Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 155: Huyễn Thuật

Chương 155: Huyễn Thuật
1634 chữ
Trở thành một trong tám đại thánh địa ở Trung Châu, Thuần Dướng thánh địa đã có lịch sử
trên vạn năm, nội tình cực kì thâm hậu, không gian bên trong dường như không thua gì Nam
Cảnh.
Mà Thuần Dương thánh chủ cũng là Đại Thánh nhiều tuổi nhất ở Linh Ương giới, thực lực
đứng hàng thứ ba trong tám vị Thánh giả, trừ Bất Hủ thánh chủ cùng Vô Song thánh chủ ra,
hắn chính là tồn tại mạnh nhất.
Một điều thú vị là, vị Thuần Dương thánh chủ này giống như Long Trẫm,rất thích nghiên cứu
đồ vật.
Nhưng mà hắn nghiên cứu không phải ‘khoa học kỹ thuật’, mà là công pháp.
Hình như qua một đoạn thời gian, Thuần Dương thánh chủ sẽ sửa cũ thành mới, viết ra công
pháp tu luyện mới, để cho hậu nhân của mình sử dụng.
Bởi vậy, Thuần Dương thánh địa có vô số công pháp.‘Thuần Dương Chân Quyết’ chính là một
trong số đó, có thể tối đa hóa việc hấp thu thuần dương chi lực, tăng cao tu vi.
Rất nhiều dòng dõi ở Thuần Dương thánh địa cũng sẽ ở lúc tuổi còn trẻ dùng bộ công pháp
này làm nền móng.
Mà căn cứ vào điều tra của hóa thân, bộ ‘Thuần Dương Chân Quyết’ này cùng ‘Thuần Dương
Chân Quyết’ mà Lạc Vi Vi tu luyện lại hoàn toàn giống nhau, ngay cả khí tức cũng không có
chút thay đổi



Nhưng mà muốn tu luyện bộ công pháp này cũng có hạn chế, đó chính là nhất định phải có
được huyết mạch của Thuần Dương thánh địa!
Chẳng lẽ… Lạc Vi Vi là hậu duệ của Thuần Dương thánh địa?
Nhưng cả hai chênh lệch cũng quá xa đi?
Thậm chí Lạc Vi Vi rất có thể còn chưa từng nghe nói qua Thuần Dương thánh địa.
Nhưng kết hợp với việc Thuần Dương Thánh Giả hơn mấy trăm năm trước đột nhiên xuất
hiện, lại đột nhiên biến mất, cũng tu luyện ‘Thuần Dương Chân Quyết”, Tần Giác dường như
đã hiểu ra gì đó rồi.
Cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được, Lạc Vi Vi vì sao có thể tu luyện ‘Thuần
Dương Chân Quyết’.
Tần Giác tiếp tục xem tiếp mới phát hiện hóa thân lại cố ý tra chuyện này.
Quả nhiên, mấy trăm năm trước Thuần Dương thánh địa quả thật có một vị cường giả Thánh
Cảnh trốn đi, cho đến mười mấy năm trước mới trở về.
Nói như vậy, vị Thuần Dương Thánh Giả trước đây cũng không phải là đột nhiên mất tích, mà
là ẩn nấp ở Nam Cảnh, sống một cuộc sống của người bình thường, Lạc Vi Vi rất có thể chính
là nữ nhi của hắn.
Xem hết những thứ này, Tần Giác lâm vào trầm tư.
Có nên nói chuyện này cho Lạc Vi Vi không?
Lạc Vi Vi có biết phụ thân mình là Thuần Dương Thánh Giả hay không?
Lúc trước Tần Giác mặc dù không hỏi nhiều, nhưng có thểnhìn ra Lạc Vi Vi cũng không có
nói dối, cho nên rất có thể ngay cả bản thân Lạc Vi Vi cũng không biết phụ thân của mình
rốt cuộc là ai.

Trải qua một phen suy tư, Tần Giác cuối cùng cũng quyết định tạm thời không nói, với thực
lực trước mắt của Lạc Vi Vi, cái gì cũng không biết mới là tốt nhất.
Cũng không biết vị Thuần Dương Thánh Giả kia tới nhìn nữ nhi của hắn hay không?
Đương nhiên, những thứ này đều không phải thứ hiện tại Tần Giác nên cân nhắc, hắn mở to
mắt, uống một hớp rượu, nói với hóa thân:
“Ngươi tạm thời tìm một chỗ ở dưới núi trước đi, về sau có việc ta sẽ tìm ngươi.”
Từ lần nhiệm vụ này có thể thấy được, hóa thân này vẫn rất đáng tin cậy, ngay cả Thuần
Dương thánh chủ cũng không thể phát hiện ra được hắn, chỉ cần không phải đối đầu với
Long Trẫm, ở Linh Ương giới cơ bản có thể hoành hành không sợ ai.
Mà bởi vì linh trí của hóa thân chính là Tần Giác giao phó cho, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý
nghĩ phản loạn, có thể giúp Tần Giác giải quyết rất nhiều phiền phức.
“Vâng.”
Hóa thân nhẹ gật đầu, nhưng không có lập tức rời đi.
“Còn có chuyện gì sao?”
Tần Giác nghi hoặc.
“Chủ nhân, ta muốn uống rượu.”
Do dự một chút, hóa thân yếu ớt nói.
“...”
Cười khổ lắc đầu, Tần Giác búng tay nhẹ, một nhẫn trữ vật lập tức rơi vào trong tay của hóa
thân.
“Trong nhẫn trữ vật này chứa linh tửu đủ cho ngươi uống mấy năm.”
Hóa thân đại hỉ:
“Đa tạ chủ nhân.”

Nói xong, hóa thân vừa muốn rời đi, Tần Giác bỗng nhiên gọi lại hắn:
“Chờ đã, nhớ phải đổi khuôn mặt, không được làm người khác chú ý tới.”
Phải biết, hóa thân này chính là lấy Tần Giác làm vật trung gian chế tạo ra, cho dù là dung
mạo hay khí chất đều giống nhau như đúc, nếu như không tính che giấu mà nói, rất khó bị
người khác phát hiện.
“Vâng!”
Hóa thân dùng tay vẽ một vòng trên mặt nháy mắt biến thành một thiếu niên bình thường
không có gì lạ, khí tức cũng ẩn đi triệt để, cho dù là Đại Thánh ở đây, cũng không nhìn ra
chút mánh khóe gì.
“Ừm, đi đi.”
Tần Giác cẩn thận quan sát một lát sau, hài lòng nói.
Nhận được mệnh lệnh, hóa thân nhoáng một cái, biến mất tại chỗ.
“Ai, vốn còn muốn ngưng tụ nhiều thêm mấy tên hóa thân thay ta phân ưu, xem ra không
cần nữa rồi.”
Thở dài, Tần Giác có chút bất đắc dĩ.
Ai có thể nghĩ tới, hóa thân thế mà có thể kế thừa tính uống rượu, may mà lúc trước hắn vơ
vét kha khá linh tửu ở Linh tộc, nếu không chỉ sợ chính mình cũng không có mà uống.
Nếu lại ngưng tụ nhiều thêm mấy tên hóa thân, chẳng phải là muốn đoạt rựu với mình?
Thế là Tần Giác rất quả quyết từ bỏ ý nghĩ ngưng tụ hóa thân.
“A…...”
Lúc này, Vân Tịch nằm trên bãi cỏ bỗng nhiên tỉnh lại, nàng dụi dụi mắt, lần nữa giẫm chân
lên cỏ dại bên cạnh, sau đó phi thân nhào vào trong ngực của Tần Giác.
“Sư phụ.”

Vân Tịch cọ cọ ở trên người Tần Giác, ngọt ngào gọi.
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Vuốt vuốt đầu Vân Tịch, Tần Giác ôm Vân Tịch đi đến viện lạc.
Trong nhẫn trữ vật của hắn cũng không chỉ có linh tửu mà còn có thật nhiều linh thực, linh
quả cùng thịt thú, đủ cho hắn ăn trong một hai tháng trời.
Sau khi cơm nước xong, Tần Giác lại ở bên vách núi ngồi hồi lâu, cho đến khi trời tối hẳn đi
mới trở về phòng đi ngủ.
Ngày thứ hai, Tần Giác buồn ngủ nhập nhèm đẩy cửa gỗ ra, chỉ thấy một thân ảnh quen
thuộc ngồi xếp bằng ở trên tảng đá, mặt hướng về phía ánh nắng, toàn thân tản ra linh khí
nhàn nhạt.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Lạc Vi Vi.
Tần Giác không quấy rầy thiếu nữ tu luyện, mà là đi tới đá xanh uống rượu.
Vân Tịch thì cùng giống với thiếu nữ, tiến vào trạng thái tu luyện.
Mọi chuyện đều giống nhưu trở lại mấy tháng trước, lộ ra hình ảnh rất là hài hòa.
Uống linh tửu cảm thấy nhàm chán Tần Giác lấy ra công pháp huyễn thuật vơ vét được ở
Linh tộc lật xem.
Lúc trước hắn mua huyễn kỳ, liền nghĩ dành thời gian học tập một chút huyễn thuật, sau đó
lại dựng càng nhiều thế giới huyễn thuật để giết thời gian, hiện tại vừa vặn có thể phát huy
được tác dụng.
Mặc dù Linh tộc không phải nổi danh với huyễn thuật, nhưng chủng tộc khổng lồ như thế, lại
đến từ dị giới, cất giữ công pháp huyễn thuật sao lại là rác rưởi được?
Có hai lần kinh nghiệm luyện khí cùng luyện đan trước đó, Tần Giác tự nhận mình ở phương
diện học tập có thiên phú vô địch, học được huyễn thuật không khó lắm.

Cái gọi là huyễn thuật, trên thực tế chia làm hai loại, một loại là tinh thần huyễn thuật, cũng
chính là dùng linh thức công kích địch nhân, làm đối phương tinh thần hoảng hốt, sinh ra ảo
giác.
Loại thứ hai là hình chiếu huyễn thuật, thông qua linh lực chuyển hóa thành rất nhiều cảnh
tượng, mê hoặc địch nhân, tạo thành rối loạn thị giác, khá giống với trận pháp.
Hai loại huyễn thuật nếu so sánh với nhau thì tinh thần huyễn thuật không thể nghi ngờ gì
chính là mạnh hơn, trong chiến đấu thường xuyên có thể đánh đối phương trở tay không kịp,
cho dù tu vi yếu kém, cũng có thể lấy hạ khắc thượng, vượt cấp chiến đấu.
Nhưng hình chiếu huyễn thuật công dụng khó lường, trừ đối địch ra, lúc khác cũng có thể sử
dụng, giống như Mã Hoa Đằng chế tạo ra huyễn kỳ, giúp mua vui cho người khác.
Tần Giác không hứng thú với loại huyễn thuật thứ nhất, cho nên trực tiếp nhảy qua nhìn loại
thứ hai.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất