Chương 167: Thư Cầu Cứu
1562 chữ
Huyền Ất Sơn, sườn đồi.
Lạc Vi Vi hai con ngươi khép hờ, hô hấp đều đặn, không ngừng có thuần dương chi lực tụ tới,
bị thiếu nữ hút vào trong người, sau đó hóa thành linh lực cực nóng dung nhập vào đan điền.
Từ sau khi Tần Giác giải trừ phong ấn trên người Lạc Vi Vi, thiên phú tu luyện của thiếu nữ
liền tăng lên gấp bội.
Ngắn ngủi nửa tháng, đã liên tiếp đột phá, bước vào Huyền Giai hậu kỳ.
Cứ theo đà này, qua tiếp mấy tháng xung kích Địa Giai cũng không phải là không được.
May mà Tần Giác đã nói một tiếng với Bạch Nghiệp, giấu chuyện này đi, nếu không thì với
biểu hiện của thiếu nữ, chỉ sợ đã chấn động cao tầng Huyền Ất Sơn từ lâu.
“Cô gái này thiên phú rất tốt, nhưng mà công pháp mà nàng tu luyện hình như có quan hệ
với Thuần Dương thánh địa.”
Long Trẫm đứng chắp tay sau lưng, như có điều suy nghĩ.
“Ừm, nàng tu luyện chính là ‘Thuần Dương Chân Quyết’.”
Tần Giác nhẹ gật đầu, nói.
“Thì ra là thế.”
Long Trẫm giật mình.
Với kiến thức của hắn, đương nhiên là biết ‘Thuần Dương Chân Quyết”.
“Đúng rồi, Trung Châu bên kia thế nào rồi?”
Tần Giác đổi chủ đề.
“Có thể thế nào, đám người kia cũng không có lá gan đến Bất Hủ thánh địa chứng thực.”
Long Trẫm nhếch miệng.
Tần Giác: “...”
Xém chút quên, nơi này chính là thế giới cường giả vi tôn.
Thất Đại Thánh địa còn lại lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, chính là bởi vì bọn hắn biết Bất Hủ
thánh địa cùng Long Trẫm rốt cục có bao nhiêu đáng sợ.
Nhất là những người quen biết Long Trẫm kia, đều biết hắn từ trước đến nay có thù tất báo,
nếu lúc này dám ở bên ngoài bỏ đá xuống giếng,như vậy thế lực kế tiếp đến từ Tu La giới rất
có thể liền biến thành bọn hắn.
Huống chi, Hồn tộc cũng đã đứng ra biểu thị, Linh tộc xác thực từ chỗ bọn hắn học được
phương pháp sử dụng nguyên hồn, đồng thời ủng hộ Bất Hủ thánh địa, có lẽ có ý chí công vô
tư.
Linh tộc trở thành Thánh tộc đầu tiên bị tiêu diệt, cao tầng Hồn tộc thế nhưng từng tận mắt
thấy khe rãnh khổng lồ kia , quả thực rất đáng sợ, nhưng kết giới bên ngoài không vỡ vụn.
Mấy vị cao tầng sao còn không rõ mình lúc này nên nói gì?
“Cũng không biết, cái gọi là Tu La giới kia sẽ còn tiếp tục phái quân đội tới hay không.”
Đây là điều mà Long Trẫm lo lắng nhất.
Sinh hoạt mấy ngàn năm, đã khiến Long Trẫm đem Linh Ương giới xem như nhà của mình từ
lâu rồi, tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư.
Nếu như Tu La giới lại phái quân đội tới, sẽ mạnh cỡ nào?
Mặc dù bây giờ Long Trẫm đã siêu việt Đại Thánh, bước vào Thái Hư đệ tứ cảnh, nhưng ai
biết Tu La giới kia sẽ cótồn tại mạnh hơn hay không?
“Yên tâm, cho dù đến, cũng không phải là đối thủ của chúng ta.”
Tần Giác nhấp một ngụm linh tửu, lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, Long Trẫm đầu tiên là sững sờ, lập tức đột nhiên cười nói:
“Cũng đúng.”
Từ biểu hiện trước đó của Tần Giác, rất có thể đã đạt tới Thái Hư đệ lục đệ thất cảnh, thậm
chí còn mạnh hơn, trừ phi Tu La giới kia có tồn tại Thái Hư đệ thập cảnh.
Nhưng nếu là như thế, há lại sẽ mấy ngàn năm không có phản ứng, còn muốn dựa vào Linh
tộc kiến tạo Hồn tháp mới có thể lần nữa kết nối hai thế giới?
Cho nên, Long Trẫm cho là mình đã nghĩ nhiều.
“Bất Hủ Lưu Ly Thân ngươi có tu luyện sao”
Dường như nhớ tới cái gì, Long Trẫm hỏi.
Mặc dù bộ công pháp kia rất kỳ hoa, người tu luyện càng mạnh, ngưng tụ ra hóa thân càng
yếu.
Nhưng ngưng tụ ra hóa thân lại có thể tu luyện, nói không chừng qua mấy ngàn năm lại là vị
cường giả Đại Thánh.
“Đã ngưng tụ thành công hóa thân.”
Tần Giác đáp.
“Cái gì? Nhanh như vậy?”
.Long Trẫm kinh ngạc.
“Ừm, đêm đó liền thành công.”
“...”
Ngươi là đang nói đùa sao?
Bất Hủ Lưu Ly Thân nay đã thuộc về công pháp tốc thành, còn có thể nhanh hơn nữa sao?
“Ở nơi nào, ta xem thử.”
“Bị ta phái đi bảo hộ một sư điệt.”
Tần Giác nói.
“Vậy cảnh giới của hắn là gì?”
“Đại Thánh.”
“? ? ?”
Long Trẫm cho là mình nghe lầm, vô thức lại hỏi một lần:
“Cảnh giới gì?”
“Đại Thánh.”
Long Trẫm: “...”
“Ngươi xác định?”
“Đương nhiên.”
Dừng một chút, Tần Giác giải thích nói:
“Hóa thân là ta lấy bản thân làm vật trung gian, dùng linh lực ngưng tụ ra, cho nên cùng Bất
Hủ Lưu Ly Thân có chút khác biệt.”
“Thì ra là vậy.”
Long Trẫm nhẹ nhàng thở ra.
Chờ đã!
Cho dù là như vậy thì cũng quá khoa trương đi?
Dùng linh lực ngưng tụ ra một hóa thân cấp bậc Đại Thánh, vậy bản thể sẽ có cảnh giới gì?
Long Trẫm không dám tưởng tượng, chí ít hắn tuyệt đối làm không được.
Tất cả mọi người đều là người xuyên việt, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
“Sư thúc, sư phụ nói có việc muốn thương lượng với ngài, muốn ngài đi qua một chuyến.”
Lúc này, Võ Anh từ đằng xa đi tới, nhìn Long Trẫm, khom người nói.
Bằng hữu của vị sư thúc này càng ngày càng kỳ quái.
“Chuyện gì?”
Tần Giác nghi hoặc.
“Này… Ta cũng không rõ.”
“Được rồi, ta đã biết.”
Nhẹ gật đầu, Tần Giác quay người nói với Võ Anh:
“Ngươi đứng ở chỗ này đừng đi đâu, ta đi một chút liền về.
“Ta không ăn quýt.”
Long Trẫm trợn mắt.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười, chỉ còn Võ anhAnh vẻ mặt mờ mịt,
không rõ hai người đang nói cái gì.
...
“Sư huynh, có chuyện gì không?”
Bạch Nghiệp đang nghiên cứu bí tịch luyện đan, thấy Tần Giác đi đến, lập tức ném qua một
phong thư nói:
“Ngươi xem thử cái này.“Thứ gì?”
Tần Giác mờ mịt mở phong thư ra đọc.
“Trước đó trong khu vực do Tinh Môn quản, có thế lực cầu cứu chúng ta, nói là gần đây có
yêu thú cao giai xuất hiện, hi vọng chúng ta có thể ra tay giúp đỡ.”
Bạch Nghiệp từ tốn nói.
Tinh Môn giải tán, Bạch Nghiệp tiến giai Chí Tôn, rất nhiều thế lực vốn dĩ phụ thuộc vào
Tinh Môn đều đã quy hàng Huyền Ất Sơn, đồng thời hằng năm đều đưa tới ba phần tài
nguyên tu luyện.
Bây giờ có việc đến đây cầu cứu, Bạch Nghiệp đương nhiên sẽ không có khả năng mặc kệ.
Đây coi như là quy định bất thành văn của Linh Ương giới, giống như Diêu Quang thành hiện
tại vậy, hễ là thế lực tiến vào chiếm giữ bên trong đều phải nộp lên tài nguyên tu luyện nhất
định, nhưng cùng lúc đó cũng sẽ nhận được sự che chở của sáu đại gia tộc.
“Cho nên. . . Ngươi muốn để ta đi?”
Tần Giác nhếch miệng cười một tiếng, ngữ khí
thâm trầm.
Bạch Nghiệp lập tức nhịn không được rùng mình một cái, vội nói: “Sư đệ, ngươi biết ta gần
đây có rất nhiều chuyện phải xử lý, căn bản đi không được, lão Vương cũng đang bế quan…”
“Không được.”
Tần Giác không chút do dự cự tuyệt.
“Sư đệ…”
Bạch Nghiệp vừa muốn khuyên giải, Tần Giác đột nhiên phất tay đánh gãy: “Được, ta đồng ý.”
“Hả?”
Bạch Nghiệp nháy mắt ngơ ngác, tình huống gì đây?
Ta hình như còn chưa nói gì hết.
Hắn thậm chí đã làm xong chuẩn bị, nếu như Tần Giác lại cự tuyệt, liền đi cầu Mộc Tử Thất.
Sư đệ từ lúc nào mà dễ nói chuyện như vậy?
Là ta đang nằm mơ sao?
Nghĩ tới đây, Bạch Nghiệp dùng sức dụi mắt.
Trên thực tế, nếu như là ngày hôm qua mà nói, Tần Giác trăm phần trăm sẽ cự tuyệt, nhưng
vừa rồi, hắn chợt nhớ tới Long Trẫm.
Nếu Long Trẫm đã ra ngoài, chi bằng mang theo hắn, hai người đều là người xuyên việt, lại
đến từ Địa Cầu, sao có thể không chăm sóc một chút được?
Thuận tiện còn có thể lấy ra làm tay sai để dùng.
Tin rằng ở Linh Ương giới, trừ Tần Giác ra, không ai là đối thủ của Long Trẫm, cái gì mà yêu
thú cao giai, tiêu diệt sạch sẽ trong nháy mắt.
Cho đến khi Tần Giác rời khỏi đại điện, Bạch Nghiệp cũng còn chưa kịp phản ứng.