Chương 146: Hoàng Đế Của Các Ngươi Đã Về
1684 chữ
“Không ngờ rằng hơn hai trăm năm không gặp, ngươi vậy mà thành công tiến giai Truyền Kỳ,
thú vị.”
Cự Tượng Sa Điêu từ trên cao nhìn nhìn xuống Liễu Khanh Bạch, phía sau mở đôi cánh, che
khuất bầu trời.
Toàn thân Cự Tượng Sa Điêu này đều được tạo nên từ cát bụi, cao tới mấy trăm trượng, lúc
giơ tay nhấc chân chấn động phong vân, nhìn qua rung động vô cùng, giống như thần linh.
“Ta cũng không nghĩ tới các ngươi nhanh như vậy liền thoát khỏi phong ấn trốn ra.”
Liễu Khanh Bạch nhìn lướt qua, sau khi phát hiện chỉ có một mình Cự Tượng Sa Điêu là
cường giả Truyền Kỳ Cảnh, nội tâm nhẹ nhàng thở ra.
“Hừ, nếu như không phải cái tên xen vào việc của người khác kia, các ngươi đã sớm chết.”
Cự tượng sa điêu lạnh lùng nói:
“Nhưng mà lần này lại không có cái tên xen vào việc của người khác nữa, cuối cùng thì không
ai có thể cứu được các ngươi nữa rồi.”
“Chỉ bằng ngươi?”
Liễu Khanh Bạch cười nhạo:
“Nếu như là hơn hai trăm năm trước, có lẽ ta còn lâu mới là đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ
ngươi xác định còn có thể đánh bại ta sao?”
Hắn ở Hoang thành hơn hai trăm năm, đại trận hộ thành chỉ là phòng tuyến thứ nhất mà
thôi, đằng sau còn rất nhiều thủ đoạn chưa xuất ra, thậm chí có một ít thủ đoạn trừ hắn ra
thì không ai biết là gì cả.
Nếu là hai vị cường giả Truyền Kỳ Cảnh mà nói, Liễu Khanh Bạch có lẽ sẽ lựa chọn tạm thời
tránh đi, nhưng chỉ có một mình Cự Tượng Sa Điêu, Liễu Khanh Bạch cũng không cho là
mình sẽ thua.
Coi như cuối cùng thật sự đánh không lại, hắn cũng có thể toàn thân thoát ra.
“Nói khoác không biết ngượng!”
Cự Tượng Sa Điêu phát ra tiếng gầm lên giận dữ, chấn động núi non, giống như muốn xé nát
Liễu Khanh Bạch .
Phải biết, hơn hai trăm năm trước, hắn chính là đã từng lấy một địch năm, chiến thắng Liễu
Khanh Bạch, hiện tại sao có thể nào khoan dung cho sự khinh thị của đối phương?
Xùy!
Chữ cuối cùng rơi xuống, trăm dặm xung quanh đột nhiên nổi lên cát bụi đầy trời, như là
sóng biển ép qua, như muốn bao phủ toàn bộ Hoang thành.
“Điêu trùng tiểu kỷ .”
Chỉ thấy trên người Liễu Khanh Bạch dâng lên một luồng khí thế mênh mông, xông thẳng
lên trời, linh lực bàng bạc trong nháy mắt quét ngang mà ra, đúng là cưỡng ép tách cát bụi
đầy trời ra!
Ngay sau đó Liễu Khanh Bạch giậm chân, vô số phù văn hiển hiện không ngừng xoay tròn
vây quanh hắn, óng ánh chói mắt, lộng lẫy vô cùng.
“Tiếp theo đến phiên ta.”
Liễu Khanh Bạch sắc mặt ngưng trọng, một chỉ điểm ra, phù văn quanh thân lập tức hóa
thành ánh sáng bắn về phía Cự Tượng Sa Điêu.
Cự Tượng Sa Điêu không hề sợ hãi, đấm ra một quyền, muốn cùng ánh sáng phù văn cứng
đối cứng.
Oanh!
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, phù văn tán loạn, nắm đấm của Cự Tượng Sa Điêu cũng nổ
tung lên, tản mát ra không trung.
“Thành chủ uy vũ!”
Thấy thế, võ giả bên trong Hoang thành lập tức cùng hô hào, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.
Nhưng mà một ít võ giả Sa tộc lại mặt trầm như nước, biết sự tình không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, sau một khắc, vô số cát bụi tụ lại, lần nữa ngưng kết ra một nắm đấm nữa của Cự
Tượng Sa Điêu, trong nháy mắt liền khôi phục như ban đầu.
“Coi như ngươi đã tiến giai Truyền Kỳ Cảnh thì ở trong vực ngoại hoang mạc này cũng không
có khả năng chiến thắng ta.”
Cự tượng sa điêu cười to nói.
“Thật sao?”
Liễu Khanh Bạch bỗng nhiên bay ra, càng nhiều phù văn xuất hiện ở bên cạnh hắn, phóng tới
Cự Tượng Sa Điêu.
“Tới hay lắm!”
Cự Tượng Sa Điêu không lùi mà tiến tới, nháy mắt đánh nhau cùng Liễu Khanh Bạch.
Đối với Cự Tượng Sa Điêu cao trăm trượng ở trước mặt, Liễu Khanh Bạch lại cực kì nhỏ bé,
giống như một bàn tay liền sẽ bị chụp chết.
Nhưng lúc chân chính đánh nhau lại không hề rơi xuống hạ phong chút nào, thậm chí còn
đang âm thầm đè ép Cự Tượng Sa Điêu.
Trong lòng của Cự Tượng Sa Điêu chấn động vô cùng, đây quả thật là nhân loại hơn hai trăm
năm trước kia không bị hắn để vào mắt sao? Trở nên cường đại hơn như thế.
Mà hắn lại phát hiện, bên trong phù văn của Liễu Khanh Bạch lại ẩn chứa một loại năng lực
khó mà nói rõ, vừa mới bắt đầu hắn vẫn không rõ loại năng lực này để làm gì, nhưng rất
nhanh hắn liền phát hiện, tốc độ khép lại “vết thương” của mình vậy mà chậm đi!
“Đáng chết, đây là phù văn gì!”
Cự Tượng Sa Điêu từ trước đến nay vẫn luôn ở trong vực ngoại hoang mạc, biết rất ít về phù
văn, hiện tại lại bị phong ấn hơn hai trăm năm, làm sao có thể nghĩ đến Liễu Khanh Bạch lại
nắm giữ phù văn kỳ dị như thế.
Trên thực tế, bộ phù văn này Liễu Khanh Bạch chuẩn bị hoàn toàn là vì Sa tộc, chỉ là không
nghĩ tới nhanh như vậy liền dùng tới rồi.
Ầm!
Cánh ta phải của Cự Tượng Sa Điêu nổ tung, chỉ là lần này không có giống trước đó cũng
nhanh chóng khôi phục lại.
“Xem ra phù văn đã có tác dụng.”
Bình phục một chút linh lực cuồn cuộc trong cơ thể, Liễu Khanh Bạch cười nói.
Dưới tình huống bình thường, hắn ở vực ngoại trong hoang mạc tuyệt không phải là đối thủ
của Cự Tượng Sa Điêu, nhưng sau khi có loại phù văn này, năng lực khôi phục của Cự Tượng
Sa Điêu giảm bớt đi nhiều, đây cũng là nguyên nhân Liễu Khanh Bạch tự tin như vậy.
“Là ta đã đánh giá thấp ngươi.”
Cự tượng sa điêu liên tiếp lui về sau, giờ phút này trên thân thể cao lớn của hắn đã xuất hiện
rất nhiều “Vết thương”, ngay cả cánh sau lưng cũng gãy mất một cái.
Tiếp tục như vậy, Liễu Khanh Bạch sớm muộn có thể phá hủy hắn triệt để.
“Nhưng mà ngươi không có phát hiện xung quanh có thay đổi gì sao?”
Cự Tượng Sa Điêu thâm trầm nói.
Nghe vậy, Liễu Khanh Bạch lúc này mới phát hiện, sương mù trước đó đã lui tán chẳng biết
lúc nào lại xuất hiện với lại từ trắng xoá chuyển biến thành huyết sắc!
“Chuyện này là sao?”
Liễu Khanh Bạch lập tức bỏ truy kích, lui về Hoang thành đề phòng bị đánh lén.
Dù sao, lớp sương mù này quá quỷ dị.
“Ha ha ha, lúc ngươi cùng ta chiến đấu, phạm vi ngàn dặm đã sớm bị huyết tế đại trận bao
trùm, chưa tới một khắc đồng hồ nữa, tất cả các ngươi đều phải chết!”
Cự Tượng Sa Điêu kích động kêu lên, giống như điên cuồng.
“Huyết tế đại trận?”
Liễu Khanh Bạch đầu tiên là sững sờ, chợt dường như ý thức được cái gì, hoảng sợ nói:
“Các ngươi muốn phục sinh Sa Hoàng? !”
Lời vừa nói ra, không chỉ là Liễu Khanh Bạch, hễ là nghe nói qua võ giả Sa tộc đều có thần
sắc đại biến.
Huyết tế đại trận, một loại trận pháp cực kỳ tà ác, có thể dùng sinh linh như tế phẩm, khiến
người chưa triệt để chết đi phục sinh.
Cự Tượng Sa Điêu tự lấy thân làm mồi nhử, hấp dẫn sự chú ý của Liễu Khanh Bạch hiển
nhiên là muốn phục sinh nhân vật vô cùng quan trọng.
Mà toàn bộ Sa tộc, chỉ sợ cũng chỉ có vị kia Sa Hoàng mới có tư cách.
Vấn đề là, Sa Hoàng không phải đã chết vào hơn hai trăm năm trước rồi sao?
“Chẳng lẽ Sa Hoàng không chết?”
Liễu Khanh Bạch đột nhiên mở to hai mắt.
“Ha ha, đây là vực ngoại hoang mạc, Sa Hoàng bệ hạ làm sao có thể chết dễ dàng như thế.”
Cự Tượng Sa Điêu cười nhạo nói:
“Hắn chẳng qua chỉ là sinh cơ cạn kiệt, tạm thời rơi vào trong giấc ngủ sâu mà thôi, chỉ cần
huyết tế toàn bộ các ngươi, Sa Hoàng bệ hạ liền có thể khôi phục!”
Tần Giác cùng Tô Ngạn đi ngang qua thị trấn cùng thôn xóm sở dĩ không ai cũng là bởi vì bị
Sa tộc bắt đi làm tế phẩm.
Hiện tại, bọn hắn rốt cục cũng muốn động thủ với Hoang thành!
Đúng lúc này, tầng huyết sắc nồng đậm kia bỗng nhiên nổi lên từng đợt gợn sóng, hai mắt
tinh hồng, bóng người bao phủ trong cát bụi bay ra, toàn thân tản mát ra khí tức đáng sợ, rõ
ràng là vị cường giả Truyền Kỳ Cảnh.
“Sa tộc đại trưởng lão!”
Liễu Khanh Bạch sầm mặt lại.
Vốn dĩ vừa rồi không thấy vị đại trưởng lão này, Liễu Khanh Bạch còn tưởng rằng đối phương
đã vẫn lạc tại trong phong ấn, không nghĩ tới đối phương vẫn luôn ẩn nấp ở phía xa bố trí
huyết tế đại trận.
Bóng người từ cát bụi nhìn cũng chưa từng nhìn Liễu Khanh Bạch một cái, hưng phấn hô lớn:
“Vực ngoại hoang mạc, hoàng đế của các ngươi trở về!”
Chỉ một thoáng, huyết vụ tăng vọt!