Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 168: Dẫn Ta Đi Gặp Gia Chủ Của Các Ngươi

Chương 168: Dẫn Ta Đi Gặp Gia Chủ Của Các Ngươi
1646 chữ
Nam Cảnh, Tinh Môn.
Đã từng là chúa tể của khu vực này, thời khắc này Tinh Môn chỉ còn lại bức tường đổ nát, tất
cả kiến trúc đều rách nát vô cùng, chính giữa đại điện bị thiên thạch nện thành mảnh vỡ, thê
thảm vô cùng.
Mặt khác, bởi vì Mục Thần sợ lọt vào trả thù của Huyền Ất Sơn, lựa chọn giải tán Tinh Môn,
bây giờ Tinh Môn đã không nhìn thấy nửa bóng người, khắp nơi mọc đầy cỏ dại cùng cây cối,
nơi nào còn có bộ dáng huy hoàng ngày xưa.
Bởi vì cái gọi là tan đàn xẻ nghé, nhất là bây giờ Huyền Ất Sơn như mặt trời ban trưa, ngay cả
sáu đại gia tộc cũng không dám nhúng tay vào khu vực này, ai lại dám nhảy ra tìm đường
chết?
“Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?”
Long Trẫm nhìn lướt qua, có vẻ mờ mịt.
Không phải nói muốn giúp gia tộc gì đó tiêu diệt yêu thú sao?
Chẳng lẽ gia tộc kia đã bị yêu thú tiêu diệt, biến thành dạng này rồi?
“Không có gì, ta chỉ là có cảm giác, muốn đến nơi này nhìn thử thôi.”
Tần Giác nhấp một ngụm linh tửu, lắc đầu nói.
Nói thật, nếu như không phải lúc trước tiện tay đẩy một viên thiên thạch ra, Tần Giác có thể
còn không nghĩ tới phương pháp dùng thiên thạch để công kích địch nhân.



Chỉ là. . . Viên thiên thạch kia đâu?
Tần Giác phi thân lên, bay đến giữa đại điện Tinh Môn, phát hiện viên thiên thạch kia vô
duyên vô cớ lại bị đánh nát.
Ai nhàm chán như vậy?
Nghiêm túc suy nghĩ thì, trước đó Tần Giác chưa từng tới Tinh Môn bao giờ, công kích bằng
thiên thạch cũng là việc ngoài ý muốn đầu tiên, lần thứ hai là trực tiếp khóa chặt môn chủ
Tinh Môn Tống Vân, tiêu diệt.
Nếu như không phải tràng cảnh sau này của Ngụy gia nhất định phải hạ màn, Tần Giác có
thể cũng không tiếp tục ra tay nữa.
Như vậy, Ngụy gia cũng sẽ không bị hủy diệt, Ngụy gia không bị hủy diệt, Mục Thần chắc
chắn sẽ không bị dọa đến giải tán Tinh Môn ngay trong đêm để đào vong.
Nhưng mà cho dù hiện tại Tinh Môn không giải tán, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần với
Huyền Ất Sơn, chỉ có hai vị Chí Tôn, Tinh Môn căn bản không chịu nổi một kích.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Tần Giác xoay người nói.
Ở chỗ cách Tinh Môn không xa, có tòa thành nhỏ, việc mà Tần Giác lần này muốn làm, chính
là trợ giúp tòa thành nhỏ kia tiêu diệt yêu thú.
Về phần cụ thể đã xảy ra chuyện gì, còn phải đợi sau khi tới
biết được.
“Không ngờ ta đường đường là Bất Hủ thánh chủ, lại phải đi giúp một thế lực nhỏ bé ở nơi xa
xôi tiêu diệt yêu thú.”

Long Trẫm đi theo Tần Giác thở dài.
Nếu để cho những Thánh tộc ở Trung Châu thánh địa kia biết chuyện này, sợ rằng sẽ chấn
kinh trừng to mắt.
Thực ra lúc đầu Long Trẫm cự tuyệt, nhưng Tần Giác muốn tới, Long Trẫm cũng không thể
tự mình ở lại Huyền Ất Sơn a?
Cuối cùng cũng chỉ có thể đáp ứng.
“Ngươi không phải nói muốn ra đi ra ngoài à.”
Tần Giác lời nói chính khí:
“Ta tới đây chính là mang ngươi ra đi ngoài a.”
Long Trẫm: “. . .”
Vậy ta đúng là phải cám ơn ngươi!
. . .
Không bao lâu, hai người liền tới bên ngoài thành nhỏ, tòa thành thị này diện tích không
khác Ám Nguyệt thành cho lắm, nhưng mà thực lực lại cách biệt rất xa.
Mặc dù Ám Nguyệt thành đã thuộc về thành thị ở tít ngoài rìa của Trung Châu, nhưng thành
chủ tốt xấu cũng là vị cường giả Thiên Giai.
Mà tòa thành nhỏ này, người mạnh nhất cũng chỉ là Địa Giai thôi.
Hai người tiến vào thành thị, nhìn xung quanh một vòng, vừa chuẩn bị tản ra linh thức tìm
kiếm gia tộc trong phong thư kia, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang trầm,
ngay sau đó một thân ảnh từ trước mặt hai người bay qua.
Bịch!
Thiếu niên bị quẳng xuống đất, miệng phun máu tươi, thân thể nhanh chóng cuốn rúc vào,
mặt mũi tràn đầy thống khổ, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

“Tiểu tử thúi, dám cản đường của gia gia ngươi, thật sự là muốn chết.”
Người nói chuyện là đại hán mặt mũi dữ tợn, thấy thiếu niên nằm trên mặt đất, vẫn không
chịu bỏ qua, lần nữa xông lên đánh đấm.
Người qua đường xung quanh lập tức tản ra, đều là mặt không biểu tình, tựa hồ đã quen với
với cảnh tượng tương tự này từ lâu.
“Thật xin lỗi, ta không phải cố ý. . .”
Thiếu niên ôm đầu, hơi thở mong manh nói.
“Cỏ (một loại thực vật), còn dám mạnh miệng!”
Đại hán hung hăng đá hai cước, vừa muốn lại thêm một quyền, cánh tay đột nhiên bị thứ gì
kẹp lấy, cả người trong nháy mắt không thể động đậy.
“Đủ rồi.”
Long Trẫm thản nhiên nói.
Mô típ nhân vật chính trải qua chuyện bị từ hôn, bị nhục nhã, gặp phải loại chuyện này, hắn
tuyệt đối sẽ không nhìn như không thấy.
“Ngươi, ngươi là ai, dám cản bản đại gia. . .”
Lời còn chưa dứt, đại hán bay ra ngoài, đâm vào vách tường, phía sau đường nứt vỡ lít nha lít
nhít.
Phốc!
Đại hán phun ra một ngụm máu tươi, tựa như vải rách trượt xuống, may mà Long Trẫm
không có hạ độc thủ, nếu không đừng nói đại hán, cả tòa thành thị chỉ sợ đều sẽ bị phá hủy.
“Ngươi, ngươi. . .”
Đại hán biểu lộ dữ tợn, chỉ vào Long Trẫm nửa ngày, hung tợn nói:
“Ngươi chờ đó cho ta, ngươi chết chắc!”

Vứt xuống câu nói này, đại hán thất tha thất thểu đứng lên, chạy về nơi xa.
Nếu như đại hán biết người trước mắt đánh hắn là người mạnh nhất được Linh Ương giới
công nhận, chỉ sợ có thểkhoác lác cả đời.
“Ngươi không sao chứ?”
Long Trẫm đỡ thiếu niên dậy, linh lực trong lòng bàn tay hóa thành một dòng nước ấm dung
nhập vào trong người đối phương, căn bản không để ý uy hiếp của đại hán.
Nói đùa, hắn chính là Bất Hủ thánh chủ, siêu cấp cường giả Thái Hư đệ tứ cảnh, sao có thể bị
một số võ giả Hoàng Giai hù dọa chứ .
“Không, không có việc gì.”
Thiếu niên khiếp sợ ngẩng đầu, rất nhanh liền chú ý đến, thương thế trên người mình vậy mà
không đau chút nào!
Chuyện gì đã xảy ra?
“Không có việc gì thì được.”
Long Trẫm cười cười, lúc này mới buông tay ra.
“Ngươi, ngươi mau chạy đi.”
Do dự nửa ngày, thiếu niên thần sắc khẩn trương nói.
“Vì sao?”
Long Trẫm ngạc nhiên.
“Vừa rồi người kia là thị vệ Ngư gia, hắn nhất định sẽ tìm ngươi báo thù.”
Nói đến đây, thiếu niên lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
“Ngư gia?”
Long Trẫm sững sờ, nhìn về phía Tần Giác.

Nghe vậy, Tần Giác cũng sầm mặt lại, bởi vì Ngư gia chính là gia tộc viết thư cầu cứu, hi vọng
Huyền Ất Sơn có thể ra tay giúp đỡ kia.
“Nghe nói bọn hắn có Thiên Giai, không đúng, cường giả Chí Tôn cảnh làm chỗ dựa, nếu
không chạy, thì sẽ không kịp.”
Thiếu niên nói tiếp.
Chí Tôn cảnh?
Ngư gia đương nhiên không có khả năng có cường giả Chí Tôn cảnh.
Tần Giác khóe mắt run rẩy, xem ra Ngư gia này là đang muốn cáo mượn oai hùm Huyền Ất
Sơn bọn hắn.
“Không cần sợ, mặc kệ đến là ai cũng vô dụng.
Long Trẫm an ủi.
“Thế nhưng là. . .”
Thiếu niên vẻ mặt lo lắng, còn muốn nói tiếp gì đó, đại hán vừa rồi đào tẩu đã mang theo
một đám võ giả chạy đến:
“Đội trưởng, chính là hắn!”
Nam tử trung niên được xưng là đội trưởng sau khi nhìn thấy Long Trẫm khẽ nhíu mày:
“Các hạ hẳn là đến từ nơi khác a.”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi biết đắc tội Ngư gia sẽ có hậu quả gì không?”
Đôi mắt của nam tử trung niên híp lại, lóe ra tia nguy hiểm.
“Không biết.”
“. . .”

“Hừ, đánh cho ta, đánh tới khi hắn không động đậy được mới thôi.”
Nam tử trung niên vung tay lên, hạ lệnh.
Nghe được câu này, Long Trẫm biểu lộ quái dị, đánh tới khi hắn không động đậy được mới
thôi?
Cho dù là là Thất Đại Thánh chủliên thủ, cũng không dám nói như vậy?
“Vâng!”
Những võ giả đi theo nam tử trung niên lập tức rút vũ khí ra, vây quanh Long Trẫm.
Đúng lúc này, Tần Giác bỗng nhiên mở miệng nói:
“Dẫn ta đi gặp gia chủ của các ngươi.”
“Ngươi là ai?”
Nam tử trung niên khẽ giật mình, lúc này mới chú ý tới Tần Giác ở bên cạnh.
Tần Giác không có trả lời nam tử trung niên, mà là bún nhẹ tay.
Ba ba ba.
Tất cả võ giả vốn dĩ đang vây quanh Long Trẫm đều như gặp phải trọng kích, mềm nhũn đổ
xuống.
“Dẫn ta đi gặp gia chủ của các ngươi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất