Chương 388: Thành Công Rồi
1594 chữ
Sau khi Tần Giác xử lý hắc ám đã bị phong ấn kia, mùi vị khác thường cuối cùng cũng tiêu
tán, Huyền Ất Sơn cũng dần dần khôi phục lại bình thường.
Trăm năm qua, đây cũng là lần đầu tiên Huyền Ất Sơn gặp phải ‘nguy cơ’ trọng đại như thế.
Ai có thể nghĩ tới, bây giờ Nam cảnh thánh địa, thế mà lại xém chút bởi vì một nồi hắc ám mà
toàn diệt.
“Hô, hù chết ta, ta còn tưởng rằng là sư thúc đang luyện chế độc dược.”
Trương Kỷ Trần nhẹ nhàng thở ra.
“Đúng vậy a đúng vậy a, thật đáng sợ.”
Võ Anh phụ hoạ theo.
Tần Giác: “...”
“...”
Sau khi tiễn đám người Bạch Nghiệp, Tần Giác ngồi xếp bằng ở trên tảng đá, búng tay một
cái, trực tiếp phá hủy nồi hắc ám kia.
“Thật có lỗi, chủ nhân, ta chỉ là muốn nấu cơm cho người, không nghĩ tới lại biến thành dạng
này.”
Thí Đạo cúi thấp đầu, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, biểu lộ cực kì thấp thỏm.
“...”
Há to miệng, Tần Giác nhất thời dở khóc dở cười.
Mặc kệ thế nào, Thí Đạo đúng là vì nấu cơm cho hắn mới biến thành cục diện hiện tại, cũng
không phải là cố ý.
Bất quá… Mặc dù xuất phát của Thí Đạo là tốt, nhưng từ tình huống vừa rồi, không thể nghi
ngờ càng giống mưu sát, Tần Giác thực tế không cách nào tưởng tượng tràng cảnh mình ăn
nồi hắc ám kia.
“Khụ khụ, ngươi về sau vẫn là đừng nấu, ta sợ mình vô phúc hưởng thụ.”
Tần Giác nhịn không được trợn mắt.
Nghiêm túc mà nói, kỳ thật Bạch Nghiệp so với Thí Đạo càng điên cuồng hơn, nhưng Bạch
Nghiệp thực lực có hạn, cho dù hiện tại đạt tới Chí Tôn cảnh, luyện chế đan dược nhiều nhất
chỉ có thể tạo thành ảnh hưởng cho võ giả dưới Truyền Kỳ cảnh mà thôi.
Trái lại Thí Đạo, lại là Chân Thần hạ vị hàng thật giá thật, trong lúc giơ tay nhấc chân thiên
băng địa liệt, hơi không cẩn thận, liền sẽ hủy diệt toàn bộ Nam cảnh, thậm chí Linh Ương
giới.
Tần Giác sao có thể cứ tùy ý Thí Đạo làm ẩu như vậy.
“Không được!”
Ngoài dự liệu chính là, Thí Đạo lại lắc đầu cự tuyệt:
“Ta nhất định phải làm ra mỹ thực để chủ nhân hài lòng!”
“...”
Không đợi Tần Giác mở miệng, Thí Đạo lại nói:
“Yên tâm lần sau ta sẽ bố trí kết giới, tuyệt đối sẽ không để cho tình huống tương tự phát
sinh.”
“...”
Trầm mặc thật lâu, Tần Giác bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, tùy ngươi, nếu như có gì ngoài ý muốn…”
“Ta liền vĩnh viễn không biến thành hình người!”
Thí Đạo chắc chắn nói.
Khá lắm, đều học được ngắt lời.
“Đây chính là ngươi nói.”
Tần Giác hài lòng gật đầu.
Với tu vi của Thí Đạo, chỉ cần bày ra kết giới, hẳn là không vấn đề gì, về phần làm được ‘mỹ
thực’, Tần Giác đến lúc đó không ăn là được.
Đúng lúc này, không gian vặn vẹo, Tô Ngạn áo trắng như tuyết, từ bên trong đi tới.
“A, tiền bối, hôm nay thức dậy sớm vậy.”
Thấy Tần Giác ngồi ở trên tảng đá, Tô Ngạn hơi có vẻ kinh ngạc.
Tần Giác: “...”
Bị hắc ám thối cho tỉnh, từ xưa đến nay, hắn cũng coi là người đầu tiên đi?
Phát giác được bầu không khí không đúng, Tô Ngạn cẩn thận từng li từng tí mà hỏi:
“Tiền bối, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ây… Không có gì.”
Tần Giác không có nói ra chuyện của Thí Đạo cho Tô Ngạn, mà là đổi chủ đề:
“Nhàn rỗi nhàm chán, liền nhớ những chuyện đã qua.”
Nghe vậy, Thí Đạo ở bên cạnh lập tức lộ ra vẻ mặt cảm kích, chủ nhân cuối cùng không có để
nàng bị mất mặt trước con hồ ly tinh này!
Không được, mình nhất định phải học cho giỏi trù nghệ, thay thế con hồ ly tinh này!
Sau đó mấy ngày, Thí Đạo vẫn luôn đang âm thầm quan sát động tác cùng thủ pháp lúc Tô
Ngạn nấu ăn, thuận tiện từ các nơi ở Linh Ương giới sưu tập một đống lớn sách liên quan tới
thức ăn ngon, nghiêm túc đọc, nghiễm nhiên đã ném chuyện bế quan tu luyện lên chín tầng
mây.
Sáng sớm ngày hôm đó, Thí Đạo tự nhận đã hoàn toàn nắm giữ cách chế biến món ăn ngon
tinh túy, thế là lại bắt một con yêu thú, xẻ thành tám miếng, chuẩn bị làm bữa sáng phong
phú bất ngờ.
Vì để phòng lỡ như, Thí Đạo bày ra kết giới, sau đó theo như sách miêu tả quá trình và thủ
pháp học được từ chỗ Tô Ngạn, cho nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi, đồng thời tiếp thu lần
giáo huấn trước, không có cho thêm bất cứ thần quả gì.
Không ngoài dự liệu, lần này Thí Đạo thuận lợi vô cùng, mấy phút sau, trong nồi liền tản ra
mùi thơm nồng nàn.
“Ha ha ha, ta thành công rồi!”
Thí Đạo cao hứng khoa tay múa chân, hận không thể lập tức thông báo cho tất cả mọi người.
“Chờ một chút, không nên gấp gáp, không nên gấp gáp, còn có một bước quan trọng nhất.”
Cưỡng chế nội tâm kích động, Thí Đạo đầu ngón tay ngưng tụ ra một tia linh lực, hóa thành
phù văn, dung nhập vào bên trong.
Phương pháp này là Thí Đạo từ trong thư tịch nhìn thấy, có thể tăng hương vị cùng năng
lượng trong đồ ăn lên, cho dù là đồ ăn bình thường nhất, cũng có thể trong nháy mắt trở nên
có thể so với thiên tài địa bảo.
Đáng tiếc, Thí Đạo đánh giá thấp tu vi của mình.
Bành!
Sau một giây, một nồi Thí Đạo đang nấu trực tiếp nổ tung, hình thành vô số gợn sóng,
khuếch tán ra ngoài, ngay cả không gian đều không chịu nổi, nhanh chóng đổ sụp!
May mà Thí Đạo đã bố trí kết giới, đồng thời không có tạo thành thương tổn gì cho hoàn
cảnh xung quanh, nếu không khẳng định xong đời.
Mắt thấy cảnh tượng này, Thí Đạo đứng chết trân tại chỗ, mình rõ ràng sắp thành công, tại
sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ… Linh lực mình đưa vào quá mạnh rồi?
Cẩn thận hồi tưởng lại, Thí Đạo cảm thấy vấn đề hẳn là xuất hiện ở tia linh lực trên phù văn
kia, đành phải thử lại lần nữa.
Không bao lâu, cũng là một nồi thịt yêu thú, Thí Đạo cẩn thận từng li từng tí khống chế linh
lực của mình, sợ lần nữa vỡ nồi.
Thí Đạo dù sao là cường giả Chân Thần cảnh, đối với linh lực của bản thân cũng nắm giữ tới
tình trạng hoàn mỹ, rất nhanh liền thành công đem khống chế lực phù văn dung hợp được.
Ông!
Chỉ một thoáng, hào quang chói mắt sáng lên, giống như ánh mặt trời óng ánh chói mắt.
Khi ánh sáng tan biến, cả nồi thịt yêu thú đều được thăng hoa, nhìn qua rất ngon miệng.
Thành công rồi!
Thí Đạo đại hỉ.
Cố gắng mấy ngày nay của mình cuối cùng cũng không uổng phí!
“Ha ha, lần này con hồ ly tinh kia khẳng định không sánh bằng ta.”
Thí Đạo cực kì tự tin.
Thông qua mấy ngày nay quan sát, Thí Đạo có thể khẳng định, lúc Tô Ngạn nấu ăn chỉ là
dùng phương pháp bình thường nhất, mà Thí Đạo thì lật khắp các sách nấu món ăn ngon,
nắm giữ vô số bí thuật, tỷ như linh lực phù văn vừa rồi kia.
Tri thức trên phương diện mỹ thực đơn thuần, Thí Đạo đã siêu việt Tô Ngạn!
Ôm ý nghĩ như vậy, Thí Đạo dự định cùng Tô Ngạn tỷ thí một phen, tiếc nuối là, Tô Ngạn
hôm nay không đến.
“Ây… Đây là ngươi làm?”
Nhìn bát thịt yêu thú trước mắt, Tần Giác mặt mũi tràn đầy không thể tin.
“Đương nhiên!”
Thí Đạo lộ ra vẻ mặt mong đợi:
“Chủ nhân, nếm thử đi.”
“...”
Cho dù thịt yêu thú trước mắt nhìn thì quả thật không có vấn đề gì đó, nhưng Tần Giác luôn
cảm thấy không đúng chỗ nào, ảo giác sao?
Do dự thật lâu, Tần Giác bưng bát thịt húp một ngụm canh.
“Thế nào, hài lòng không?”
Thí Đạo không kịp chờ đợi mà hỏi.
“Cũng không tệ lắm.”
Cho tới giờ khắc này, Tần Giác vẫn có loại cảm giác không thực tế, Thí Đạo thế mà thật sự có
thể làm ra đồ ăn được, thậm chí hương vị rất ổn!
Nhớ tới Bạch Nghiệp, Tần Giác nhịn không được cảm khái.
Có lẽ đây chính là chênh lệch thiên phú đi.
Mặc dù luyện đan khó hơn nấu ăn vô số lần.
“A!”
Thí Đạo hưng phấn bay lên, lập tức dùng sức vỗ vỗ ngực, lời thề son sắt mà nói:
“Từ hôm nay trở đi, ta chính là đầu bếp của chủ nhân!”
Tần Giác: “...”