Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 203: Một Đường Giết Tới

Chương 203: Một Đường Giết Tới
1675 chữ
Ở Tu La giới, trừ một số thủ vệ trưởng lão thân tín bên ngoài, thì chỉ có cường giả cấp bậc
Thái Hư cảnh mới có tư cách đặt chân đến Tu La Thánh Sơn, đồng thời cũng phân tu vi ra
thành bảy cấp độ.
Càng lên cao, linh khí càng dày đặc, uy áp cũng nặng nề hơn.
Thềm đá này nhìn như đơn giản, trên thực tế lại ẩn chứa uy áp và hạn chế vô tận, không có
thực lực, căn bản là không có cách nào đi xa.
Bởi vậy, thủ vệ chỉ có thể đợi ở phía dưới, ngay cả tầng thứ nhất cũng không vào được.
Mà La Kiệt có được thực lực Thái Hư đệ nhị cảnh, trước đó chính là ở cấp độ thứ hai.
Về phần tầng cao nhất, chỉ có một người, đó chính là đương kim tộc trưởng của Tu La tộc.
Nghiêm túc mà nói thì Tần Giác hẳn là tồn tại đầu tiên trong vạn năm qua dám xông vào Tu
La Thánh Sơn.
Hai tên thủ vệ Truyền Kỳ Cảnh bỏ mình, chung quanh lập tức truyền đến từng tiếng xé gió,
nhảy ra càng nhiều thủ vệ.
Võ giả có thể lấy thân phận thủ vệ tiến vào Tu La Thánh Sơn, cơ bản đều là thân tín của cao
tầng Tu La tộc, hoặc là một ít hậu duệ của trưởng lão.
Bình thường ở Tu La giới căn bản không ai dám đắc tội với bọn hắn, cho nên có chút tâm cao
khí ngạo.
Giờ phút này thủ vệ ngăn Tần Giác lại, từ trên cao nhìn xuống nói:



“Người tự tiện xông vào Tu La Thánh Sơn, chết!”
Tần Giác ngẩng đầu nhìn lướt qua, tổng cộng mười ba người, trong đó chín vị Thánh Cảnh,
ba vị Thánh Vương, cùng một vị Đại Thánh.
Lực lượng như này, nếu là đặt ở Linh Ương giới, cơ hồ không thua gì bất kỳ thánh địa nào.
“Tất cả đều ở đây sao?”
Tần Giác tản ra linh thức, phát hiện xung quanh còn có rất nhiều khí tức linh lực, nhưng mà
hầu hết đều là Truyền Kỳ Cảnh.
Có lẽ là do vừa rồi tận mắt thấy Tần Giác miểu sát hai tên thủ vệ kia, những thủ vệ này cũng
không dám đứng ra.
“Hừ, đi chết đi!”
Thấy Tần Giác bộ dạng hững hờ, một tên thủ vệ Thánh Cảnh đứng bên cạnh lập tức cảm
thấy bị vũ nhục, một quyền ngay ngực đánh ra, gió nổi mây phun!
Để hắn ngoài ý muốn chính là, Tần Giác cũng không tránh không né, mặt không biểu tình
đứng tại chỗ, giống như không thấy được công kích của hắn.
“Muốn chết!”
Khinh miệt trần trụi như thế, thân là con cháu của trưởng lão, La Lâu sao có thể khoan
dung? Lập tức không chút do dự thôi động linh lực toàn thân, thề phải phải giết được Tần
Giác chỉ trong một chiêu!
Ầm!
Cuối cùng nắm đấm của La Lâu đánh vào người Tần Giác, khóe miệng nhịn không được cong
lên nụ cười hình bán nguyệt.
Đây chính là kết quả của việc xem thường ta!
Hắn thậm chí đã tưởng tượng đến cảnh tượng lát nữa Tần Giác nổ thành mưa máu.

Nhưng rất nhanh, nụ cười kia liền bắt đầu vặn vẹo, sau đó từ dáng vẻ không thể hiểu nổi biến
thành chấn kinh, rồi đến sợ hãi!
Bành!
Chỉ nghe một tiếng vang trầm, La Lâu bỗng nhiên nổ thành mưa máu, lộng lẫy vô cùng, vẩy
lên thân những thủ vệ còn lại.
Duy chỉ có Tần Giác vẫn áo trắng như tuyết, không có nhiễm chút vết máu nào.
“. . .”
Mười hai thủ vệ còn lại hai mặt nhìn nhau, có chút mờ mịt, ngay cả máu huyết trên người
cũng không để ý đến.
La Lâu chết rồi?
Chết như thế nào?
Hình như từ đầu đến cuối Tần Giác cũng chưa động thủ a?
Không đúng, đừng nói là động thủ, Tần Giác ngay cả linh lực cũng chưa dùng, hắn chỉ là
đứng ở nơi đó mà thôi.
Dường như linh áp cũng không có khủng bố như vậy a?
Huống chi bọn hắn căn bản không có cảm nhận được bất cứ dao động linh lực gì.
“Chẳng lẽ. . . Là phản phệ?”
Trầm mặc thật lâu, có người mở miệng nói.
“? ? ?”
Phản phệ? Đùa gì vậy!
Cho dù là Thái Hư cường giả, cũng không có khả năng tạo ra phản phệ cường đại như thế a?

Tần Giác cũng mặc kệ những thủ vệ này nghĩ thế nào, chỉ thấy hắn chậm rãi giơ tay lên, lòng
bàn tay tách ra mấy ánh sáng kim sắc, bay về các nơi.
“Hắn đang làm gì?”
Đám người vô ý thức lui lại phía sau một bước, sợ sẽ giống như La Lâu bị bạo tạc.
Dù sao, hình ảnh vừa rồi thực tế quá quỷ dị.
Nếu như Tần Giác chỉ miểu sát La Lâu thôi, bọn hắn có lẽ sẽ không cảm thấy kỳ quái, bởi vì
ngay cả một Thánh Vương bình thường cũng có thể làm được.
Nhưng Tần Giác chẳng làm gì cả, La Lâu liền chết rồi, tin chắc rằng đổi lại là ai cũng sẽ cảm
thấy sợ hãi.
“Hắn hình như giết chết hết những thủ vệ thấp giai kia!”
Có người phát giác được không đúng, khàn giọng nói.
“Cái gì?”
Đám người kinh hãi, quả nhiên phát hiện những thủ vệ Truyền Kỳ Cảnh núp trong bóng tối
kia đều chết!
Những cái thủ vệ kia không chỉ đơn giản như vậy mà thôi đâu, trừ một phần là hậu duệ của
trưởng lão ra, cũng có một phần là tuyệt đỉnh thiên tài của Tu La tộc, tương lai trụ cột vững
vàng, Tần Giác làm như thế, không thể nghi ngờ là muốn đuổi tận giết tuyệt!
“Ngươi, ngươi, ngươi. . .”
Đại Thánh cầm đầu chỉ vào Tần Giác gọi ngươi nửa ngày, lửa giận ngập trời, nhưng lại không
dám bước lên trước, dáng vẻ rất buồn cười.
“Tiếp theo, đến phiên các ngươi.”
Tần Giác mỉm cười.
Trong chốc lát, mọi người sắc mặt đại biến, như rơi vào hầm băng!

Hô!
Tần Giác bước ra một bước, nháy mắt xuyên qua mười hai thủ vệ còn lại, tiếp tục đi về phía
trước.
“Hắn. . . Đây là bỏ qua cho chúng ta rồi?”
Một tên thủ vệ Thánh Cảnh lẩm bẩm, nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng khi hắn nhìn thấy đồng bạn bên cạnh thì mới ý thức được mình sai.
“Thân mình của ngươi!”
Đám người rất nhanh đã phát hiện, thân thể của bọn hắn đã biến mất!
“Không!”
Tên Đại Thánh kia phát ra tiếng thét tuyệt vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình biến mất khỏi
thế giới.
. . .
Giải quyết thủ vệ cuối cùng, Tần Giác rất nhanh liền tới đến tầng thứ nhất của Tu La Thánh
Sơn.
Hắn thấy rất nhiều viện lạc ở hai bên, nhưng nhìn bên trong lại chỉ có bốn người, nếu không
có gì ngoài ý muốn, những người khác hẳn là giống như La Kiệt, dẫn đội quân đi xâm lược
thế giới khác.
Bởi vì bốn người đều đang bế quan, cho nên cũng không có phát hiện ra Tần Giác.
Đã như vậy, liền xử lý các ngươi trước đi.
Nghĩ tới đây, Tần Giác vung tay lên, kim quang càn quét, những nơi đi qua, không gian vỡ
nát, tính cả viện lạc cùng bốn tên cường giả Thái Hư bên trong toàn bộ đều bị thôn phệ.
Đến lúc chết bốn tên cường giả Thái Hư cảnh này có lẽ cũng không biết chuyện gì đã xảyra.
Quỷ dị chính là, kim quang sau khi thôn phệ hết bốn tên cường giả Thái Hư cảnh lại cuốn
ngược về, rơi vào trong tay Tần Giác.
Một lát sau, Tần Giác hơi có vẻ thất vọng bóp nát kim quang, trong nguyên hồn của bốn tên
cường giả Thái Hư cảnh này cũng không có ký ức gì liên quan tới Linh Ương giới.
Lắc đầu, Tần Giác chắp tay ra sau lưng, tiếp tục nhàn nhã giống như đi dạo, một đường đi
lên.
Lúc đến tầng thứ hai Tần Giác nhìn thấy viện lạc của La Kiệt, u tĩnh vô cùng, mà linh khí lại
dày đặc hơn tầng thứ nhất, đã đạt tới trình độ ngưng tụ thành sương mù.
Tầng này nhân số càng thưa thớt hơn, chỉ có một tên, nhưng từ số lượng viện lạc cho thấy,
chí ít cũng có mười tên cường giả cấp bậc Thái Hư đệ nhị cảnh.
Khó trách Tu La giới có thể hơn vạn năm tiếp tục xâm lấn thế giới khác, đồng thời bách
chiến bách thắng, có được lực lượng cường đại như thế, làm sao lại thất bại?
Điều kiện tiên quyết là dưới tình huống bọn hắn không trêu chọc đến Tần Giác.
Đáng tiếc, cường giả Thái Hư cảnh tầng này vẫn không có ký ức liên quan tới Linh Ương giới,
bị Tần Giác trực tiếp diệt sát.
Ngược lại thì tầng thứ ba, nhân số lại nhiều hơn, phóng tầm mắt nhìn tới, ước chừng năm tên
Thái Hư đệ tam cảnh.
Nghĩ đến là do đến cấp bậc này, đã không cần lại tự mình lĩnh quân đi tiến đánh thế giới
khác, cho nên mới lưu tại nơi này.
“Hửm? Ngươi là ai, sao chưa từng thấy qua.”
Lúc này, một lão giả râu tóc đều dựng, mặt mũi tràn đầy dữ tợn từ trong sân đi tới, nhìn
chằm chằm Tần Giác nói.
Cuối cùng cũng có một tên không phải đang bế quan.

“Ta? Ta là tới giết ngươi.”
Tần Giác nhếch miệng cười một tiếng, điềm nhiên nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất