Chương 204: Người Một Nhà Chính Là Phải Nghiêm Chỉnh
1676 chữ
“Ta là tới giết ngươi.”
Tần Giác nhếch miệng cười nói.
Bởi vì giữa mỗi tầng ở Tu La Thánh Sơn đều có trận pháp cùng cấm chế đặc thù, với lại Tần
Giác một đường nhẹ nhõm giết lên, không có gây ra bất kỳ gợn sóng nào, cho nên cường giả
Tu La tộc ở tầng thứ ba tạm thời còn không biết phía dưới đã xảy ra chuyện gì.
“Làm càn!”
La Nham giận dữ, linh lực mênh mông lập tức lấy hắn làm trung tâm hướng bốn phương tám
hướng càn quét ra, hình thành Lĩnh vực, bao phủ Tần Giác lại.
Sau một khắc, trong lĩnh vực hiện ra rất nhiều huyễn tượng, giống như ác ma thị huyết,
khiến người ta không rét mà run.
Không ngờ tên tộc trưởng Tu La tộc này lại là huyễn tu.
“Hừ, ta chẳng cần biết ngươi là ai, đã dám nói như vậy với ta, vậy liền đi chết đi.”
Nói xong, La Nham vung tay lên, trực tiếp thao túng Lĩnh vực khổng lồ ép về phía Tần Giác.
Sau khi đạt được Thái Hư cảnh, mỗi cảnh giới đều có thể nói là khác nhau một trời một vực,
mạnh như Long Trẫm cũng khó mà vượt qua chớ đừng nói chi là những người khác.
Bởi vậy, uy áp Lĩnh vực của một cường giả Thái Hư đệ tam cảnh, cho dù là Thái Hư đệ nhị
cảnh, cũng khó mà tiếp nhận.
Tạch tạch tạch!
Trong nháy mắt, Lĩnh vực đã rơi trên người Tần Giác, vang lên tiếng vỡ vụn thanh thúy.
Nhưng mà tiếng vỡ vụn này không phải là Tần Giác, mà là Lĩnh vực!
Vốn dĩ La Nham không để ý chút nào nhưng ngay khi vừa thấy cảnh tượng này bỗng nhiên
mở to hai mắt, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
“Làm sao có thể?”
Không chờ cho La Nham kịp phản ứng, lực phản phệ mãnh liệt đã xuyên qua Lĩnh vực truyền
khắp toàn thân.
Tạch tạch tạch!
Lần này vỡ vụn không phải Lĩnh vực, mà là xương cốt khắp ngươi La Nham!
Phốc!
Phun ra một ngụm máu tươi, La Nham ngã ngửa lên trời, lỗ mũi, con mắt, lỗ tai, lần lượt chảy
máu, nhìn qua thê thảm vô cùng.
Hắn cho đến bây giờ cũng không ngờ tới, mình có một ngày lại bởi vì lực phản phệ của lĩnh
vực mà bị trọng thương.
Một bên khác, Tần Giác nhíu mày suy tư, hoàn toàn không chú ý tới thảm trạng của La
Nham.
“Kỳ quái, sao luôn cảm thấy hình như đã gặp qua hắn ở nơi nào.”
Tần Giác nghiêm túc thầm nghĩ.
Nửa ngày, Tần Giác vỗ đầu một cái, rốt cục nhớ tới là gặp ở nơi nào!
Thanh niên vừa nãy đánh hắn sau đó bị bạo tạc kia, quả thực giống y như đúc với tên lão giả
trước mắt này!
“Hửm? Người đâu?”
Tần Giác ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện La Nham chẳng biết lúc nào đã nằm trên mặt đất,
thất khiếu chảy máu, mất đi ý thức.
Tình hình gì đây?
Tần Giác hơi mờ mịt.
Bất quá, người một nhà cũng phải giống nhau mới đúng.
Nghĩ như vậy, Tần Giác giơ bàn tay lên, chuẩn bị cho La Nham một kích cuối cùng.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, đánh gãy Tần Giác:
“Dừng lại, ngươi làm gì La Nham đó? !”
Chỉ thấy một nữ tử dáng vẻ như hoa, khuôn mặt như vẽ xuất hiện trước người Tần Giác,
dùng linh lực bảo vệ La Nham, tràn ngập cảnh giác.
Tần Giác dò xét trên người nữ tử, phát hiện đối phương lại khá giống với La Lâu, chẳng lẽ hai
người bọn họ cha mẹ của La Lâu?
Lần này xem ra thật sự là người một nhà hàng thật giá thật rồi.
Bất quá so sánh La Lâu cùng La Nham, nữ tử trước mắt không thể nghi ngờ phải cẩn thận rất
nhiều, cũng không có tùy tiện xuất thủ, mà là trước dùng linh lực truyền âm thông tri ba vị
cường giả, lúc này mới lặng yên vận chuyển linh lực, phòng bị Tần Giác.
Không bao lâu, ba cường giả Tu La giới chiếm giữ ở nơi này liền từ trong sân bay ra ngoài,
vây quanh Tần Giác.
Đến cảnh giới này của bọn hắn, đã không cần lĩnh quân đánh trận, phi thường nhẹ nhõm,
đồng thời lại rất ít khi bế quan, nếu không nữ tử cũng sẽ không kêu bọn hắn ra dễ dàng như
vậy.
Nhưng mà bọn hắn không biết là, Tần Giác có thể nghe được bọn hắn truyền âm, cho nên
cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
“Lão Nham không sao chứ?”
Một tên cường giả Tu La giới trong đó hỏi.
“Kinh mạch đứt đoạn, xương cốt vỡ nát!”
Nữ tử trầm giọng nói.
“Cái gì, nghiêm trọng như vậy?”
Bọn hắn kỳ thật vẫn luôn chú ý bên này, nhưng chẳng ai ngờ rằng La Nham thế mà tổn
thương nghiêm trọng như vậy.
“Người này rốt cuộc là ai.”
Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng toát ra ý nghĩ này.
“Ta là tới thay những thế giới đã bị các ngươi tiêu diệt kia báo thù.”
Dường như nhìn ra ý nghĩ của mọi người, Tần Giác lạnh nhạt nói.
“Ngươi đến từ ngoại giới? !”
Nghe vậy, đám người kinh hãi.
Tần Giác lười nhác trả lời, đưa tay ra quyền.
Oanh!
Tu La Thánh Sơn chấn động, sau đó vị trí nữ tử cùng La Nham liền chỉ còn lại một một ấn
dấu hình bàn tay cực đại, dường như xuyên qua toàn bộ Tu La Thánh Sơn, sâu không thấy
đáy.
Về phần nữ tử cùng La Nham, sớm đã biến mất khỏi thế giới này hoàn toàn.
“. . .”
Ba tên cường giả Tu La giới còn lại nuốt ngụm nước miếng, có loại cảm giác không thực tế.
Nói thật, có thể tu luyện tới cấp bậc này của bọn hắn, lại có tên nào là hạng đơn giản, bất cứ
người nào thả ra, đều có thể quét ngang Huyền Cơ giới, không đâu địch nổi.
Nhưng giờ phút này, bọn hắn đều cảm thấy mình đang nằm mơ.
Bạch!
Không chút do dự, ba người đồng thời biến mất tại chỗ, lựa chọn bỏ chạy.
Mặc kệ như thế nào, giữ mạng nhỏ quan trọng.
Nhưng rất nhanh bọn hắn liền sửng sốt, bởi vì mặc kệ bọn hắn thi triển thủ đoạn bỏ chạy gì,
cuối cùng cũng bị ép trở lại tại đây, dù là xé toái hư không cũng không ngoại lệ, quả thực
không thể tin được.
“Chạy đủ rồi sao?”
Tần Giác móc móc lỗ tai, hờ hững nói.
“. . .”
“Ngươi không thể giết chúng ta, nếu không tộc trưởng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Mắt thấy trốn không thoát, ba người lập tức chỉ có thể kiên trì nói.
“Yên tâm, hắn rất nhanh hắn sẽ đi theo các ngươi thôi.”
Lời còn chưa dứt, kim quang sáng lên, trực tiếp thôn phệ ba tên cường giả Tu La giới kia, sau
đó hóa thành vòng lưu quang trở lại trong lòng bàn tay Tần Giác.
Để Tần Giác tiếc nuối chính là trong trí nhớ của ba tên trưởng lão này vẫn không có hình
ảnh liên quan tới Linh Ương giới.
Xem ra chuyện xâm lược Linh Ương giới cực kỳ bí ẩn, không có mấy người biết.
Chỉ là chẳng biết tại sao, Tu La giới chọn từ bỏ, nếu không Linh Ương giới chỉ sợ đã hủy diệt
từ lâu.
Chẳng lẽ là bởi vì hào quang nhân vật chính của Long Trẫm?
Dù sao, nếu như Tu La giới không từ bỏ, Long Trẫm hơn phân nửa sẽ đứng mũi chịu sào.
Sau đó, Tần Giác lại liên tục xuyên qua tầng thứ tư, tầng thứ năm.
Cho dù là Thái Hư đệ tứ cảnh, hay là đệ ngũ cảnh, đều bị hắn giết chết dễ dàng, như đi vào
chỗ không người.
Cứ như vậy, lực lượng cao nhất của Tu La giới hơn một nửa là chết trên tay Tần Giác.
Khi leo lên đến tầng thứ sáu, có hai lão nhân tóc bạc nhưng mặt mũi vẫn còn tươi trẻ, không
giận tự uy ngăn tại trước mặt hắn, giống như đã đợi hắn từ lâu.
“Dừng ở đây đi.”
Lão nhân bên tái mở miệng nói.
Hai lão nhân này một người là đại trưởng lão Tu La tộc, một người là nhị trưởng lão, cho tới
nay trừ tộc trưởng Tu La tộc ra, hai người này chính là tồn tại mạnh nhất, có thể phát hiện ra
Tần Giác từ lâu cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng để Tần Giác cạn lời chính là nếu như đã phát hiện ra hắn từ lâu, thì vì cái gì còn phải
chờ cho đồng đội tử thương thảm trọng mới nhảy ra trang bức?
Có ý nghĩa đặc thù gì sao?
Sự thật chứng minh, đồng đội ngu như heo còn đáng sợ hơn đối thủ mạnh như thần!
“Ca ca, giao hắn cho ta đi.”
Lão nhân bên phải tung ra ma quyền sát chưởng, tràn ngập chờ mong.
“Ừm, nhớ không được giết chết hắn, ta muốn biết hắn đến từ nơi nào.”
Đại trưởng lão nhẹ gật đầu, rất có lòng tin với đệ đệ của mình.
“Hắc hắc, yên tâm đi ca ca, ta sẽ cố ý lưu lại nguyên hồn của hắn.”
Nhị trưởng lão cười tủm tỉm nói.
Tần Giác: “. . .”
Mới vừa rồi là khung cảnh gia đình, hiện tại đến phiên huynh đệ sao?
Chắc hẳn hai vị này hẳn phải biết tin tức về Linh Ương giới a?