Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 202: Tu La Thánh Sơn

Chương 202: Tu La Thánh Sơn
1687 chữ
Lúc Tần Giác cho rằng, Tu La giới hẳn là một nơi có hoàn cảnh ác liệt, cực kì rách nát mới
đúng.
Dù sao, Tu La giới đã khô kiệt linh khí ở vạn năm trước rồi, giờ đã tiến vào thời đại mạt pháp.
Nhưng hiện tại trước mặt Tần Giác lại là một cảnh tượng hoa cỏ um tùm, cảnh sắc duyên
dáng, thậm chí còn đẹp hơn cả Linh Ương giới.
Sở dĩ sẽ như thế, là bởi vì cường giả Tu La giới lợi dụng cướp đoạt tài nguyên tu luyện một
lần nữa trùng tu nơi này, khiến linh khí khôi phục, dần dần khôi phục lại bộ dáng trước kia.
Về phần vì sao làm như vậy, trong trí nhớ của La Kiệt cho ra đáp án là bọn hắn yêu quý mảnh
đất này, bởi vậy mặc kệ phát hiện tài nguyên tu luyện của thế giới khác phong phú cỡ nào thì
cũng chỉ là cướp đoạt mang về chứ không rời đi.
Nếu không, với thực lực hôm nay của Tu La giới, muốn đi đâu không được?
“Ha ha, không khí rất được.”
Duỗi lưng một cái, Tần Giác thân thể chậm rãi bay lên không, nhìn về phía nơi xa.
Hắn hiện đứng ở vị trí trung tâm thuộc về Tu La giới, tất cả cường giả Tu La tộc cơ hồ tất cả
đều tụ tập ở đây, bao gồm cả những vị tộc trưởng cường đại nhất kia.
Đương nhiên, cũng có một số cường giả đang đi xâm lược thế giới khác, nhưng mà không
liên quan, Tần Giác có nhiều thời gian.
Trước đó bởi vì không biết vị trí cụ thể của Linh Ương giới, cho nên mới có vẻ bức thiết.



Mà bây giờ chỉ cần bắt được vị tộc trưởng Tu La tộc kia, tỉ lệ lớn sẽ có thể biết được vị trí cụ
thể của Linh Ương giới, Tần Giác nội tâm tự nhiên nhẹ nhõm rất nhiều.
Huống chi, dù cho những cường giả kia ở thế giới khác không trở lại, Tần Giác cũng có biện
pháp giết chết bọn hắn.
Dưới tình huống bình thường, Tần Giác là sẽ không tùy tiện động thủ với sinh linh của thế
giới khác.
Nhưng Tu La giới cũng không bình thường, bọn hắn đã tiếp tục chiến tranh xâm lược thế
giới khác trên vạn năm, nếu không phải Tần Giác trùng hợp giáng lâm Huyền Cơ giới, chỉ sợ
Huyền Cơ giới cũng đã bị hủy diệt.
Với lại Tu La giới lúc nào cũng có thể xâm lược Linh Ương giới lần nữa, loại uy hiếp tiềm ẩn
này, Tần Giác sao có thể giả vờ như không thấy?
Dù sao một khi Tu La giới tiến công Linh Ương giới, cuối cùng khẳng định vẫn là muốn hắn
xuất thủ giải quyết, đã như vậy, sao không trực tiếp một lần giải quyết.
Ngay khi Tần Giác chuẩn bị khởi hành, tiến về Tu La Thánh Sơn, phía dưới bỗng nhiên
truyền đến một thanh âm:
“Dừng lại, ngươi là ai? !”
Tần Giác theo tiếng kêu nhìn lại, liền thấy mười võ giả Chí Tôn cảnh tay cầm vũ khí, như lâm
đại địch nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ chỉ cần hắn lai động một chút, liền lập tức động thủ.
Thấy Tần Giác không trả lời, chiến sĩ Tu La giới lại nói:
“Ngươi đến cùng là ai, không nói ra, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!”
Tu La giới trong lịch sử, không phải là không có xảy ra tình huống võ giả ngoại giới xuyên
qua không gian thông đạo, đi tới chỗ bọn hắn, cho nên những chiến sĩ Tu La giới này khá
trấn định.
Tần Giác: “. . .”
Không khí lâm vào tĩnh mịch.
Nói thật, hắn ngược lại thật sự là muốn nhìn thử, những chiến sĩ Tu La giới này có thể làm gì
được hắn.
Một hồi lâu sau, một chiến sĩ Chí Tôn cảnh đỉnh phong cầm đầu rốt cục nhịn không được
nói:
“Người này rất có thể là địch nhân dị giới, các ngươi nhanh đi thông tri trưởng lão, nơi này
tạm thời giao cho ta!”
“Đội trưởng. . .”
Mấy tên chiến sĩ còn lại sắc mặt biến hóa, có chút do dự.
“Yên tâm, cho dù hắn có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng miểu sát ta.”
Nói xong câu đó, chiến sĩ cầm đầu mũi chân điểm nhẹ mặt đất, thân hình lập tức như là như
đạn pháo phóng tới Tần Giác, tốc độ nhanh vô cùng.
“Đội trưởng bên trên!”
“Không hổ là đội trưởng!”
Đám người cảm khái.
Ầm!
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tần Giác vẫy tay một cái, mang theo khí thế hung mãnh tên đội
trưởng lập tức nổ thành một đoàn huyết vụ, nhẹ nhàng rơi xuống.
“. . .”
? ? ?
Đội trưởng không xong rồi?
Đã nói sẽ không bị miểu sát mà?

“Chạy mau a!”
Không biết là ai hô một câu, tất cả chiến sĩ lập tức không chút do dự xoay người chạy trốn,
ngay cả đội trưởng cũng bị miểu sát, bọn hắn lưu lại chẳng phải là đang tìm đường chết sao?
Đáng tiếc đã quá muộn.
Tần Giác liên tiếp vung ra mấy đạo linh lực, mười mấy tên chiến sĩ còn chưa chạy khỏi ngàn
mét liền bị oanh sát, ngay cả nguyên hồn cũng vỡ nát, chết không thể chết lại.
Những võ giả Tu La giới này không biết đã giết không biết bao nhiêu sinh linh ngoại giới,
không gặp phải Tần Giác thì tốt, đã gặp, sao có thể hạ thủ lưu tình?
Cùng lúc đó, động tĩnh bên này rất nhanh liền dẫn tới sự chú ý của những cường giả Tu La
giới khác, nhanh chóng từ bốn phương tám hướng chạy đến, chừng hơn trăm người, cùng
Tần Giác đứng đối mặt nhau, tản ra sát khí nồng nặc.
“Ngươi. . .”
Trong đó một tên cường giả Tu La giới vừa muốn mở miệng, Tần Giác đã một quyền đánh ra,
hắn cũng không muốn nói nhảm với những lâu la này.
Hô!
Chỉ một thoáng, kình phong gào thét, hóa thành kim sắc trường hà trào lên, hơn trăm cường
giả Tu La giới căn bản không kịp phản ứng, liền bị kim quang thôn phệ, không còn lại gì cả.
Tần Giác nhìn cũng chưa từng nhìn kết quả, thân hình khẽ nhúc nhích, nháy mắt biến mất
tại chỗ.
. . .
Tu La giới bao la vô biên, địa vực khổng lồ, không thua gì Linh Ương giới, đây là dưới tình
huống không tính những không gian ẩn tàng kia.

Cũng chính vì vậy, Tu La giới mới có thể xuất hiện cường giả lớp lớp, không ngừng xâm lược
thế giới khác.
Đáng nhắc tới chính là, Tu La giới cùng Địa Ngục giới giống nhau, đều thuộc về một chỉnh
thể, nhưng mà Địa Ngục giới là Vĩnh Dạ đại đế mang theo hai người thủ hạ cưỡng ép trấn áp,
thành lập ra Vĩnh Dạ đế quốc.
Mà Tu La giới thì chỉ có một chủng tộc, cũng chính là Tu La tộc.
Kỳ thật trước đây thật lâu, Tu La giới cũng là vạn tộc san sát, thế lực đông đảo.
Nhưng tài nguyên tu luyện thiếu thốn, thế lực chủng tộc khác dần dần bị đào thải, cuối cùng
chỉ còn lại Tu La tộc.
Tu La tộc từ trước đến nay khát máu hiếu chiến, tràn ngập tính công kích, cộng thêm tài
nguyên tu luyện thiếu thốn, thế mới có thể đi xâm lược thế giới khác.
Kỳ thực hiện tại Tu La giới đã không thiếu tài nguyên tu luyện, nhưng cái này không cản trở
bọn hắn tiếp tục phát động chiến tranh vị diện, làm cho chính mình lớn mạnh.
Bởi vì bọn hắn trời sinh như thế.
Nhanh chóng xuyên qua khu vực này, Tần Giác rốt cục cũng đi tới bên ngoài Tu La Thánh
Sơn.
Còn chưa tới gần, đã có thể cảm nhận được khí tức làm cho người ta sợ hãi, sinh linh bình
thường căn bản không dám tới gần.
Căn cứ vào ký ức của La Kiệt, Tu La Thánh Sơn là nơi có linh khí nồng đậm nhất Tu La giới,
vô luận là tộc trưởng Tu La tộc, hay là mấy vị trưởng lão, đều ở chỗ này.
Từ bên ngoài nhìn vào, Tu La Thánh Sơn xuyên thẳng chân trời, không nhìn thấy điểm cuối,
chỉ có một thềm đá kéo dài đến tầng mây, không biết có bao nhiêu tầng.
Nhẹ nhõm phá vỡ trận pháp cấm chế bên ngoài Tu La Thánh Sơn, Tần Giác không che giấu
chút nào xông vào, giẫm trên thềm đá.

Hành vi không kiêng nể gì như thế, lập tức bị tồn tại trên Tu La thánh sơn phát giác.
“Ai! Lại dám xông vào Thánh Sơn!”
Đầu tiên nhảy ra, là hai võ giả bạch bào cảnh giới Truyền Kỳ Cảnh, không cần nghĩ cũng biết,
khẳng định là thủ vệ của ngọn núi này.
Tần Giác không có phản ứng bọn hắn, từng bước một đi hướng về phía đỉnh núi, giống như
thưởng thức phong cảnh.
“Dừng lại!”
Lọt vào tầm mắt, hai tên võ giả bạch bào giận dữ, lập tức rút ra vũ khí, ngăn Tần Giác lại.
Đúng lúc này, trên người Tần Giác lóe lên kim quang, thoáng qua liền mất.
“A…. . .”
Hai tên võ giả bạch bào lập tức dừng lại tại chỗ, vũ khí bắt đầu từng khúc nổ tung, sau đó lan
tràn toàn thân, thẳng đến khi cái gì cũng không còn.
Tần Giác chắp hai tay ra sau, tiếp tục điềm nhiên như không có việc gì đi lên đỉnh núi, tựa hồ
chỉ là làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất