Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 372: Về Giới Nội

Chương 372: Về Giới Nội
1626 chữ
Đối với Tần Giác mà nói, sự việc ở Thần Mộ cũng chỉ là nhạc đệm mà thôi.
Lúc đầu nghĩ rằng sẽ còn lại vài thứ đặc biệt từ thời cổ đại, nhưng chỉ tìm được một số
truyền thừa Chân Thần. Trừ cái đó ra, chỉ còn sót lại một chút Thần khí rỉ sét, với lại vì khí
linh đã bị xoá bỏ, cơ bản đã rơi ra khỏi phạm trù của Thần khí, Tần Giác tự nhiên xem
thường loại hiện vật này.
Về phần giao một trong những truyền thừa Chân Thần cho Hàn Lệ, đó xem như là tâm huyết
của Tần Giác.
Hắn tin rằng không bao lâu nữa, uy danh của Hàn Lệ sẽ vang vọng khắp Thần giới.
“A, kia là tàu chiến hạm!”
“Hình như nó đang rời đi.”
“Ngớ ngẩn, mau tránh ra!”
Nhìn chiến hạm bay trên đầu, mọi người ngừng chiến và lùi lại phía sau, vì sợ vô tình xúc
phạm đến đối phương và bị tát chết.
Thấy thế, mười vị cường giả Chân Thần cảnh vẻ mặt cực kì ngưng trọng,sau đó nhẹ nhõm khi
nhìn thấy chiến hạm biến mất trong vết nứt không gian.
Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn không biết đang ngồi trong chiến hạm đó là dạng gì, có thể rời
đi thật là tuyệt.



Nói một cách khác, từ giờ phút này trở đi, bọn họ có thể chạy loạn trong Thần Mộ mà không
chút cố kỵ nào nữa!
Vì vậy, sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, trận chiến lại nổ ra, thậm chí còn dữ dội
hơn trước!
Tuy nhiên, không ai để ý đúng lúc này, một nam thanh niên lặng lẽ rời khỏi Thần Mộ.

“Tần tiểu hữu, tiếp theo chúng ta đi nơi nào?”
Bên trong chiến hạm, Mặc lão mở miệng hỏi thăm.
“Không cần nữa.”
Phất tay ngắt lời Mặc lão, Tần Giác thản nhiên nói:
“Chúng ta đi về thôi.”
“Trở về?”
Mặc lão sững sờ.
“Ra lâu như vậy, cũng nên cần trở về rồi.”
“ Ngươi là nói…... Giới nội?”
Dường như nhớ tới cái gì đó, Mặc lão chần chờ nói.
“Ừm.”
“...”
Mặc lão làm thế nào cũng không nghĩ ra được, Tần Giác thế mà thật muốn về cái vị diện cấp
thấp đó!
Có lầm hay không?
Hắn là cường giả Hợp Đạo Thần Vương mà!

Không đợi Mặc lão kịp phản ứng, Tần Giác đã mang theo Thí Đạo bay ra khỏi chiến hạm:
“Đa tạ Mặc lão khoảng thời gian này đã chiếu cố, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.”
“Sau… Sau này gặp lại.”
Mặc lão bất đắc dĩ gật đầu.
“A, Tần tiên sinh…”
Lộc Huyên vừa muốn xông lên, lại bị Mặc lão dùng linh lực cưỡng ép đứng im tại chỗ, không
thể động đậy.
Vào thời điểm này, Mặc lão làm sao có thể để Lộc Huyên làm loạn được.
“Cáo từ.”
Vứt xuống hai chữ này, kim quang lấp lóe, Tần Giác và Thí Đạo trong nháy mắt biến mất
không thấy gì nữa.
“...”
...
Trong tinh hà rộng lớn, không gian có chút vặn vẹo, thân hình Tần Giác và Thí Đạo hiện ra.
“Chắc là nơi này.”
Tần Giác đảo mắt một vòng, sau khi chắc chắn mình không sai, hắn giơ tay làm một quyền.
Ầm ầm!
Cùng với một tiếng động lớn, rào chắn ranh giới của hai vị diện bất ngờ bị đục một lỗ lớn,
nhìn qua rất dữ tợn và đáng sợ.
Về vấn đề này, Thí Đạo đã quen từ lâu, chỉ là nội tâm nàng vẫn như cũ nhịn không được cảm
thán về sức mạnh của Tần Giác.
Xuyên qua thông đạo trong không gian, bên kia là giới nội.
So với Thần giới, linh khí trong giới nội thiếu thốn rất nhiều, với lại thuộc tính cũng rất hiếm
thấy.
Ở một khía cạnh nào đó, thiên phú của các sinh linh trong giới nội kỳ thật cũng không hẳn
kém hơn Thần giới. Chỉ là chúng bị giới hạn bởi vị diện, và không thể tiếp tục tiến bộ, chẳng
hạn như Long Trẫm.
Với hào quang nhân vật chính như Long Trẫm, nếu như hắn sinh ra ở Thần giới, chỉ sợ hiện
tại đã tiến vào Thần Vương rồi. Nhưng ở một nơi nhỏ bé như Huyền Ất Sơn, cũng chỉ có Thái
hư cảnh.
Bao gồm cả Thiên Đế trước đây.
Đương nhiên, nếu như Long Trẫm muốn rời khỏi Linh Ương giới, đi tới chỗ sâu trong hư
không, hắn hẳn là sẽ không kém hơn so với Thiên Đế.
Có đôi khi, không phải chỉ cần thiên phú của bản thân, mà chính môi trường cũng sẽ quyết
định giới hạn của một người.
“Một cảm giác đã mất từ lâu.”
Thí Đạo hít một hơi thật sâu, hai con ngươi nàng khẽ nhắm lại, chỉ cảm thấy toàn thân dễ
chịu chưa từng có.
Mấy chục vạn năm sống trong lồng giam, cuối cùng nàng cũng trở về nơi thân thuộc này!
Rầm rầm rầm!
Đột nhiên, hư không gầm lên, những dị tượng lần lượt xuất hiện, dường như đang nghênh
đón Thí Đạo.
Phải biết, Thí Đạo chính là một Thần khí được tự sinh ra giữa trời và đất, nhận được chiếu cố
của pháp tắc thiên đạo là rất bình thường. Huống chi bây giờ Thí Đạo đã bước vào Chân
Thần cảnh, khó có thể so sánh với mấy chục vạn năm trước.
“A, chủ nhân, người ở nơi nào?”

Thí Đạo chỉ biết là Tần Giác cũng thuộc về giới nội như nàng, nhưng lại không biết vị trí cụ
thể.
Dù sao, theo lý mà nói, Ân giới là do Thí Đạo phong ấn lên Ân Thiên Hành, nên mới bị Ân
Thiên Cừu di động đến Linh Ương giới.
“Đi Thiên Cung trước đã.”
Tần Giác không trả lời, ngược lại nói.
“Thiên Cung? Thiên Cung không phải đã bị hủy diệt rồi sao?”
Thí Đạo khẽ giật mình, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Nàng nhớ rõ ràng, Thiên Cung vì mâu thuẫn nội bộ, dẫn đến toàn bộ cường giả Chân Thần
cảnh đều ngã xuống. Chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi đã sụp đổ, nếu không Ân Thiên
Hành và Ân Thiên Cừu cũng sẽ không huynh đệ tương tàn, và cuối cùng đều chết.
Tần Giác cũng lười giải thích, trực tiếp mở ra một cánh cổng không gian, đi ra ngoài Thần
Vực.
Thần Vực lúc này đã dần dần trở lại như cũ dưới sự tái tạo của Thiên Đế, tuy rằng còn kém
xa hơn mấy trăm vạn năm trước, nhưng đã vượt xa ba thế lực đứng đầu trong hư không này.
Đặc biệt là sau khi tàn hồn Chân Thần bị Thiên Đế đánh thức, tuy rằng còn chưa hoàn toàn
khôi phục, nhưng thắng ở khối lượng nhiều hơn, trong mắt không ai có thể tranh đoạt ngoại
trừ Tần Giác.
Mặt khác, cũng đừng quên sở dĩ ba thế lực đỉnh phong mạnh mẽ như vậy, là bởi vì Thần Vực
có cửu trọng khảo nghiệm. Thậm chí ba vị Chân Thần cảnh cũng không ngoại lệ, bọn họ làm
sao dám chống lại Thiên Cung?
Tuy nhiên nhìn tình hình, có vẻ như Thiên Đế vẫn chưa thông báo tin tức về sự ra đời của
Thiên Cung, nếu không nơi đây tuyệt đối không bao giờ yên tĩnh được như vậy.
“Đây…... Thật sự là Thiên Cung sao?”

Thí Đạo không tưởng tượng nổi mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Gần như ngay lúc cả hai xuất hiện, một vòng lưu quang từ bên trong Thần Vực hiện ra, chớp
mắt đã tới.
Lưu quang tiêu tán, bóng người bên trong hiện ra, chính là Thiên Đế vừa tái tạo nhục thân
thành công!
“Tiền bối.”
Thiên Đế sửng sốt trong chốc lát, sau đó vẻ mặt vui mừng, vội vàng hành lễ với thái độ vô
cùng cung kính.
Sau vài tháng, Tần Giác cuối cùng lại tới.
“Ừm.”
Tần Giác khẽ gật đầu.
“Thiên Đế!”
Thí Đạo kinh ngạc.
Vì Thiên Đế không thay đổi diện mạo khi hắn tái tạo lại thân thể, cho nên Thí Đạo nhận ra
trong nháy mắt.
“Ừm?”
Thiên Đế nhíu mày, nhìn về phía Thí Đạo bên cạnh:
“Ngươi là…... Thần kiếm Thí Đạo?”
Ở cấp bậc của Thiên Đế, hắn hầu như biết tất cả các loại Thần khí của giới nội rõ như lòng
bàn tay, cho nên trong nháy mắt hắn cũng nhìn thấu chân thân của Thí Đạo.
“Ta nhớ… Hình như ngươi là vũ khí của Ân Thiên Cừu.”
Bây giờ Thiên Đế đã khôi phục toàn bộ ký ức, lúc trước giới nội có ít cường giả Chân Thần
cảnh, Ân Thiên Hành, Ân Thiên Cừu hai huynh đệ uy danh gần với Thiên Cung, Thiên Đế

không chỉ nghe nói qua, hơn nữa còn từng gặp mặt.
“ Đúng vậy, Ân Thiên Cừu chết rồi, bây giờ Tần Giác là chủ nhân của ta.”
Thí Đạo cúi đầu xuống, lúng túng nói.
“Thì ra là thế.”
Thiên Đế rất tự nhiên đổi chủ đề:
“Tiền bối, trước đó ta đã để dành chỗ mà người muốn rồi.”
“Đa tạ.”
Tần Giác ý vị thâm trường nói:
“Qua một thời gian ngắn ta có thể sẽ chuyển đến nơi này ở, Thiên Đế không ngại chứ?”
“Không ngại, không ngại.”
Thiên Đế lắc đầu liên tục, hắn vui còn không kịp, sao lại có thể để ý được?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất