Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 148: Hoàng Đế Sa Tộc

Chương 148: Hoàng Đế Sa Tộc
1650 chữ
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, bị huyết vụ ăn mòn hạ, những chiến sĩ Sa tộc này
căn bản không có lực phản kháng chút nào, nhanh chóng bị thôn phệ hòa tan, hóa thành
sinh cơ dung nhập vào trong huyết vụ, thậm chí ngay cả chạy cũng không thoát.
Bọn hắn sao cũng không nghĩ tới, đại trưởng lão vậy mà lại bắt bọn hắn làm tế phẩm!
“Đại ca, ngươi đang làm cái gì?”
Cự Tượng Sa Điêu cũng kinh ngạc, không thể tin.
“Hừ! Có thể được xem như tế phẩm phục sinh Sa Hoàng bệ hạ, là vinh hạnh của bọn hắn.”
Sa Man ngữ khí băng lãnh, không có ý tứ dừng tay.
Phải biết, trong những chiến sĩ Sa tộc này, thế nhưng có nhiều hậu duệ của hắn.
Huyết vụ giống như lỗ đen, không ngừng thôn phệ từng chiến sĩ Sa tộc, tốc độ nhanh vô
cùng, trong nháy mắt đã có mấy vạn chiến sĩ Sa tộc biến thành tế phẩm.
“Không tốt, mau ngăn cản hắn!”
Thấy thế, rất nhiều cường giả Truyền Kỳ Cảnh làm gì còn không rõ chuyện gì xảy ra, vội vàng
vận chuyển linh lực, công kích Sa Man, ý đồ đánh gãy nó.
Nào cóthể đoán được thân hình của Sa Man lóe lên, đúng lúc trốn vào trong huyết vụ biến
mất không thấy gì nữa.



Năm vị cường giả Truyền Kỳ Cảnh của gia tộc vừa muốn truy kích, lại bị Liễu Khanh Bạch
ngăn lại:
“Không được đi vào, lớp sương mù này quá quỷ dị, linh thức cùng đồng thuật ở bên trong
đều sẽ mất đi tác dụng, nếu như ngay cả các ngươi cũng bị xem như tế phẩm, vậy liền xong
đời thật.”
Nghe vậy, đám người thần sắc rét lạnh, lớp sương mù này có thể ngăn cản linh thức cùng
đồng thuật?
Đến cấp bậc này của bọn hắn, linh thức trong chiến đấu là thứ quan trọng nhất, thậm chí ở
một số phương diện đã thay thế con mắt.
Nếu như linh thức cùng đồng thuật đồng thời bị ngăn cản , tương đương với trực tiếp biến
thành mù lòa, bởi vậy tùy tiện tiến vào trong sương mù dày đặc, không thua gì mặc cho
người chém giết.
“Đáng chết, vậy phải làm sao bây giờ?”
Gia chủ Ninh gia nóng nảy hỏi.
Nếu để cho Sa Hoàng thành công khôi phục, bọn hắn và những người nơi này ai cũng đừng
hòng chạy.
Vốn cho là ngăn huyết tế đại trận ở bên ngoài Hoang thành, liền có thể ngăn cản Sa Hoàng
phục sinh, kết quả ai có thể nghĩ tới tên Sa Man này lại phát rồ hạ thủ với người của mình.
Một khi mấy chục vạn chiến sĩ Sa tộc bị huyết tế xong, Sa Hoàng rất có thể sẽ trực tiếp khôi
phục!
“Ta nhớ được gia chủ Mạc gia có tạo nghệ cực cao trên phương diện trận pháp, có thể nhìn
ra nhược điểm của huyết tế đại trận này không?”
Liễu Khanh Bạch trầm ngâm nói.
“A, Liễu thành chủ quá đề cao ta, huyết tế đại trận đã thành hình từ lâu, với lại chí ít đã thôn
phệ mấy vạn sinh linh, với tu vi trước mắt của ta, nhất nhanh cũng phải nửa ngày mới có thể
tìm tới nhược điểm, đến lúc đó, chỉ sợ hết thảy đều muộn.”
Gia chủ Mạc gia thở dài.
Càng ngày càng nhiều chiến sĩ Sa tộc bị thôn phệ, huyết vụ càng thêm thâm trầm, cơ hồ
muốn biến thành huyết hải, cứ theo đà này, đừng nói nửa ngày, không đến một khắc Sa
Hoàng liền có thể phục sinh.
Trong lúc nhất thời, hơn mười vị cường giả Truyền Kỳ Cảnh quả thực là mắt lớn trừng mắt
nhỏ, thúc thủ vô sách.
“Nhanh bảo hộ những chiến sĩ Sa tộc kia!”
Đúng lúc này, gia chủ Lý gia vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên động thủ, vung ra linh lực,
muốn cứu những chiến sĩ Sa tộc bị huyết vụ thôn phệ kia.
Không có cách, trước mắt thì đây cũng là phương pháp hữu hiệu nhất.
Mặc dù Sa tộc là địch nhân của bọn hắn, nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể ngăn cản Sa
Hoàng phục sinh.
Mấy người còn lại thấy thế, hai mặt nhìn nhau, chần chờ một lát, cuối cùng chỉ có thể động
thủ bảo vệ địch nhân của mình.
Đáng tiếc Sa Man sao có thể để bọn họ được như ý muốn chứ?
“Cút ngay cho ta!”
Sa Man ẩn nấp trong huyết vụ vung tay lên, huyết vụ đầy trời lập tức càn quét qua đám
người.
Huyết vụ không cách nào tới gần Hoang thành, không có nghĩa là không thể đụng vào những
người rời khỏi Hoang thành này.

Phần phật!
Không gian bị xé rách, xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo, đám người Liễu Khanh Bạch không thể
không tạm thời tránh đi, lựa chọn lui lại.
Mười một vị cường giả Truyền Kỳ Cảnh, bị Sa Man nhờ vào huyết tế đại trận làm chật vật như
thế.
“Không thể tiếp tục như vậy được!”
Gia chủ Nguyệt gia gầm thét một tiếng, trên thân lập tức bộc phát ra linh lực cường hãn,
muốn cưỡng ép xông vào huyết vụ, ngăn cản Sa Man.
Nhưng mà huyết vụ bỗng nhiên không có dấu hiệu nào tự co lại, trong ánh mắt khiếp sợ của
mọi người tụ thành một hình cầu, giống như trái tim nhẹ nhàng nhảy lên.
Khắp nơi trong lúc này, một khí tức đáng sợ khó mà hình dung được đang thức tỉnh!
“Cái này. . .”
Đám người sững sờ, lúc này mới phát hiện mấy chục vạn chiến sĩ Sa tộc không ngờ là bị thôn
phệ toàn bộ!
“Làm sao lại nhanh như vậy!”
Liễu Khanh Bạch sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy.
“Thành công rồi!”
Sa Man kích động hét lớn:
“Cung nghênh Sa Hoàng bệ hạ!”
Ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, thế mà nhanh như vậy đã hoàn thành.
Cự Tượng Sa Điêu phía dưới giật mình, lập tức phụ họa theo:
“Cung nghênh Sa Hoàng bệ hạ!”

Ầm ầm!
Sau một khắc, huyết cầu bạo tạc, giống như sóng biển khuếch tán ra, cho dù là Sa Man, hay
là đám người Liễu Khanh Bạch, đều bị lực lượng này đẩy lui, run nhè nhẹ.
Khi huyết vụ triệt để tiêu tán, thân ảnh cả người khoác kim giáp, tay cầm trường thương xuất
hiện trên không trung, nhìn qua cũng không cao lớn lắm, lại mang đến cho người ta một loại
cảm giác áp bách khó mà nói rõ, một số võ giả tu vi hơi thấp ngay cả hô hấp cũng có chút
khó khăn.
“Đã lâu không hít thở bầu không khí này.”
Thân ảnh kim giáp hít một hơi thật sâu, gió nổi mây phun, giống như muốn nuốt trọn toàn
bộ thiên địa vào trong bụng.
“Sa Hoàng bệ hạ.”
Bình phục tâm tình, Sa Man cẩn thận từng li từng tí tiến lên, thái độ cực kì cung kính.
“Hửm? Thì ra là Tiểu Man a, là ngươi đã phục sinh ta?”
Sa Hoàng đôi mắt nhẹ liếc, hỏi.
Thân là đại trưởng lão của Sa tộc, địa vị của Sa Man trong Sa tộc cực kì được tôn sùng,
nhưng ở trước mắt Sa Hoàng, vị cường giả Truyền Kỳ Cảnh đỉnh phong này, lại nhu thuận
như đứa trẻ.
“Đúng thế.”
Dừng một chút, Sa tộc đại trưởng lão tiếp tục nói:
“Nhưng mà… Bởi vì vài nhân loại, ta chỉ có thể dùng chính tộc nhân của bản tộc để làm tế
phẩm, mới khiến Sa Hoàng bệ hạ khôi phục…”
“Không sao.”
Sa Hoàng không thèm để ý chút nào, chỉ cần có thể để hắn phục sinh, hi sinh bao nhiêu tộc
nhân cũng không sao.
“Bây giờ cách ngày ta ngủ say đã bao lâu rồi?”
Sa Hoàng giống như không thấy được đám người Liễu Khanh Bạch ở xa xa, thản nhiên nói.
“Hai trăm năm mươi sáu năm.”
“Đã lâu như vậy sao?”
Sa Hoàng ý vị thâm trường nói:
“Nhân loại Thánh Cảnh kia đâu?”
“Căn cứ điều tra, sau khi phong ấn chúng ta, hắn liền rời đi, vẫn chưa từng xuất hiện.”
“Thật là đáng tiếc, lúc đầu muốn lấy đầu của hắn làm hạ lễ phục sinh của ta.”
Nói đến đây, Sa Hoàng giãn thân thể ra một chút, khí tức liên tục tăng lên, rất nhiều võ giả
thấp giai lúc này không chịu nổi linh áp này, quỳ trên mặt đất.
Dưới Thánh Cảnh đều là sâu kiến.
Vẻn vẹn chỉ là linh áp, liền có thể trấn áp hết thảy sinh linh dưới Chí Tôn cảnh!
“Nhưng mà nơi này ngược lại là có mấy gương mặt thân quen đó.”
Sa Hoàng chậm rãi quay người, nhìn về phía đám người Liễu Khanh Bạch, cùng lúc đó, Lĩnh
vực bao la rộng lớn rơi xuống.
Chỉ một thoáng, mười một vị cường giả Truyền Kỳ Cảnh đều dừng lại tại chỗ, toàn thân đều
bị khống chế.
Vị Sa tộc Hoàng đế này đúng là mạnh hơn so với hơn hai trăm năm trước!
“Trước xử lý những tên chướng mắt này đã.”

Nói xong, Sa Hoàng đâm ra một thương, vô số cát bụi tụ đến, hóa thành phong mạng vạn
trượng bắn ra, tính cả Hoang thành cũng bao phủ ở bên trong!
Thời khắc này Sa Hoàng còn không biết, hắn đã làm ra quyết định ngu xuẩn như thế nào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất