Chương 149: Một Chưởng
1599 chữ
“Xoẹt xẹt!”
Vô số cát bụi ngưng tụ thành phong mang vắt ngang trên bầu trời, bắn về phía đám người
Liễu Khanh Bạch, ven đường những nơi đi qua, vang lên thanh âm bén nhọn, ngay cả không
gian cũng vặn vẹo, giống như lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
“A…. . . Không động đậy được.”
Đám người Liễu Khanh Bạch sắc mặt trắng bệch, căn bản là không có cách tránh thoát khỏi
Lĩnh vực của Sa Hoàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn phong mang vạn trượng đang phóng tới.
Phong mang này không chỉ có thể giết chết bọn hắn, đồng thời cũng có thể hủy đi Hoang
thành ở phía sau bọn hắn!
Một kích của Thánh Cảnh, uy lực như vực sâu!
Ngay khi phong mang sắp xuyên qua mười một vị cường giả Truyền Kỳ Cảnh, rơi vào trong
Hoang thành, một màn quỷ dị đột nhiên xuất hiện.
Cũng giống với sương mù huyết sắc trước đó, vốn dĩ phong mang vạn trượng là thế không
thể đỡ đột nhiên dừng lại tại chỗ, giống như bị bức tường vô hình ngăn cản, khó mà tiến
thêm.
Mà giờ khắc này, phong mang vạn trượng cách đám người Liễu Khanh Bạch không đến mười
mét.
Hô!
Cuồng phong thổi tóc đám người Liễu Khanh Bạch ngã về phía sau, tay áo bay loạn, mắt mở
không ra.
Nhưng may mắn chính là, bọn hắn chưa chết.
Một hồi lâu, gia chủ Mạc gia nuốt ngụm nước miếng, khàn giọng nói:
“Chuyện này. . . Đây là thế nào?”
Trầm mặc một lát, mọi người đều là nhìn về phía Liễu Khanh Bạch, dù sao nơi này là Hoang
thành, nếu có chỗ kỳ quái gì, cũng chỉ có Liễu Khanh Bạch mới có thể giải thích.
Với lại cảnh tượng này cùng tràng cảnh ngăn chặn đại trận huyết vụ vừa rồi thực tế rất giống
nhau, cho nên bọn hắn ngay lập tức nghĩ tới chính là Liễu Khanh Bạch.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngời của đám người, Liễu Khanh Bạch cũng ngu ngơ, ta cái gì cũng
không biết a!
Lúc vừa rồi đại trận huyết tế bị ngăn cách bên ngoài Hoang thành, hắn không rõ chuyện gì
xảy ra, nhưng bởi vì tình thế trước mắt cực kỳ nguy cấp nên không kịp nghĩ nhiều.
Hiện tại lại xuất hiện tình huống giống như thế, Liễu Khanh Bạch còn mù mờ hơn những
người khác, nếu như hắn có thểhóa giải chiêu thức của cường giả Thánh Cảnh, sẽ còn thu
mình ở nơi này làm thành chủ Hoang thành hay sao?
Đã thống trị tất cả thế lực phụ cận từ lâu rồi!
“Không hổ là Liễu thành chủ tinh thông các loại phù văn, ngươi nhất định là ở xung quanh
bày ra rất nhiều phù văn trận pháp đi.”
Ninh gia Thái Thượng trưởng lão cảm thán nói.
“Đúng vậy a, nhưng mà vì sao chúng ta đều không nhìn thấy gì cả.”
Gia chủ Lý gia phụ hoạ theo.
“Thôi đi, nếu như bị chúng ta nhìn thấy, còn có thể ngăn cản công kích của Sa Hoàng sao?”
“...”
Liễu Khanh Bạch: “...”
Các ngươi có thể đừng bổ não nữa được không!
Muốn hại chết ta a!
Nơi xa, Sa Hoàng ở dưới lớp chiến giáp kim sắc nhíu mày, lạnh lùng nói:
“Ai, đi ra cho ta!”
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Liễu Khanh Bạch ngăn được công kích của hắn, chênh
lệch của cả hai chính là một trời một vực, dù cho Liễu Khanh Bạch nắm giữ phù văn cường
đại nhất Linh Ương giới, trong mắt hắn cũng cũng không khác gì với sâu kiến, tiện tay ra một
kích liền có thể diệt sát.
Nghe vậy, ngũ đại gia tộc cường giả rốt cục ý thức, thì ra là một người khác!
Khó trách bọn hắn cái gì cũng không nhìn thấy.
Đúng lúc này, bên trong Hoang thành phía dưới bỗng nhiên bay đến một thiếu niên mặc áo
trắng như tuyết, tuấn mỹ vô cùng.
Thiếu niên tay cầm bầu rượu, ngồi trên vai là một tiểu cô nương lớn chừng bàn tay, nhẹ
nhàng rơi trên vạn trượng phong mang, bàn chân khẽ giậm, phong mang kiên cố lập tức nổ
tung, giống như chưa từng tồn tại.
Làm xong những thứ này, thiếu niên uống một ngụm rượu, thản nhiên nói:
“Ngươi chính là Aziz ngươi?”
“Aziz ngươi? Cái gì mà Aziz ngươi?”
Mặc dù Sa Hoàng không có cảm nhận được bất cứ dao động linh lực gì từ trên thân Tần
Giác, nhưng với biểu hiện vừa rồi của Tần Giác, người ngăn lại vạn trượng phong mang rất có
thể là người thiếu niên trước mắt này.
“Là hắn?”
Nhìn thấy Tần Giác, Liễu Khanh Bạch vẻ mặt kinh ngạc.
“Liễu thành chủ nhận biết người này?”
Gia chủ Ninh gia nhịn không được hỏi.
“Ây. . . Không phải.”
Do dự mấy giây, Liễu Khanh Bạch chần chờ nói:
“Hẳn là con của ngươi quen biết.”
Gia chủ Ninh gia: “? ? ?”
Ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi lại coi ta là phụ thân?
“Nếu như ta nhớ không lầm, là tiểu Kiệt mang hắn tới.”
“Tiểu Kiệt?”
Ninh gia gia chủ đầu tiên là sững sờ, lập tức nhớ tới tam nhi tử thiên phú bình thường lại
thích xem sách kia của mình.
Bởi vì tu vi hơi thấp, gia chủ Ninh gia vẫn luôn không có để Ninh Kiệt ở trong lòng, hắn vậy
màquen biết thiếu niên có thể đỡ công kích của Sa Hoàng?
“Không cần nghĩ, nhất định là trời cao lại phái vị thần nhân đến cứu vớt chúng ta.”
Gia chủ Nguyệt gia kích động nói.
Tình cảnh này cùng hơn hai trăm năm trước sao mà tương tự quá vậy, lúc bọn hắn lâm vào
tuyệt cảnh, đột nhiên đứng ra một vị siêu cấp cường giả, ngăn cơn sóng dữ.
Nhưng mà hơn hai trăm năm đi qua, vị siêu cấp cường giả đã cứu vớt bọn họ kia từ trung
niên biến thành một thiếu niên.
Cùng lúc đó, Ninh Kiệt ở bên trong Hoang thành cũng chấn kinh, không dám tin vào mắt
mình.
“Côn thúc, là ảo giác sao? Ta hình như nhìn thấy Tần huynh.”
Ninh Kiệt dụi dụi con mắt, khó có thể tin nói.
“Ngươi không nhìn lầm, kia đúng là Tần Giác.”
Bởi vì khí chất quá mức phi phàm, cho nên Ninh Côn nhớ rõ được cái tên này.
“Làm sao được chứ, Tần huynh có thể hóa giải công kích của Sa Hoàng, hắn là cường giả
Thánh Cảnh?”
Ninh Kiệt cảm thấy hoang đường.
Cho dù nhìn thế nào, Tần Giác đều không giống như là lão quái vật, thậm chí còn trẻ hơn cả
hắn, làm sao có thể là Thánh Cảnh?
Bỗng nhiên, Ninh Kiệt dường như nhớ tới cái gì, há to mồm:
“Chẳng lẽ ngày hôm qua tiền bối âm thầm cứu chúng ta… Là Tần huynh?”
Hôm qua bọn hắn gặp phải vòng xoáy phong bạo, vốn cho rằng sẽ tổn thất nặng nề, kết quả
không nghĩ tới vòng xoáy phong bạo đột nhiên bị một luồng linh lực cường đại tách ra.
Lúc ấy bọn hắn đều tưởng rằng một vị cường giả đi ngang qua cứu bọn hắn, hiện tại xem ra,
vị cường giả kia có lẽ chính là Tần Giác!
Nếu như là dạng này, cũng có thể giải thích được.
“Có lẽ vậy.”
Ninh Côn nhẹ gật đầu, thần sắc phức tạp.
Nếu không phải sự thật bày ra trước mắt, Ninh Côn khó mà tin được.
“Nếu như ngươi đã không phải Aziz, vậy thì có thể đi chết được rồi.”
Nhếch miệng, Tần Giác một tay vỗ xuống, hắn cũng không có hứng thú cùng một tên cát
điêu* nói nhảm.
( *Cát điêu: điêu khắc bằng cát )
“A, nhân loại ngu xuẩn. . .”
Sa Hoàng cười lạnh một tiếng, vừa muốn nói cái gì, bỗng nhiên ý thức được không đúng,
bỗng nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy một bàn tay màu vàng che khuất bầu trời chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, giống như
từ thương khung rơi xuống!
“Phá cho ta!”
Sa Hoàng gầm thét một tiếng, tế ra trường thương, mang theo cát bụi trong phạm vi ngàn
dặm, hóa thành lưỡi dao, đón lấy bàn tay lớn màu vàng.
Ầm ầm!
Bàn tay màu vàng cùng lưỡi đao cát bụi đụng vào nhau, sinh ra rung động dữ dội, từng cơn
gợn sóng năng lượng như là sóng biển tán ra, càn quét thiên địa.
Sau một khắc, bàn tay màu vàng đập vỡ nát lưỡi đao cát bụi, đập vào người Sa Hoàng!
Không chỉ như vậy, phạm vi bao trùm của bàn tay màu vàng cực lớn, cho dù là đại trưởng lão
Sa tộc, hay là Cự Tượng Sa Điêu, tất cả đều bị một chưởng này đập dính lên mặt đất!
Ầm!
Đại địa chấn động, vô số vết nứt lan tràn ra ngoài, hình thành khe rãnh khổng lồ, mất đi trói
buộc từ Lĩnh vực của Sa Hoàng, đám người Liễu Khanh Bạch vội vàng lui lại, sợ bị tác động
đến.
Khi cát bụi tán đi, một thủ ấn đường kính ngàn trượng xuất hiện trên mặt đất, sâu không
thấy đáy, toàn bộ thế giới cũng bình tĩnh lại.