Chương 230: Nhiệm Vụ
1561 chữ
Ầm ầm!
Huyền Ất Sơn chấn động, sau đó một đám khói đen hình đầu lâu bốc lên từ đỉnh núi, dữ tợn
đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Mau nhìn, đám khói đen kia thật đáng sợ a! ”
“Chẳng lẽ có Độc Sư ở gần đây?”
“......”
Rất nhiều đệ tử vừa gia nhập Huyền Ất Sơn không bao lâu đều thất kinh thét to, hận không
tìm được một cái lỗ để chui vào.
Trùng hợp lúc này một đám đệ tử nửa năm trước gia nhập Huyền Ất Sơn đi ngang qua, bình
tĩnh giải thích nói:
“Đừng sợ, đây chẳng qua là chưởng môn sư tổ đang nghiên cứu công pháp kiểu mới mà thôi.”
“Thì ra là thế.”
“Hô, khó trách chưởng môn sư tổ có thể bước vào Chí Tôn cảnh trong truyền thuyết, quá
mạnh.”
“Không hổ là chưởng môn sư tổ, chúng ta theo không kịp!”
“......”
“......”
Trên thực tế, tình huống tương tự cơ hồ hàng năm đều sẽ xảy ra, chỉ là năm nay tấp nập hơn
thôi.
“Hazzz, lại thất bại.”
Thở dài, mặt mũi Bạch Nghiệp tràn đầy thất vọng.
Mình rõ ràng tất cả trình tự đều dựa theo những gì trên thư tịch đã ghi lại mà vận hành,
không có nửa điểm sai lầm, vì sao lại không thành công chứ?
“Đều tại ngươi!”
Nghĩ tới đây, Bạch Nghiệp trừng mắt nhìn Tần Giác ở bên cạnh.
“......”
“Nếu không phải tại ngươi, ta vừa rồi đã thành công”
Tần Giác: “......”
Có đúng không?
Sao ta lại cảm thấy như không phải nhỉ?
“Ngươi nhất định phải bồi thường cho ta!”
Bạch Nghiệp mặt dày nghiêm túc nói.
Trợn mắt, Tần Giác cạn lời:
“Không nói tới cái này, ta có chuyện phải nói với ngươi.”
“Chuyện gì?”
Bạch Nghiệp vung tay lên, thổi tan đám khói đen, chuẩn bị xử lý hiện trường bạo tạc.
“Có võ giả từ Trung Châu muốn gia nhập Huyền Ất Sơn, ta đã đồng ý, với lại ngươi đã gặp qua
rồi.”
Tần Giác thản nhiên nói.
“Ta gặp qua?”
Bạch Nghiệp nhíu mày suy tư một lát, bừng tỉnh:
“Chính là năm tử tóc trắng vừa rồi kia?”
“Không sai.”
“Được, ta biết rồi, hắn là bằng hữu ngươi mới quen sao?”
“Không phải, hắn là phụ thân của Lạc Vi Vi.”
“A?”
Bạch Nghiệp đầu tiên là sững sờ, chợt khóe mắt có hơi run rẩy:
“Nói như vậy, hắn đến từ Thuần Dương thánh địa?”
“Đúng vậy.”
Tần Giác đáp.
“Vậy cảnh giới của hắn là gì?”
Bạch Nghiệp vừa nhặt mảnh vỡ của lò luyện đan lên, vừa thuận miệng hỏi.
“Thánh Cảnh.”
“A.”
Bạch Nghiệp hững hờ nhẹ gật đầu.
“Chờ đã, ngươi nói cái gì?”
Nửa ngày sau, Bạch Nghiệp bỗng nhiên phản ứng lại, mở to hai mắt.
“Hắn tên Lạc Tầm, là cường giả Thánh Cảnh.”
Bạch Nghiệp: “? ? ?”
“Ta không nghe lầm chứ?”
“Không có.”
“......”
Sau khi Tần Giác giải thích, Bạch Nghiệp liền hiểu đầu đuôi mọi chuyện, nhưng vẫn hơi khó
tiếp nhận.
Huyền Ất Sơn cứ không hiểu làm sao lại nhiều thêm một cường giả Thánh Cảnh?
“Yên tâm, sư huynh, hắn đã đồng ý với ta, tuyệt đối không dám chống lại lời của ngươi.”
Tần Giác cười nói.
“Ngươi chắc chắn?”
“Đương nhiên.”
“Vậy là tốt rồi!”
Tần Giác: “......”
Thì ra ngươi từ đầu đến cuối là lo lắng cái này.
......
Rời khỏi đại điện, Tần Giác trở lại sườn đồi, tùy tiện làm một chút đồ ăn, lại nhìn nhìn sách,
cho đến khi trăng lên cao, sao đầy trời, mới tiếp tục nằm xuống ngủ.
Một giấc ngủ này Tần Giác trực tiếp ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau, mà Lạc Vi Vi thì không
ngoài dự liệu không có tới tu luyện.
Tản ra linh thức, Tần Giác phát hiện Lạc Tầm đang truyền thụ công pháp tu luyện cùng võ
kỹ cho Lạc Vi Vi.
Thân là thượng nhiệm Thánh tử của Thuần Dương thánh địa, Lạc Tầm không biết nắm giữ
bao nhiêu võ kỹ cùng công pháp tu luyện.
Thuần Dương Chân Quyết chỉ là công pháp lúc trước hắn chủ tu mà thôi, ngoài ra còn có rất
nhiều công pháp phụ tu khác, cùng các loại năng lực vận chuyển linh lực đặc thù, cũng chỉ
có dạng này, mới có thể nâng thiên phú lên đến cực hạn.
Nếu như Lạc Vi Vi chỉ tu luyện một thân Thuần Dương Chân Quyết, như vậy rất có thể sẽ
khiến cho phần lớn kinh mạch đều hoang phế.
Cho nên, điều mà Lạc Tầm ngay lập tức muốn làm, chính là truyền thụ cho Lạc Vi Vi nhiều
công pháp tu luyện hơn nữa.
Hắn muốn để đám người hội trưởng lão cổ hủ kia nhìn thấy, trong mắt bọn họ là Tạp huyết
này, có một ngày cũng sẽ trở thành cây đại thụ che trời!
“Xem ra sau này hẳn là sẽ rất ít khi đến chỗ này của ta.”
Có Lạc Tầm ở đó, Lạc Vi Vi đâu cần lo vấn đề Thuần Dương chi lực không đủ nhiều chứ.
Chỉ sợ Lạc Tầm tùy tiện ngưng tụ ra một chút Thuần Dương chi lực, cũng đủ Lạc Vi Vi tu
luyện mười ngày nửa tháng, thậm chí còn lâu hơn.
Nhưng mà như vậy cũng được, sườn đồi lần nữa chỉ còn lại một mình hắn, ách, xém chút
quên, còn có một con chó cùng một cọng cỏ.
Cái này khiến Tần Giác nhớ tới một câu nói mà hắn nhìn thấy qua ở kiếp trước: bắt đầu từ
một con chó, toàn bộ trang bị đều nhặt nhạnh.
Đáng tiếc, Tần Giác không cần đến trang bị gì cả.
.
Đoạn thời gian tiếp theo, Huyền Ất Sơn hay thậm chí toàn bộ Nam cảnh đều lâm vào yên
tĩnh, không xảy ra chuyện gì cả.
Mà Lạc Vi Vi quả nhiên không đến chỗ sườn đồi tu luyện nữa,Tần Giác cũng vui vẻ thanh
nhàn, mỗi ngày nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không có chút phiền muộn nào.
Dù sao, hắn đã quen với loại cuộc sống này từ lâu rồi.
Về phần Thuần Dương thánh địa bên kia, dường như sau khi nhận được thỉnh cầu của Tần
Giác, Long Trẫm liền không chút do dự mà đi thẳng đến Thuần Dương thánh địa, tìm Thuần
Dương Thánh Chủ trò chuyện.
Mặc dù khi biết đại trưởng lão vẫn lạc, Thuần Dương Thánh Chủ tức giận vô cùng, nhưng sau
khi Long Trẫm thể hiện ra thực lực siêu việt Đại Thánh Cảnh, Thuần Dương Thánh Chủ lập
tức thỏa hiệp.
Hết cách rồi, trước thực lực tuyệt đối, cho dù là Thuần Dương Thánh Chủ cũng chỉ có thể
cúi đầu.
Đương nhiên, Long Trẫm cũng không phải hoàn toàn không giảng đạo lý, đưa ra đền bù, hắn
cho Thuần Dương Thánh Chủ phần lớn tài nguyên tu luyện, đủ để bồi dưỡng được một
Thánh Vương.
Có phần đền bù này, Thuần Dương Thánh Chủ còn dám nói gì nữa à?
“Đa tạ.”
“Ha ha ha, khách khí, có rảnh thì cùng nhau uống rượu.”
“......”
Rất khó tưởng tượng, mặt ngoài nhìn Long Trẫm trầm tĩnh thành thục, thế mà ở trước mặt
người quen lại phóng túng như thế.
Đáng nhắc tới chính là, từ sau lần phá hủy chiến hạm kia, Titan giới cũng không còn phái
thêm chiến hạm nào tới nữa, vực sâu đen nhánh mà Địa Ngục giới kết nối trước đó cũng biến
mất chung với Địa Ngục giới, chẳng còn lại gì cả.
Nói một cách khác, trừ việc phân tranh giữa một số thế lực võ đạo ra, Linh Ương giới dường
như tiến vào thời kì hòa bình hữu nghĩ đoàn kết.
Ngày này, Tần Giác đẩy cửa ra, ngoài ý muốn phát hiện Lạc Vi Vi lại xuất hiện ở trên tảng đá,
linh thức quét qua, Lạc Tầm lại biến mất không thấy đâu.
Lạc Vi Vi hình như vẫn luôn đợi Tần Giác, sau khi nhìn thấy Tần Giác vội vàng chào hỏi:
“Sư Thúc, buổi sáng tốt lành.”
“Ừm, phụ thân ngươi đâu?”
Tần Giác nhíu mày.
“À, chưởng môn phái hắn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi.”
“? ? ?”
“Nhiệm vụ gì?”
Trải qua hơn mười ngày tiếp xúc, Lạc Tầm cùng Bạch Nghiệp đã dần quen hơn, chỉ là Tần
Giác không nghĩ tới Bạch Nghiệp sẽ phái Lạc Tầm ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nhanh như
vậy.
“Giống với sư thúc trước đó, hộ tống một phần đệ tử mới đi Hắc Sâm Lâm lịch luyện.”
Tần Giác: “......”
Phái một cường giả Thánh Cảnh hộ tống đệ tử mới đi Hắc Sâm Lâm lịch luyện, loại chuyện
này chỉ sợ cũng chỉ có Bạch Nghiệp mới có thể làm được đi?
Nhưng mà ngẫm lại thì, hắn mạnh hơn Lạc Tầm, lúc trước không phải cũng làm chuyện
giống vậy sao?
Nhìn như vậy, Bạch Nghiệp hẳn mới là tồn tại mạnh nhất Linh Ương giới.
Cũng không biết, Lạc Tầm hiện tại đang nghĩ gì nữa.