Chương 147: Hoàng Đế Của Ngươi Lại Không Trở Về Nữa Rồi
1616 chữ
“Vực ngoại hoang mạc, hoàng đế của các ngươi trở về!”
Bóng người từ trong cát bụi ngửa mặt lên trời hô to, tư thái trang trọng, như tín đồ thành
kính.
Trong chốc lát, huyết vụ tràn ngập bên ngoài Hoang thành tăng vọt, giống như mây đen
nhanh chóng bao phủ bầu trời phạm vi ngàn dặm, tất cả mọi người đều cảm nhận được dao
động khiến người ta sợ hãi từ tầng huyết vụ kia!
Giờ phút này, kinh hãi nhất không ai khác ngoài Liễu Khanh Bạch, hắn chẳng thể nghĩ tới Sa
Hoàng vậy mà chưa chết, chỉ là ngủ say mà thôi!
Khó trách Cự Tượng Sa Điêu từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.
Một khi Sa Hoàng khôi phục, đừng nói là hắn, cho dù các đại gia tộc liên hợp cũng sẽ thua
không thể nghi ngờ gì.
Mặc dù trải qua hơn hai trăm năm phong ấn, thực lực của Sa tộc giảm lớn, rất nhiều cường
giả Truyền Kỳ Cảnh thế hệ trước thọ nguyên đã khô kiệt, vẫn lạc trong phong ấn.
Nhưng cho dù chỉ còn lại một mình Sa Hoàng cũng đủ để hủy diệt Hoang thành cùng các đại
gia tộc, đây chính là chênh lệch giữa Thánh Cảnh cùng Truyền Kỳ Cảnh.
Ầm ầm!
Mắt thấy huyết vụ cuốn tới, Liễu Khanh Bạch cắn răng, thôi động linh lực, ý muốn ngăn cản.
Đáng tiếc, huyết tế đại trận trước mặt, linh lực của Liễu Khanh Bạch tựa như phù du lay đại
thụ, như hạt cát trong sa mạc.
Đại trưởng lão Sa Man của Sa tộc điều khiển huyết tế hơn hai trăm năm trước cũng đã là
Truyền Kỳ Cảnh đỉnh phong, cho dù hơn hai trăm năm dậm chân tại chỗ, với tu vi trước mắt
của Liễu Khanh Bạch cũng tuyệt không phải đối thủ của hắn.
“Sa Hoàng bệ hạ vạn tuế!”
Phía trên cát bụi, mấy chục vạn chiến sĩ Sa tộc cùng kêu to lên, vang tận mây xanh, chuẩn bị
nghênh đón Hoàng đế của bọn hắn.
“Sa Hoàng bệ hạ vạn tuế!”
Cự Tượng Sa Điêu huy động cánh tay trái còn sót lại, theo sát sau hô to.
Mắt thấy cảnh tượng này này, cho dù là võ giả không rõ chuyện gì xảy ra cũng bị cảnh tượng
trước mắt chấn nhiếp, dọa đến run lẩy bẩy.
Đúng lúc này, khi huyết vụ cách Hoang thành không đến trăm mét đang tăng vọt đột nhiên
dừng lại, giống như đâm vào bức tường vô hình, quả thật khó mà tiến thêm.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Bóng người trong cát bụi sửng sốt.
Mặc cho hắn điều khiển thế nào, huyết vụ đều không nhúc nhích tí nào, quả thực không thể
tưởng tượng.
Huyết vụ đương nhiên không có khả năng tiến vào Hoang thành, bởi vì Tần Giác bày một kết
giới bên ngoài Hoang thành.
“Đây chính là Sa tộc sao, hình như cũng không có gì đặc biệt.”
Tần Giác ngáp một cái, ngữ khí lười biếng nói.
Ngay lúc hắn đang ngủ, kết quả bị Cự Tượng Sa Điêu cùng Liễu Khanh Bạch chiến đấu đánh
thức, trong lòng không kiên nhẫn.
Vừa vặn ngẩng đầu lại nhìn thấy huyết vụ kéo tới, thế là tiện tay bày ra một kết giới, ngăn
cản nó.
“Sư phụ, đó là cái gì a, thật đáng sợ.”
Vân Tịch cuộn trong ngực Tần Giác, chỉ vào huyết vụ ở trên bầu trời xa xa, khuôn mặt nhỏ
nhắn tràn ngập sợ hãi.
“Yên tâm đi, nó không qua được.”
Vuốt đầu Vân Tịch, Tần Giác lạnh nhạt nói.
Kết giới này sờ không tới chạm cũng không được, với lại chỉ là trận pháp ngăn cách, không
thể phá vỡ, dù là bóng người cát bụi hiện lập tức đột phá, bước vào Thánh Cảnh, cũng không
có khả năng khiến cho huyết vụ xuyên qua kết giới.
Nhưng mà Tần Giác cũng không vội nhúng tay vào, bởi vì hắn phát hiện ra bên trong Hoang
thành xuất hiện mấy khí tức không giống bình thường.
“Chuyện gì đang xảy ra, ngươi đã làm gì?”
Nửa ngày qua đi, bóng người cát bụi cúi đầu xuống, nhìn về phía Liễu Khanh Bạch, trong con
mắt đỏ ngầu tràn ngập chấn kinh.
Huyết tế đại trận này đã hấp thu khí huyết của mấy vạn sinh linh, cho dù là Truyền Kỳ Cảnh
cũng thúc thủ vô sách, Liễu Khanh Bạch làm sao mà được chứ?
Tới đây, Liễu Khanh Bạch cũng là vẻ mặt mơ màng, hắn cái gì cũng không biết a!
Nhưng mà bây giờ cũng không phải thời điểm cân nhắc cái này, nếu huyết vụ đã không có
cách nào tiến vào Hoang thành, vậy liền đại biểu cho Sa Hoàng tạm thời không có cách nào
phục sinh!
“Xem ra, hoàng đế của ngươi lại không có nữa rồi.”
Liễu Khanh Bạch nhếch miệng cười một tiếng, cất giọng nói:
“Chư vị! Đã đến, liền đều đi ra đi, để tránh dài lâu phức tạp!”
Đám người ngạc nhiên, chư vị? Chẳng lẽ bên trong Hoang thành còn ẩn giấu những cường
giả khác?
“Ha ha ha, Liễu thành chủ, không nghĩ tới ngươi có thể ngăn cản huyết tế đại trận, tại hạ bội
phục.”
Một tiếng cười to cất lên, giữa sân đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh, khí tức mênh mông,
xông thẳng thiên địa, thình lình đạt tới Truyền Kỳ Cảnh.
“Vâng thưa phụ thân và Thái Thượng trưởng lão!”
Ninh Kiệt ở xa đại hỉ.
“Gia chủ cùng Thái Thượng trưởng lão làm sao lại xuất hiện ởđây?”
Ninh Côn cũng rất vui mừng, nhưng cũng rất nghi hoặc.
Chuyện của Sa tộc hôm qua hắn vừa nói cho Liễu Khanh Bạch, cho dù là cường giả Truyền
Kỳ Cảnh, cũng không có thể đuổi tới nhanh như vậy mới đúng.
“Sa tộc, tận thế của các ngươi tới rồi.”
“Mất đi Sa Hoàng, ta ngược lại muốn xem thử, Sa tộc mạnh không ai bì nổi có giống hơn hai
trăm năm trước hay không.”
“...”
“...”
Theo từng câu nói vang lên, càng ngày càng nhiều cường giả Truyền Kỳ Cảnh xuất hiện,
đứng sóng vai cùng Liễu Khanh Bạch.
“Nguyệt gia, Lý gia, Mạc gia, Vi gia… Trời ạ, Truyền Kỳ Cảnh của ngũ đại gia tộc tất cả đều
đến rồi!”
Rất nhanh liền có người nhận ra những cường giả này, trợn mắt hốc mồm.
Cái gọi là ngũ đại gia tộc, chính là năm thế lực mạnh nhất bên ngoài vực ngoại hoang mạc,
mỗi gia tộc đều có hai vị cường giả Truyền Kỳ Cảnh trở lên, cộng lại chừng mười vị, giờ phút
này tất cả đều tới đây, cùng Sa tộc giằng co.
Sa tộc vốn dĩ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nháy mắt trở thành thế yếu, dù cho nơi này là vực
ngoại hoang mạc, Cự Tượng Sa Điêu và bóng người cát bụi cũng không có khả năng hai đánh
mười một.
“Làm sao có thể, chúng ta rõ ràng chặn giết tất cả những võ giả được phái ra rồi mà.”
Cự Tượng Sa Điêu khó có thể tin nói.
“Ha ha, ngớ ngẩn, ta đã lưu lại phù văn trên người những võ giả được phái ra kia, chỉ cần bọn
hắn bỏ mình, ta ngay lập tức sẽ biết.”
Liễu Khanh Bạch châm chọc nói:
“Từ sau khi hơn hai trăm năm trước biết các ngươi chỉ là bị phong ấn, trong Hoang thành liền
bố trí mấy cái truyền tống trận pháp, chỉ cần các ngươi xuất hiện, ta tùy thời có thể thông tri
ngũ đại gia tộc!”
Vì phòng ngừa bí mật bị tiết lộ, chuyện này Liễu Khanh Bạch chưa hề nói cho bất cứ kẻ nào,
bao gồm cả Phó thành chủ Chúc U, nếu không hắn há sẽ lựa chọn cùng Cự Tượng Sa Điêu
cứng đối cứng?
Nghe xong Liễu Khanh Bạch nói, Ninh Côn mới chợt hiểu ra, khó trách gia chủ cùng Thái
Thượng trưởng lão có thể đuổi tới trong thời gian ngắn như vậy.
Mắt thấy huyết tế đại trận không cách nào thôi động, Sa Man đành phải hạ lệnh:
“Rút!”
Mặc dù bọn hắn có mấy chục vạn chiến sĩ, nhưng trước mặt hơn mười vị cường giả Truyền Kỳ
Cảnh, căn bản không đáng nhắc tới, nếu như Sa Hoàng không thể phục sinh, hết thảy đều
phí công.
“Muốn chạy?”
Năm vị gia chủ nhìn nhau, thân hình thoắt một cái, lập tức chia ra các phương hướng khác
nhau, vây quanh Cự Tượng Sa Điêu cùng Sa Man, chặt đứt tất cả đường lui của bọn hắn.
“Lần này, chúng ta phải tiêu diệt Sa tộc triệt để!”
Bọn hắn sau khi được Liễu Khanh Bạch thông tri, liền không chút do dự chạy đến, dù sao thì
nếu như không diệt trừ Sa tộc, đối với tất cả bọn hắn mà nói đều là tai hoạ ngầm.
“Đáng chết!”
Ánh mắt Sa Man âm lãnh, nếu như bọn hắn đều chết ở chỗ này, như vậy Sa tộc liền xong
thật.
“Đã như vậy. . .”
Hít một hơi thật sâu, huyết vụ giấu ở trong cát bụi Sa Man vung tay lên, huyết vụ bao phủ
đầy trời cuốn ngược mà quay về, nhào về phía mấy chục vạn Sa tộc chiến sĩ!
“Đành phải bắt các ngươi làm tế phẩm.”