Trữ Dạ xuất lĩnh chủ lực Hoa Hạ đại quân Tây chinh xuyên qua Khai Châu về phía Tây Nam, tiếp giáp với Liệt Diễm Quốc tại một vùng rừng rậm nguyên thủy vốn được xưng là tử địa, xuất hiện bằng một phương thức ngoài dự liệu của mọi người tại vùng Đông Bắc của Liệt Diễm Quốc, dùng khí thế sấm sét đánh thẳng qua vùng Đông Bắc Bộ, khi tin tức này được truyền đi khiến cho toàn bộ các quốc gia trong thiên hạ phải một lần nữa chấn kinh.
Lúc này, bọn họ rốt cục đã biết sự cay độc và đáng sợ của quốc quân Hạ Quốc là ở chỗ nào.
Chuyện tình người khác không thể làm được, hắn cư nhiên lại làm được.
Ban đầu chỉ là chuyển quân chủ lực tới khu vực giáp ranh giữa Ly Sơn và Trần Châu, nhưng lại không có ai ngờ tới bọn họ cư nhiên vượt qua Ly Sơn, xuyên qua phiến rừng rậm tử nguyên thủy vốn không có người nào dám bước qua, từ đó thâm nhập vào bên trong Liệt Diễm Quốc, cấp cho Liệt Diễm Quốc một kích trí mạng.
Mà ở phía sau, đại quân Liệt Diễm Viễn Chinh quay về trong vội vã cùng mệt mỏi, có điều bọn họ vẫn không thể cải biến được kết quả khu lãnh địa phía Tây Bắc bị chiếm đóng.
Nhưng ngay sau lưng bọn hắn đã có Thương Thiếu Dung xuất lĩnh bộ phận cảnh vệ quân của Hạ Quốc truy kích. Tựa như chó nhà có tang, bọn họ chỉ còn một con đường chạy tiếp, đó chính là xuyên qua hoang mạc Xích Diễm.
Nhưng bọn họ cũng không biết được, Vân Thiên Hà cũng không biết, sâu bên trong hoang mạc Xích Diễm lại có một vùng tử vong đã sớm lẳng lặng chờ đợi bọn họ.
Điều này nói rõ, Liệt Diễm Quốc không phải tạm thời mà đã bị tiêu diệt hoàn toàn, kết cục của bọn họ chỉ có một, đó chính là vong quốc.
Hai mươi ngày sau, Liệt Diễm đại quân thâm nhập vào bên trong hoang mạc Xích Diễm, Thương Thiếu Dung xuất lĩnh cảnh vệ quân tạm thời ngừng truy kích mà dẫn binh đóng tại giải đất sát biên giới hoang mạc Xích Diễm rồi chia binh nhắm giải đất băng tuyết phía Tây Bắc thẳng tiến.
Hai mươi sáu ngày sau, mười vạn đại quân Liệt Diễm thâm nhập hoang mạc Xích Diễm, có ba vạn tàn binh phản hồi đường cũ, vừa đúng lúc đụng phải cảnh vệ quân do Thương Thiếu Dung lưu lại, dưới tình cảnh không còn tâm trí chiến đấu, ba vạn tàn quân của Liệt Diễm đại quân đành nuốt hận tại sát biên giới hoang mạc Xích Diễm.
Một bộ phận khác của Liệt Diễm đại quân, trải qua sợ hãi cùng tử vong, dưới sự lỗ lực không ngừng, vượt qua đói khát, chỉ có sáu vạn quân xuyên qua được hoang mạc Xích Diễm, thế nhưng nghênh đón bọn hắn lại là gót sắt của Hoa Hạ đại quân Tây chinh đã sớm từ trước chiếm đóng toàn bộ vùng Đông Bắc của Liệt Diễm Quốc.
Đội quân mệt mỏi có thể nào là đối thủ của một đội quân tinh nhuệ đã sớm có chuẩn bị từ trước đây, hơn nữa bọn họ còn vừa trải qua một hồi chiến dịch bên trong hoang mạc Xích Diễm, nói không ngoa, hơn sáu vạn đại quân quay trở về Liệt Diễm Quốc chắc chỉ còn lại phần hồn.
Để rồi máu, thây xác phủ kín rồi nhuộm đỏ cả một vùng hoang mạc.
Đến tận đây mười lăm vạn đại quân Liệt Diễm đi về hướng Đông toàn bộ đã bị tiêu diệt.
Hai mươi chín ngày sau, suốt đêm chỉnh đốn đại quân Tây chinh, chuẩn bị đầy đủ lương thảo tiếp tế, tiếp tục hướng sâu vào bên trong Liệt Diễm Quốc, một đường thế như chẻ tre, quân phòng giữ địa phương căn bản không có biện pháp ngăn cản gót sắt đại quân Hoa Hạ chinh Tây, thành trì liên tục bị chiếm đóng.
Ba mươi hai ngày sau, quân tiên phong đại quân Hoa Hạ chinh Tây lần thứ hai thực hiện một hành động vĩ đại mà trước nay chưa một đời danh tướng nào dám thử qua, quân tiên phong nhắm thẳng hạch tâm của Liệt Diễm Quốc khiến cho Liệt Hỏa thành bị vây trong nguy cấp.
Ngay lúc đó, cửa Liệt Hỏa thành lại mở rộng ra, Hoa Hạ đại quân một đường khí thế, thẳng hướng tiến nhập Liệt Hỏa thành, đánh tới tận Hoàng Thành, cuối cùng quân kỳ Hạ Quốc đã thấy xuất hiện tại đài quan sát cao nhất bên trong Liệt Diễm Quốc.
…
Ngay trong đêm đại quân Hoa Hạ chinh Tây đánh tới thủ đô Liệt Diễm Quốc nguy cấp là lúc.
Một đường phía Tây Bắc, Trấn Nam cảnh vệ quân tiên phong thuộc biên chế tướng quân Dương Nghịch Nguyên, nhận được mật lệnh của Đồ Thiên Thanh, thuận lợi đưa quân về hướng tây, bí mật kết hợp với quân đội của Quan Chanh từ phía bắc đi xuống tại Tuyết Châu, khi hai quân kết hợp tạo thành một đội quân tập kích bất ngờ đường lui của địch, Liệt Diễm quân bị đại bại, đường lui còn bị chặn hoàn toàn, đúng theo kế sách đóng cửa đánh chó do Vân Thiên Hà đặt ra lúc đầu.
Đường lui binh bị chặn, Liệt Diễm quân còn liên tục bị quân đội của Dương Nghịch Nguyên và Quan Chanh giằng co không dứt, bởi vì lương thảo khuyết thiếu, Liệt Diễm quân chỉ còn đường được ăn cả ngã về không, tiếp tục tiến về phía Đông, mưu toan cướp đoạt vật tư của bách tính khu vực Khai Châu dưỡng chiến.
Chỉ là tới đây, Liệt Diễm quân lại gặp phải phản kháng cường liệt của bách tính địa phương, hơn nữa phía bách tính còn được trang bị đầy đủ võ trang, lúc này bọn họ mới biết được bên trong đã có quân đội Hạ Quốc mai phục.
Sau khi tổn thất thêm hơn hai vạn người, đám tàn binh Liệt Diễm quân mới tháo chạy được về Hạ Lạp Tề Sơn theo hướng Bắc. Đồ Thiên Thanh lúc này lập tức mệnh lệnh cho Quan Chanh truy kích đường lui của tàn quân Liệt Diễm, chặn đứng Liệt Diễm quân tại khu vực phía bắc.
Mà quân đội dưới trướng Dương Nghịch Nguyên lại không tiếp tục truy kích tàn quân Liệt Diễm mà bọn họ được lệnh tiếp tục tiến quân về phía Tây, ngay khu quốc đô của Liệt Diễm Quốc là Liệt Hỏa Thành bị chiếm đóng ngày thứ hai, Dương Nghịch Nguyên đã thành công thu phục lại vùng đất Tuyết Châu của Hạ Quốc đã bị mất.
Nguồn: http://truyen360.comNăm ngày sau đó, quân đội dưới trướng Dương Nghịch Nguyên hoàn thành việc đưa Tuyết Châu vào bản đồ Hạ Quốc thẳng tới tận vùng biên giới giáp với Ngân Thản Quốc.
Ba mươi chín ngày sau, Quan Chanh hội quân cùng Đồ Chính Chiếu đánh cho Liệt Diễm tàn quân một trận đại bại tại phía bắc Hạ Lạp Tề Sơn, toàn bộ một vạn người bị bắt làm tù binh, ba vạn người tử trận.
Đến tận đây, mười vạn đại quân Liệt Diễm Quốc, toàn quân bị diệt.
Mà tại bốn mươi lăm ngày sau, vừa chiếm lĩnh được Tuyết Thành, tiện đường Dương Nghịch Nguyên lại tiếp tục dẫn quân bắc tiến, đúng lúc hội hợp với quân nam tiến, đại phá một trong hai tòa hùng thành cuối cùng của Liệt Diễm Quốc, từ đây Liệt Diễm Quốc hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Sáu mươi ngày sau, đại quân chiến thắng suốt đêm trở về, quân chủ Vân Thiên Hà của Hạ Quốc dẫn người nghênh tiếp, đồng thời tuyên bố toàn thiên hạ, Liệt Diễm Quốc đã hoàn toàn diệt vong.
Chuyện Liệt Diễm Quốc trong thời gian rất ngắn hoàn toàn diệt vong ngay lập tức được truyền bá rộng rãi, cả thiên hạ lần thứ hai bị rung động mãnh liệt.
Mà rúng động hơn nữa chính là bên trong nội tâm của một vài người, lúc này đỉnh đầu của họ tựa như vừa mới bị một đại chùy hung hăng nện xuống.
- Tiểu tử này chỉ dùng sáu mươi ngày đã tiêu diệt toàn bộ Liệt Diễm Quốc, hắn rốt cuộc đã làm như thế nào đây, ngay cả thời kỳ Đại Đường thịnh vượng nhất, dùng hơn mười năm thời gian cũng không thể tiêu diệt được Liệt Diễm Quốc.
Đây chính là nghi vấn khắc sâu trong trí óc mỗi người, bọn họ đều không rõ ràng lắm Vân Thiên Hà rốt cuộc đã dùng phương pháp gì lại có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy tiêu diệt xong Liệt Diễm Quốc.
Đương nhiên, đối với chuyện này, phía sau có ẩn tình gì, Vân Thiên Hà thế nào lại nói cho người khác được, coi như là các vị tướng sĩ bên trong Hoa Hạ quân cũng nghiêm lệnh bảo mật, tự nhiên sẽ không đi nói ra, kỳ thực có một số sự tình phát sinh thực muốn không thể tưởng tượng nổi, chính là ngay cả bọn họ cũng không rõ ràng cụ thể nguyên nhân là do đâu.
Bởi vậy đây đã thành mê giải trong lòng rất nhiều người, tỷ như sự tình hơn mười vạn đại quân tiến vào bên trong hoang mạc Xích Diễm, cư nhiên lại có ba vạn người quay lại đường cũ, sau đó ra khỏi hoang mạc chỉ còn lại không tới sáu vạn người, như vậy bên trong hoang mạc rốt cuộc đa xảy ra chuyện gì, đáng sợ tới mức nào lại khiến cho toàn bộ Liệt Diễm quân bị tiêu diệt, quả thực không một người biết đến.
Bất quá chuyện này đối với Vân Thiên Hà mà nói, kỳ thực đều đã sớm có dự liệu như nắm chắc trong tay, chỉ cần các tông môn thế lực không quản tới vậy chuyện Liệt Diễm Quốc tiêu vong là điều tất yếu, dù sao từ giai đoạn trước Viêm Hoàng cục đã có một lượng lớn công tác chuẩn bị, hơn nữa lại có người của Xích Thổ Tộc phối hợp một cách hoàn mỹ, nếu như còn làm không xong chuyện gì vậy thì Vân Thiên Hà chỉ còn cách đâm đầu vào khối đậu hũ cho xong.
Hạ Quốc, ngay khi Vân Thiên Hà tuyên bố Liệt Diễm Quốc hoàn toàn bị diệt vong, chúng bách tính đều hân hoan vui mừng, cổ vũ nồng nhiệt.
Mặc dù trước đó vài ngày, bách tính đối với vị quân chủ mới này còn có chút hiểu lầm, tại khi Liệt Diễm Quốc xâm chiếm được một phần lớn Khai Châu của Hạ Quốc khiến không ít người đứng ra chỉ trích cùng phê phán, thế nhưng một màn kế tiếp, khi tin chiến thắng liên tiếp báo về, đại quân Hạ Quốc đi tới đâu thắng tới đó, mạnh mẽ vô song, lúc này chúng bách tính mới biết được, vị tân quốc chủ này anh minh thần võ tới mức nào, chính hắn đã làm được những việc mà vô số người đi trước không thể làm được.
Dùng thời gian sáu mươi ngày tiêu diệt hoàn toàn Liệt Diễm Quốc, bước đi vĩ đại như vậy khiên cho danh vọng Vân Thiên Hà tại bên trong Hạ Quốc tăng tới mức không tưởng, khiến cho toàn quân tín mệnh, bách tích sùng bái kính ngưỡng cao độ, theo đó uy vọng của hắn cũng mỗi lúc một cường thịnh.
Nhân chiến dịch lần này, sĩ khí trong quân dâng trào, bách tính vui mừng hồ hởi, lòng tin của bọn họ được củng cố mười phần, đối với đại nghiệp Hạ Quốc thống nhất toàn thiên hạ ấp ủ rất nhiều hi vọng.
Cũng nhân chuyện này tỷ lệ bách tính muốn được tòng quân tăng cao chưa hề có.
Bởi vì bách tính đã thấy được uy vũ của quân đội Hạ Quốc, sau khi chiến thẳng trở về không chỉ mỗi người được ban ân, cũng có không ít người trong chiến dịch lần này tích lũy được đại lượng quân công, thăng quan tiến chức, được quốc quân tự mình phong thưởng, hơn nữa quốc quân dĩ nhiên còn cấp mỗi vị tướng sĩ có công lao một bảng ghi nhận thành tích, để họ có thể mang theo vinh quang trở về làm rạng danh thân nhân, chế độ tốt như vậy tự nhiên kích thích bách tính như hận không thể lập tức đầu thân vào trong đại quân Hoa Hạ, liều mạng tìm kiếm công danh một phen.
Đương nhiên, tín hiệu đáng mừng như vậy từ bên trong bách tính đối với quân đội Hạ Quốc mà nói có ý nghĩ rất trọng yếu, mà đối với Vân Thiên Hà, tại phương diện tranh đấu, từ trận đại chiến dịch đánh diệt vong Liệt Diễm Quốc đã chân chính báo cho hắn một hồi kòi báo động về sau, có điều một hồi tranh đấu kịch liệt sắp tới thì những người phàm tục như bách tính hay quân sĩ lại không thể nhận biết được.
Đồ phủ, Đông viện.
Vân Thiên Hà ngồi bên bàn, cùng với Túc Dao xử lý một vài công việc cần hoàn thành của Viêm Hoàng cục sau khi Liệt Diễm Quốc tiêu vong, khi Vân Thiên Hà đang định cho ý kiến phúc đáp các thành viên bên trong Viêm Hoàng cục cần lưu lại Liệt Diễm Quốc trợ thủ khôi phục các hoạt động dân sinh sau chiến tranh, đột nhiên cảm ứng được một cỗ khí tức cường giả xuất hiện trong thành Lợi Châu.
Sau khi buông bút, Vân Thiên Hà đi tới bên cửa sổ, vận vi quang chi nhãn nhìn lại phía cỗ khí tức kia, chỉ thấy một đạo bạch quang đang chậm rãi tiếp cận hướng Đồ phủ, lúc này liền đi ra ngoài tới giữa sân đứng chờ.
Chỉ chốc lát sau, cỗ bạch quang nhanh chóng rơi xuống giữa sân, hiện ra trước mắt Vân Thiên Hà. Vân Thiên Hà vừa thấy liền nhận ra là Cơ Hi một mình chạy tới đây, không khỏi có chút kinh ngạc, nói:
- Cơ tiền bối, ngươi thế nào lại tự mình tới đây, bên trong Tạo Hóa thần điện đã xảy ra đại sự gì rồi sao?
Cơ Hi vừa tới cũng không có nhiều lời, nhân tiện nói:
- Thiên Hà, Tạo Hóa thần điện xác thực đã xảy ra đại sự, bổn nguyên lực lượng của một toàn bổn nguyên bảo tháp được cất giấu tại Thập Trọng Điện là hạch tâm của Tạo Hóa Điện đang có dấu hiệu suy yếu, chuyện này là chuyện vô cùng trọng đại, liên quan đến sự tồn vong của Tạo Hóa thần điện, bởi vậy ta phải tự mình đến đây báo cho ngươi biết việc này.
Vừa nghe lời này, thần sắc Vân Thiên Hà cực kỳ ngưng trọng nói:
- Tại lúc ta hạ sơn, ta để cữu cữu đi khắp nơi cẩn thận điều tra năm toà bản nguyên tháp, có thể đã có tiến triển, vì sao tòa linh lung tháp bên trong tòa trọng điện thứ mười lại thấy lực lượng yếu bớt, thậm chí còn muốn tắt lụi, có thể hay không là một tòa bản nguyên tháp đã bị Thiên Ám điện phát hiện và khống chế?