muốn nói lại thôi, tôi bắt đầu thấy bất an. Không lẽ… Tống Cẩn thật sự có điều gì đó mờ ám?
Tôi cầm hộp cơm, nhanh chóng đi về phía đó.
Vừa đẩy cửa ra, tôi liền ngớ người.
Một người đàn ông đang kéo lấy thẻ ngành đeo trên cổ Tống Cẩn, vừa nhìn chằm chằm cô ấy vừa lẩm bẩm:
“Em… xinh thật đấy!”
Tống Cẩn cau mày: “Tôi biết rồi.”
Cô giật lại thẻ ngành, giữ nét mặt lạnh tanh.
Nghe thấy tiếng động, Tống Cẩn quay đầu lại nhìn tôi, đôi mày đang nhíu lại cũng dần thả lỏng.
Cô bước tới gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi kéo ra một bên: “Sao anh lại đến đây?”
Tôi chú ý thấy người đàn ông kia đang nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Tôi khựng lại một chút, rồi đáp thẳng: “Nếu tôi không đến, cô định để người ta dắt đi mất hả?”
Tôi thật sự ghen đến mức không giấu nổi nữa.
Tống Cẩn hơi khựng lại, rồi bật cười: “Anh cũng to gan đấy chứ!”
…
Này, tôi rốt cuộc đã làm gì để ép cưới cô ấy, sao cô ấy cứ nhắc mãi chuyện đó thế?
“Anh Cố, đừng hiểu nhầm, đây là vụ việc mới hôm nay, đội trưởng Tống đang xử lý công việc thôi.
Mà nói thật, đội trưởng Tống nhà bọn em ấy, bình thường sống rất nghiêm túc, tuyệt đối không phải người ba lòng hai dạ đâu!”