Chương 46: Thêm tiền
Hắn ta trẻ tuổi nhất, tài nghệ cũng tốt nhất, cho nên là thích hợp nhất.
“Không được, ta đi, tiểu tử ngươi chưa lên núi nhiều lắm, có thể quen thuộc như ta sao?”
Lý Văn Quang không đồng ý, muốn tự mình đi thăm dò tình hình.
Nhưng còn không đợi bọn họ bắt đầu tranh luận, một tiếng “rắc” truyền đến, hình như là một vật nặng nào đó đã đạp gãy cành cây.
Mấy người lập tức căng thẳng.
Chẳng lẽ là Sơn Quân giải quyết Vương Thăng xong rồi đuổi theo bọn họ chứ?
Rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy bóng dáng đạp gãy nhánh cây, quả thật là con Sơn Quân màu trắng kia.
Còn không đợi bọn họ sợ hãi, đã trông thấy có một bóng người ngồi trên lưng của Sơn Quân.
“Vận Thăng?”
Vương Thăng cũng chú ý đến bọn họ, có chút ngạc nhiên nói: “Lý thúc, sao các ngươi lại ở đây?”
Vài phút sau, mấy người kể lại tình hình cho nhau, Vương Thẳng biết rằng mấy người đang lo lắng cho mình, cho nên không hề đi xa.
Nếu lúc đó hắn đánh không lại Sơn Quân, nếu Sơn Quân lại muốn ăn thịt người thì những người này chỉ có thể cầu nguyên Sơn Quân không có hứng thú với bọn họ, có điều hành động này vẫn rất khiến người ta cảm động.
Mà trong lòng đám người Lý Bằng lại là khiếp sợ.
Vương Thăng đánh thắng được Sơn Quân không nói, nhìn thế nào cũng giống như thu phục được vậy.
Ở trong mắt những thợ săn như bọn họ đây, chuyện này là rất không thể tưởng tượng nổi, mãnh thú trưởng thành còn có thể bị thu phục sao?
Sự cao ngạo khi là quân vương trong núi thì sao?
Sơn Quân rất thông minh, nó nhìn thấy suy nghĩ trong mắt của đám người Lý Bằng.
Cao ngạo ư? Nếu không các ngươi đến bị đánh một trận đi?
Dưới thiết quyền, thứ như cao ngọa này hoàn toàn không đáng giá, không bằng một dược hoàn thần kỳ.
Vương Thăng cũng chỉ giải thích qua loa một chút, sau đó nói: “Lý gia gia, Lý thúc, chuyện của Sơn Quân đã giải quyết rồi, có muốn tiếp tục điều tra trại Thanh Sơn không?”
Hắn vẫn chưa quên mục đích vào núi lần này đâu.
Lúc trước, bởi vì bị chuyện của Sơn Quân cắt ngang, nhưng không phải bây giờ vấn đề đã giải quyết rồi sao?
Đám người Lý Bằng liếc nhìn lẫn nhau.
Dường như cũng có dự định này!
Bọn họ nhìn sang Sơn Quân “biết vâng lời”, cuối cùng gật gật đầu.
“Được, vậy tiếp tục thôi!”
Thế cục bên ngoài càng ngày càng loạn, tốt nhất nên mau chóng xử lý xong chuyện trại Thanh Sơn.
Vương Thăng gật đầu, sau đó nhìn về phía Sơn Quân nói: “Có thể chở chúng ta đi một đoạn được không?”
Sơn Quân quay đầu đi, đùa sao, chở người là bởi vì không đánh lại ngươi, những người yếu ớt ở đó kia tính là gì, nó không cần thể diện sao?
Vương Thăng sớm đã đoán trước.
“Dược hoàn tính theo số người, thêm một người, thêm một viên!”
Thêm tiền đó…
Người đâu, ngồi hết lên trên lưng bổn vương đi, có bao nhiêu tính bấy nhiêu, không cần khách sáo!
Lý Bằng và năm người thợ săn leo lên lưng sơn quân. Sơn quân đi được một đoạn rồi, trái tim bọn họ vẫn còn run rẩy.
Đây là sơn quân có thể sánh với võ giả cấp 3 đấy, là thứ mà bọn họ dám ngồi lên chắc?
Thế nhưng khi nhìn lại Vương Thăng đang dựa nửa người vào đầu hổ, coi sơn quân như ghế nằm, bọn họ chợt bình tĩnh lại.
Sơn quân thì sao chứ? Cạnh họ có một võ giả, dù có ngồi trên người sơn quân thì vẫn cực kỳ an toàn.
Nghĩ vậy nhưng bọn họ cũng không dám làm gì quá mức, chỉ dè dặt ngồi đó và cất kỹ vũ khí của mình, sợ bất cẩn làm sơn quân bị thương thì nó sẽ tức giận.
Nhưng thật ra thì với thực lực hiện tại của sơn quân, dù nó có đứng im mặc mấy kẻ bình thường tấn công mình thì cũng chẳng bị thương.
Vương Thăng cũng không nhắc nhở, bởi cẩn thận chút cũng tốt.
Nhờ có sơn quân nên cả đoạn đường chẳng cần bước đi. Tuy thoải mái nhưng mọi người ít nói đi hẳn, chỉ có tiếng nói của Lý Bằng thỉnh thoảng vang lên để chỉ và chọn đường.
Sơn quân dạo bước trong rừng trông có vẻ rất thong dong, nhưng thực ra tốc độ không chậm như họ tưởng.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, họ đã đến vị trí của thôn Thanh Sơn.
Vương Thăng nhìn từ xa thấy cổng lớn rách nát, trên cổng có một bảng tên đề mấy chữ “Thôn Thanh Sơn”.
Hắn vỗ tay lên người sơn quân.
“Tiếp tục đi vào trong đó!”
Đi sâu vào trong sẽ thấy vài gian nhà lụp xụp và sơn động, có lẽ là nơi ở trước đây của bọn sơn tặc thổ phỉ.
Bởi vì địa hình rộng rãi nên có rất nhiều gian nhà.
Nhìn về phía Đông có thể thấy một con sông rộng khoảng vài thước, nước sông không chảy xiết nhưng đủ dùng.
Xa hơn chút nữa chính là thứ nuôi sống hơn nghìn người trong thôn Thanh Sơn.
Đó là vùng thung lũng mà lối ra là một mảnh đất phù sa bằng phẳng, rất thích hợp cho việc trồng trọt.