Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 231: Hắc Sâm Lâm Bạo Tạc

Chương 231: Hắc Sâm Lâm Bạo Tạc
1639 chữ
“Sư thúc, người xem.”
Lạc Vi Vi xòe bàn tay ra, ngưng tụ ra hỏa diễm màu trắng sữa, tản mát ra Chước Nhiệt khí
tức, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng tăng cao lên.
“Đây là cái gì?”
Tần Giác nghi hoặc.
“Thuần Dương Chân Viêm.”
Thiếu nữ kiêu ngạo nói:
“Là một loại dị hỏa mà phụ thân cho ta, có thể rèn luyện Thuần Dương chi lực, tăng thêm tốc
độ tu luyện.”
“Cũng có thể dùng để công kích địch nhân.”
Nói xong, thiếu nữ bàn tay vung lên, hỏa diễm màu trắng lập tức càn quét ra, trực tiếp đốt
một khối đá thành tro bụi.
Phốc!
Sau một khắc, hỏa diễm đột nhiên dập tắt, trán thiếu nữ chảy ra lớp mồ hôi mỏng.
Hiển nhiên, điều khiển Thuần Dương Chân Viêm đối với nàng có tiêu hao rất lớn.
“Ta còn chưa chưởng khống hoàn toàn, cho nên có hơi không thuần thục.”
Lau mồ hôi, Lạc Vi Vi bất đắc dĩ nói.
“Từ từ sẽ đến, không nóng nảy.”



Tần Giác không quan trọng lắc đầu.
Không giống với phần lớn tiểu thuyết mạng, dị hỏa của thế giới này không có xếp hạng phân
chia, thậm chí rất nhiều dị hỏa đều là do con người tạo ra.
Tỷ như Thuần Dương Chân Viêm, kỳ thật chính là một loại hỏa diễm mà Lạc Tầm dùng linh
lực bên trong cơ thể cưỡng ép ngưng tụ ra, với lại chỉ có võ giả tu luyện Thuần Dương Chân
Quyế mới có thể sử dụng.
Sau khi Lạc Vi Vi tu luyện tới Truyền Kỳ cảnh, Thuần Dương Chân Viêm liền sẽ tự động hoá
thành linh lực dung nhập vào đan điền, trợ giúp nàng xung kích Thánh Cảnh.
Vì tu luyện của nữ nhi, Lạc Tầm có thể nói là nhọc lòng.
Dưới sự bồi dưỡng của hắn, tin tưởng không được bao lâu, Lạc Vi Vi liền có thể bước vào Địa
Giai, thậm chí Thiên Giai.
Hai người rảnh rỗi trò chuyện một lát, Lạc Vi Vi dần dần tiến vào trạng thái tu luyện, Tần
Giác thì giống như ngày thường tiếp tục ngồi bên sườn đồi uống rượu.
“Sư phụ, ta cũng muốn uống. ”
Lúc này, Vân Tịch bay tới,đôi mắt to xinh đẹp nháy nháy, nhìn chằm chằm Tần Giác, bộ dáng
kia, giống như chỉ cần Tần Giác không cho nàng, nàng liền khóc.
Nửa ngày, Tần Giác rốt cục cũng chịu không được, đành phải lấy ra một bình linh tửu đưa
cho Vân Tịch.
“Đa tạ sư phụ!”
Vân Tịch ôm bình rượu còn lớn hơn cả mình, cười tủm tỉm nói.
“......”
Mười phút sau, Vân Tịch say như chết nằm bên cạnh Tần Giác, ngáy o o,trên đỉnh đầu cọng
tóc đung đưa trái phải, nhìn qua đáng yêu vô cùng.

“Ngủ còn đang suy nghĩ thứ gì. ”
Tần Giác cười khổ.
Theo hắn biết, Vân Tịch chỉ có lúc đang suy tư vấn đề, ngốc mao mới có thể đung đưa trái
phải, nói cách khác, Vân Tịch hiện tại rất có thể đang nằm mơ.
Thời gian qua nhanh, trong nháy mắt đã đến buổi chiều.
Tần Giác say khướt mở ra Linh Cơ, chuẩn bị nhìn xem tình huống gần đây của Nam cảnh.
Từ sau khi Huyền Ất Sơn truyền ra có cường giả Thánh Cảnh, tất cả võ giả đi ngang qua nơi
này lúc đều sẽ từ không trung hạ xuống, lựa chọn đi bộ, tỏ vẻ tôn kính.
Mặc dù Tần Giác không có những ý này, nhưng ở với những người khác mà nói, Huyền Ất
Sơn đã trở thành Thánh địa của Nam cảnh, nếu không phải Bạch Nghiệp sàng chọn nghiêm
ngặt, không biết có bao nhiêu người chèn phá cúi đầu muốn gia nhập.
Dù vậy, vẫn có rất nhiều võ đạo thế gia không ngại xa vạn dặm gửi con mình tới.
Trong đó Lạc Tầm hộ tống những đệ tử mới kia, liền có không ít người đến từ võ đạo thế gia.
Đương nhiên, những thứ này chẳng ảnh hưởng gì tới Tần Giác cả.
Bởi vì hắn sớm đã lợi dụng thân phận Phó chưởng môn,đem sườn đồi liệt thành cấm địa,
không được cho phép, ai cũng không thể tới gần.
Cho nên cơ bản không có khả năng lại xuất hiện tình trạng chủng loại giống Lạc Vi Vi kia.
Vừa mới mở ra phần Nam cảnh, sáu chữ to liền đập vào mi mắt: Hắc Sâm Lâm bạo tạc rồi!
“? ? ? ”
Hắc Sâm Lâm bạo tạc?
Tần Giác ngay lập tức nghĩ tới, là những đệ tử mới tiến đến Hắc Sâm Lâm lịch luyện kia, bọn
hắn chắc là không có chuyện gì đâu?
Với lại, Hắc Sâm Lâm vì sao lại bạo tạc?
Phải biết, ở Nam cảnh, Hắc Sâm Lâm chính là tồn tại tương đương với Yêu Thú Sơn Mạch ở
Trung Châu, không chỉ có diện tích khổng lồ, lại cực kì hung hiểm.
Rất nhiều tán tu cùng cấp thấp, đều sẽ đem nó xem như chỗ để lịch luyện.
Nhất là tán tu, dưới tình huống khuyết thiếu tài nguyên tu luyện, thường chọn tiến vào Hắc
Sâm Lâm, hái linh thực, hoặc là săn giết yêu thú, đổi lấy tài nguyên tu luyện.
Nếu là Hắc Sâm Lâm bạo tạc, ảnh hưởng tạo ra sợ rằng sẽ tác động đến nửa cái Nam cảnh.
Rất nhanh, Tần Giác liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Thì ra cái gọi là bạo tạc là một tầng ý tứ khác.
“Nói ra các ngươi khả năng không tin, ta vừa rồi ngay bên trong Hắc Sâm Lâm cùng một con
yêu thú Thiên Giai chiến đấu, đột nhiên một dòng linh lực xuyên qua, con yêu thú Thiên Giai
nháy mắt liền chỉ còn lại nửa cái đầu, ngay cả yêu tinh đều vỡ thành cặn.”
Một võ giả up bài viết nói.
“Ta cũng thế, bất quá vận khí tốt hơn chút, yêu tinh
không có bị phá hủy. ”
Một võ giả khác đã khôi phục, còn bổ sung với vẻ chấn kinh.
“Thật đáng sợ ! ”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? ”

Ta tận mắt thấy…...”

“......”
“......”
Cơ hồ toàn bộ tinh mạng đều đang thảo luận chuyện linh lực kia, với lại võ giả tận mắt nhìn
thấy linh lực kia rất nhiều.
Có người nói là võ giả cao giai đang chiến đấu, có người nói là thiên địa dị tượng, cũng có
người nói là bí bảo xuất thế.
Tóm lại, mọi người phân vân, không phải trường hợp cá biệt.
Thẳng đến khi một tấm ảnh Hắc Sâm Lâm xuất hiện.
Kia là một tấm ảnh từ trên cao nhìn xuống, vô cùng rõ ràng.
Chỉ thấy ở giữa Hắc Sâm Lâm xuất hiện một đầu rãnh đen dài, ven đường những nơi đi qua,
cho dù là sơn phong, nham thạch, hay là cây cối, tất cả đều vỡ nát, tạo thành khe rãnh mà
mắt thường có thể thấy được, không nhìn thấy điểm cuối.
Nhưng có thể khẳng định là, khe rãnh này, tuyệt đối bao bọc toàn bộ Hắc Sâm Lâm.
Uy năng như thế, cho dù là cường giả Truyền Kỳ cảnh cũng làm không được?
“Thật là khủng khiếp!”
“Ông trời của ta, đây quả thật là chuyện mà nhân loại có thể làm được sao?”
“May mà ta chạy nhanh, không thì ngủm rồi.”
“Hu hu hu, ta vừa thu tọa kỵ liền bị đánh chết.”
“......”
Cơ hồ khi nhìn đến bức tranh này, Tần Giác liền biết là Lạc Tầm làm, bởi vì hai bên khe rãnh
kia có thểnhìn thấy rõ vết tích cháy đen, vừa hay phù hợp với thuộc tính linh lực của Lạc
Tầm.
Cộng thêm Lạc Tầm giờ phút này đang ở Hắc Sâm Lâm bảo hộ đệ tử mới, trừ hắn ra thì còn
có thể là ai?
Cũng không biết, Lạc Tầm vì sao làm như vậy?
Nghĩ nửa ngày nghĩ mãi mà không rõ, Tần Giác dứt khoát trực tiếp gửi bức ảnh kia cho Lạc
Tầm, sau đó hỏi:
“Là ngươi làm sao? ”
Hai người cố ý thêm bạn tốt trên Linh Cơ, tùy thời có thể liên hệ.
Sau một lúc lâu, Lạc Tầm hồi phục:
“Đúng vậy.”
Không chờ cho Tần Giác tiếp tục truy vấn, Lạc Tầm nói tiếp:
“Thật có lỗi, ta không phải cố ý, có một con yêu thú Huyền Giai xuất hiện, tập kích đệ tử
mới, dưới tình thế cấp bách ta liền đánh ra một quyền, không nghĩ tới dùng sức quá độ, kết
quả thành ra như vậy. ”
Tần Giác: “......”
Dưới tình thế cấp bách một quyền đánh xuyên qua toàn bộ Hắc Sâm Lâm…...
Không biết có bao nhiêu người xui xẻo, bởi vì một quyền này mà mất mạng.
Nếu là ở Huyền Ất Sơn, quả thực không dám tưởng tượng.
“Khụ khụ, lần sau chú ý chút. ”
Tần Giác im lặng.
“Vâng, tiền bối.”
“......”

Kỳ thật tình huống tương tự năm năm trước Tần Giác cũng từng có, khi đó lực lượng của hắn
bỗng nhiên tăng lên nhanh chóng, có chút khống chế không nổi.
Cuối cùng lợi dụng cấm chế cưỡng ép phong ấn mình, mới chậm rãi thích ứng.
Chuyện này ngược lại nhắc nhở Tần Giác, cho dù Lạc Tầm nguyện ý nghe theo bắt ép, nhưng
là trái bom hẹn giờ, nhất định phải nghĩ biện pháp hạn chế lực lượng của hắn lại mới được.
Nghĩ tới đây, Tần Giác lâm vào trầm tư.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất