Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 154: Hoá Thân Trở Về

Chương 154: Hoá Thân Trở Về
1614 chữ
Từ trong miệng của Bạch Nghiệp, Tần Giác liền biết được hơn một tháng này đã xảy ra
chuyện gì.
Thì ra Mộc Tử Thất không hề giống Dạ Dao hay Nhan Tịch, thuộc về thế lực nào đó, mà là
lúc trước Bạch Nghiệp cùng sư phụ đi ngao du quen biết được ở bên trong một tòa thành
thị.
Với dung mạo cùng thiên phú của hai người, có thể xem là thần tiên quyến lữ, thế là Bạch
Nghiệp rất tự nhiên lại vẽ ra thêm nợ phong lưu.
Cũng giống với những nữ tử khác, trước khi đi, Bạch Nghiệp đồng ý sau khi tiến giai Chí Tôn
cảnh liền đi tìm nàng.
Loại phương pháp này Bạch Nghiệp không biết đã sử dụng bao nhiêu lần, có thể nói là thuận
buồm xuôi gió.
Chỉ là hắn chẳng thể ngờ tới, sau khi hắn tiến giai Chí Tôn cảnh, Mộc Tử Thất sẽ trực tiếp
‘giết’ tới cửa tới.
Mà Bạch Nghiệp nhớ được, thời điểm hắn nhận biết Mộc Tử Thất, Mộc Tử Thất chỉ có Huyền
Giai sơ kỳ mà thôi, khi đó Bạch Nghiệp đã là Địa Giai trung kỳ, giữa hai bên quả thực có khác
biệt.
Kết quả qua mấy thập niên, Mộc Tử Thất trở nên mạnh hơn hắn, dù là Bạch Nghiệp tiến giai
Chí Tôn cảnh viên mãn, lúc đối mặt với Mộc Tử Thất cũng không hề có lực hoàn thủ, dường



như toàn bộ hành trình đều bị treo lên đánh, nếu không hắn cũng sẽ không biến thành bộ
dáng hiện tại này.
“Sư đệ ngươi mau cứu ta đi, nếu không thì ta sớm muộn sẽ bị nàng giết chết.”
Bạch Nghiệp khóc không ra nước mắt nói, nhìn qua thê thảm vô cùng.
Trong lúc đó Bạch Nghiệp từng thử chạy trốn hai lần, lần thứ nhất là bị đánh gãy hai tay, lần
thứ hai bị đánh gãy hai chân.
Nếu có lần sau nữa, chỉ sợ gãy chính là cái chân thứ ba, có thể nghĩ hiện tại tâm tình của
Bạch Nghiệp là gì.
Mặc dù với tu vi của Bạch Nghiệp chút tổn thương này không tính là gì, nhưng mà đau a!
“Ây…”
Nghe xong Bạch Nghiệp miêu tả, Tần Giác lập tức dở khóc dở cười.
Nghĩ không ra nữ tử mới vừa rồi nhìn qua phong hoa tuyệt kia lại lợi hại như thế, có thể đánh
Bạch Nghiệp thành dạng này.
Mặc dù trong miệng Bạch Nghiệp nói là mình không hoàn thủ, nhưng Tần Giác còn không
hiểu tính cách của Bạch Nghiệp sao? Hơn phân nửa là căn bản đánh không lại.
“Sư đệ, nếu không ngươi thi triển thần thông, đưa nàng đến nơi khác đi, Đông cảnh, Tây
cảnh, Bắc cảnh đều có thể, càng xa càng tốt, chỉ cần trong thời gian ngắn không về là được.”
Nói đến đây, mặt mũi đầy băng vải của Bạch Nghiệp lộ ra ánh mắt chờ mong, tràn ngập
mong đợ.
Tần Giác: “...”
Nói thật, ngay cả hắn còn muốn đánh Bạch Nghiệp.
Nếu như không phải ngươi khắp nơi lưu tình, há lại sẽ trêu chọc đến phiền toái nhiều như
vậy?

Cho nên Tần Giác không chút do dự mà lựa chọn cự tuyệt:
“Không được, về sau nàng chính là tẩu tử của ta, ta sao có thể làm như vậy.”
“...”
“Sư đệ, ngươi không thể tuyệt tình như vậy a, ngươi khi còn bé ta thế nhưng là. . .”
Ầm!
Lời còn chưa dứt, Bạch Nghiệp đột nhiên như là như đạn pháo bay rớt ra ngoài, sau lưng xe
lăn nháy mắt nổ tung, đâm thẳng vào vách tưởng đại điện, móc cũng không móc xuống
được.
“Không được nhắc đến chuyện này ở trước mặt ta.”
Tần Giác thu hồi nắm đấm, thản nhiên nói.
Bạch Nghiệp: “...”
“Ngươi không phải rất có lòng tin với thuật luyện đan của mình sao, có thể luyện đan chữa
thương a.”
Tần Giác vẻ mặt thay đổ, cười nhạt mà nói.
Bạch Nghiệp: “...”
Từ lần trước sau khi tiết lộ chuyện về ‘Linh khí’, thì Bạch Nghiệp chưa từng ăn đan dược mình
luyện chế nữa, dù sao hắn còn chưa muốn chết, hiện tại sao lại có khả năng luyện đan chữa
thương cho mình?
“Sư đệ, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị người khác tra tấn?”
Bạch Nghiệp cố nén đau nhức kịch liệt rút mình từ ra khỏi vách tường, có ý muốn chơi bài
tình cảm.
“Đương nhiên.”
Tần Giác không quan trọng nhẹ gật đầu:

“Không có việc gì thì ta đi trước.”
Nói xong, không đợi Bạch Nghiệp mở miệng, Tần Giác trực tiếp quay người rời đi.
Bạch Nghiệp: “...”
“Đúng rồi, nhẫn trữ vật này cho ngươi, bên trong có rất nhiều tài nguyên tu luyện cùng dược
liệu, còn có một số công pháp cao cấp, tốt nhất đừng để ngoại nhân biết.”
Vứt xuống nhẫn trữ vật, thân ảnh Tần Giác nhanh chóng biến mất tại chỗ, chỉ để lại vẻ mặt
mờ mịt của Bạch Nghiệp.
Đúng lúc này, Mộc Tử Thất lặng yên không một tiếng động xuất hiện:
“Hai người các ngươi đang nói cái gì? Tần Giác sư đệ vì sao muốn đánh ngươi?”
“Không, không có gì.”
Bạch Nghiệp bất động thanh sắc thu hồi nhẫn trữ vật, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Thật sao?”
Mộc Tử Thất hơi có vẻ hoài nghi.
“Đương nhiên là thật!”
Bạch Nghiệp nghiêm mặt nói:
“Ta chỉ cùng sư đệ đùa giỡn mà thôi.”
“Được rồi.”
Mộc Tử Thất nghĩ nghĩ, không tiếp tục tiếp tục nhiều lời.
Nàng không phải là đồ ngốc, làm sao có thể nhìn không ra Bạch Nghiệp đang nói dối.
Nhưng nàng có thể khi dễ Bạch Nghiệp, có thể hạn chế tự do của Bạch Nghiệp , thậm chí có
thể hành hung Bạch Nghiệp, lại không thể cưỡng ép vượt qua một thứ gì đó, nếu không đó
chính là được một tấc lại muốn tiến một thước.

Dù sao hiện tại cả người Bạch Nghiệp đều là nàng, còn có thể lật lên sóng gió gì?
...
Trở lại sườn đồi, Tần Giác cũng không nhìn thấy Lạc Vi Vi, hơn một tháng chưa gặp, không
biết Lạc Vi Vi hiện tại thế nào.
Với thiên phú tu luyện của Lạc Vi Vi, cộng thêm ‘Thuần Dương Chân Quyết’, cho dù tấn cấp
Huyền Giai trung kỳ cũng không có vấn đề đi.
Nhưng mà sau khi trải qua tắm rửa long huyết, hiện tại Vân Tịch đã vượt qua Lạc Vi Vi từ lâu.
Cũng không biết, Lạc Vi Vi về sau có thể đuổi kịp hay không.
Vứt những suy nghĩ loạn thất bát tao này, Tần Giác duỗi lưng một cái, ngửa mặt lên trời nằm
ở trên tảng đá ngáy o o, hắn hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Cùng lúc đó, Vân Tịch từ trên người Tần Giác nhảy xuống, chạy đến nơi mình đã từng lớn
lên, nói với cỏ dại bên cạnh:
“Hắc hắc, chúng ta lại gặp mặt.”
Đáng tiếc gốc cỏ dại này không có linh trí, nghe không hiểu Vân Tịch đang nói cái gì.
“Ngươi trước kia giành chất dinh dưỡng với ta.”
Nói xong, Vân Tịch giẫm đạp gốc cỏ dại kia.
Lúc trước chưa hóa hình, không có cách nào trút giận, hiện tại cuối cùng có thể trả thù gốc
cỏ dại đoạt chất dinh dưỡng với mình.
Cỏ dại: “...”
Mặc dù ta không phải người, nhưng ngươi thật…
Có lẽ là bởi vì có mấy cây linh thụ kia, linh khí chung quanh so trước kia nồng đậm hơn rất
nhiều, Vân Tịch sau khi mở miệng ác khí, cũng uể oải nằm xuống, nhanh chóng chìm vào
giấc ngủ.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, khi Tần Giác tỉnh lại đã là chạng vạng tối, đương lúc hắn
chuẩn bị đứng dậy, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một thanh âm:
“Chủ nhân, ta đã trở về.”
Tần Giác quay đầu nhìn lại, liền thấy một thân ảnh có dung mạo giống mình như đúc đứng ở
bên cạnh, đôi mắt trầm thấp, thái độ cực kì cung kính.
Trừ hóa thân của Tần Giác thì còn có thể là ai?
Chết tiệt, mém chút quên tên này!
May mà hắn lúc đưa tiễn hóa thân cố ý lưu lại năng lực thuần di, có thể để nó lúc nào cũng
có thể trở lại bên cạnh hắn, nếu không thì khẳng định còn phải tốn mấy ngày.
“Điều tra thế nào rồi?”
Tần Giác lấy ra một bình linh tửu, sau khi nhấp một hớp hỏi.
“Đã điều tra rõ ràng.”
Hóa thân khẽ ngẩng đầu, mi tâm lập tức bắn ra một vệt kim quang, tiến vào trong đầu Tần
Giác.
Bởi vì linh trí hóa thân là Tần Giác ngưng tụ linh thức, cho nên Tần Giác có thể thông qua
linh thức nhanh chóng biết được mọi chuyện mà hóa thân đã làm.
Nhìn xem từng hình ảnh hiện lên trong đầu, Tần Giác như có điều suy nghĩ, hóa thân không
hổ là cường giả Đại Thánh cảnh, sau khi chui vào Thuần Dương thánh địa quả thực xem như
vào chỗ không người, thậm chí ngay cả Thuần Dương thánh chủ cấp bậc Đại Thánh cảnh
cũng đều không có phát hiện được.
Mặt khác, quả nhiên như Tần Giác dự liệu, ‘Thuần Dương Chân Quyết’ đến từ Thuần Dương
thánh địa!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất