Chương 4260: Tìm đường sống trong chỗ chết
"Khúc sư tỷ cố gắng chịu đựng." Dương Khai quát khẽ: "Ngươi nhất định sẽ không có việc gì."
"Nếu như ta có hề gì, ngươi có đau khổ hay không?" Khúc Hoa Thường nhẹ giọng hỏi.
"Có, cho nên ngươi tuyệt đối không nên có việc gì!" Dương Khai khẳng định gật đầu, Khúc Hoa Thường thân là đệ tử m Dương Động Thiên, nếu như nàng bỏ mặc mình, Doãn Tân Chiếu căn bản là không dám làm gì nàng ta.
Nhưng nàng ta lại mang theo mình một đường chạy trốn, dẫn đến việc bây giờ phải du tẩu bên bờ sinh tử, nếu nàng ta thật sự xảy ra chuyện gì thì Dương Khai nhất định sẽ khó có thể cảm thấy bình tâm.
"Vậy ta an tâm rồi." Khúc Hoa Thường nhẹ nhàng cười nhẹ: "Chỉ là, có hơi tiếc nuối a."
"Sư tỷ có chuyện gì tiếc nuối? Nói nghe một chút." Dương Khai vội vàng hỏi, trạng thái bây giờ của nàng ta không ổn, cần phải nói chuyện một chút mới được.
"Còn chưa được hưởng qua tư vị nam nhân a, nếu như cứ thế chết đi, chẳng phải là sống vô ích một đời rồi sao." Khúc Hoa Thường ngữ khí thăm thẳm nói.
Dương Khai không phản bác được, thầm nghĩ không hổ là đệ tử xuất thân từ m Dương Động Thiên, đúng là lời gì cũng dám nói. Bất quá ngẫm lại cũng không kỳ quái, nữ nhân này thậm chí còn có thể nghiên cứu thảo luận m Dương đại đạo với hắn a.
"Sư đệ, nếu như lần này ta có thể sống sót, có thể đáp ứng ta một việc hay không?"
"Sư tỷ cứ việc nói, đừng nói là một việc, mười việc trăm việc cũng nghe theo ngươi!"
"Song tu cùng ta đi!" Lời nói của Khúc Hoa Thường không bao giờ làm cho người ta hết kinh ngạc.
Dương Khai hơi lảo đảo một cái, kém chút nữa là đã ngã dúi đầu xuống đất, hắn có hơi không quá xác định, nói: "Sư tỷ ngươi vừa mới nói cái gì? Hình như ta nghe lầm rồi."
Khúc Hoa Thường cười nhẹ nói: "Sư đệ không nghe lầm đâu."
"Đến lúc nào rồi mà còn nói đùa." Dương Khai tức giận nói.
Khúc Hoa Thường nghiêm túc nói: "Ta không có nói đùa a, ta muốn song tu với ngươi, cùng nhau làm chuyện nam nhân và nữ nhân cần làm."
Dương Khai lắc đầu: "Sư tỷ ngươi thương thế quá nặng, thần chí có hơi không tỉnh táo, nên nhanh chóng nghỉ ngơi một chút đi." Nói xong, hắn liền thúc giục đế nguyên rót vào trong cơ thể Khúc Hoa Thường, làm cho nàng ta hơi chấn động một chút.
Khúc Hoa Thường lập tức nghiêng đầu, ngất xỉu ngay trên lưng hắn.
Đám người Doãn Tân Chiếu ở phía sau đuổi tới càng ngày càng gần, trước đó Dương Khai mặc dù đã thi triển thuấn di kéo giãn ra một chút khoảng cách, nhưng với trạng thái của hắn bây giờ, căn bản là không thoát khỏi sự truy sát của đối phương được. Trong thời gian hắn nói chuyện với Khúc Hoa Thường, đám người Doãn Tân Chiếu chỉ còn cách hắn gần mười dặm
Nhiêu đó khoảng cách đối với một tên nửa bước Khai Thiên mà nói, đơn giản là gần trong gang tấc.
Từng đạo bí thuật bí bảo nở rộ quang hoa công kích tới từ phía sau.
Dương Khai trở tay ôm lấy Khúc Hoa Thường vào trong ngực mình, tránh cho nàng bị công kích đánh trúng, đồng thời thôi động Hóa
Long Quyết, đem vảy rồng trải rộng sau lưng, công kích có thể tránh thoát thì tận lực tránh đi, tránh không khỏi thì cũng chỉ có thể ngạnh kháng.
Sau ba phen bảy bận như vậy, Dương Khai cả người đẫm máu, trạng thái càng lúc càng không ổn.
"Dương Khai, trước đó tại Huyết Yêu Vực ngươi không phải là rất lợi hại hay sao? Có bản lĩnh thì liền dừng lại đấu với ta một trận, xem xem Doãn mỗ co ́thể lấy cái mạng chó của ngươi hay không!" Doãn Tân Chiếu vừa truy kích vừa hô to.
Dương Khai gầm thét: "Doãn Tân Chiếu, nếu lần này ta nếu không chết, ngày khác ta chắc chắn sẽ giết ngươi!"
Doãn Tân Chiếu cười "Vậy xem ra ngươi không có cơ hội này rồi, bởi vì ngươi hiện tại chắc chắn sẽ chết ở chỗ này!"
Dương Khai hừ lạnh, lười nhác cãi nhau với hắn, trên tay hắn mặc dù có Thần Thông Châu mà bà chủ đưa cho, thế nhưng trên người Doãn Tân Chiếu cũng có Thân Phận Minh Bài. Mặc dù một cái là chủ động
kích phát, một cái là bị động phòng hộ, nhưng Dương Khai cảm thấy cho dù vận dụng Thần Thông Châu kia thì cũng không thể làm gì được Doãn Tân Chiếu.
Lúc trước khi Bùi Văn Hiên kích phát Thân Phận Minh Bài, hắn cũng có nhìn thấy rất rõ ràng.
Từ khi hắn tu hành Không Gian Pháp Tắc có thành tựu đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta đuổi giết thành dạng này. Càng làm cho hắn cảm thấy biệt khuất vạn phần chính là, thực lực của người truy kích căn bản là không bằng hắn, đúng là rồng bơi chỗ cạn bị tôm trêu, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Nhất định phải tìm được đường thoát, nếu không sẽ dữ nhiều lành ít.
Ngay khi hắn đang tìm kiếm bốn phía thì bỗng nhiên có một âm thanh cực kỳ chấn động vang lên từ một hướng khác, ngoài ra còn có những luồng ba động lực lượng cực kỳ mãnh liệt.
Có cường giả chiến đấu ở gần đó!
Dương Khai quay đầu nhìn về phía đó, chỉ một lát sau, lại một âm thanh dữ dội vang lên xen lẫn với những tiếng thú rống kinh người.
Dương Khai giật mình, những kẻ đang chiến đấu ở bên kia hẳn là Yêu thú, hơn nữa dựa vào năng lượng ba động này để suy đoán, cấp độ chiến đấu có lẽ đã vượt ra khỏi Đế Tôn cảnh rất nhiều, mặc dù
không có khí tức của thiên địa vĩ lực, cũng tuyệt đối đạt đến trình độ Khai Thiên cảnh.
Chúng cho người ta cảm giác giống như có hai tên Hắc Nha Thần Quân đang tranh phong ở bên kia vậy.
Từ khi tiến vào Huyết Yêu Động Thiên đến nay, Yêu thú mạnh mẽ nhất mà Dương Khai gặp phải bất quá chỉ là ngũ phẩm. Theo hắn suy tính, Yêu thú ngũ phẩm tương đương với nửa bước Khai Thiên, nếu như liều mạng, chúng có khả năng không bằng các đệ tử của các đại động thiên phúc địa, nhưng hẳn là cũng không kém hơn bao nhiêu. Nếu như để cho Khúc Hoa Thường đơn đả độc đấu với một đầu Yêu thú ngũ phẩm, Khúc Hoa Thường tất nhiên có thể chém chết đầu Yêu thú kia, nhưng nàng ta cũng sẽ phải đánh đổi một số thứ.
Thế nhưng ba động của trận chiến này đã vượt ra khỏi cấp độ Yêu thú ngũ phẩm.
Là Yêu thú lục phẩm! Hơn nữa hẳn là hai đầu Yêu thú lục phẩm đang chiến đấu với nhau!
Yêu thú Lục phẩm cũng không phải thứ mà đám võ giả tiến vào Huyết Yêu Động Thiên có thể đơn độc đối kháng, bọn chúng tuyệt đối có thể phát huy ra chiến lực Khai Thiên hạ phẩm!
Còn về phần thất phẩm thì. . . Dương Khai không thể nào suy đoán ra được.
Nhìn qua phương hướng động tĩnh chiến đấu vang lên, Dương Khai cắn răng một cái, ôm lấy Khúc Hoa Thường bay về phía bên kia. Bây giờ tình hình đã không thể nguy hiểm hơn được nữa, chỉ có tìm đường sống trong chỗ chết thì mới có một chút hi vọng sống.
Doãn Tân Chiếu hiển nhiên cu ̃ng nhìn ra dự định của Dương Khai, ánh mắt hắn liền trở nên lạnh lẽo, quát lớn: "Ngăn hắn lại!"
Hai tên đệ tử của m Dương Động Thiên đi với hắn khi nghe thấy vậy thì chỉ biết câm nín, ngay cả ngươi cũng cản không được, chúng ta lấy cái gì cản đây? Có điều bọn họ vẫn dốc hết khí lực để truy kích.
Dương Khai cưỡng ép hít vào một hơi, một lần nữa thi triển bí thuật thuấn di, kéo ra khoảng cách với đám người Doãn Tân Chiếu, không ngừng tiếp cận vị trí chiến đấu bên kia.
Thẳng đến khi chạy được hơn trăm dặm, trong tầm mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một đạo chói mắt kim quang. Khi giương mắt nhìn lên, Dương Khai liền hít sâu vào một hơi, khi đã đến nơi này, hắn rốt cuộc nhìn thấy hai phe chiến đấu là những yêu thú nào.
Trong đó có một phe phảng phất giống như một con Khỉ Đầu Chó,
còn một phe khác là một đầu Yêu Lang, nhưng bất kể là Khỉ Đầu Chó hay là Yêu Lang thì cũng đều có thân thể dài hơn vài chục trượng, vô cùng to lớn. Hơn nữa trên người cả hai đều bốc lên kim quang loá mắt, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng thể hiện ra uy năng lớn lao, đây rõ ràng là hai đầu Yêu thú lục phẩm hành Kim!
Hành Kim sắc bén vô địch, từng đạo lực lượng hành Kim bắn ra bốn phía, trong lúc chúng đánh nhau, từng tòa sơn phong gần đó bị cắt chém tanh bành, rất nhiều sơn phong thấp bé lập tức bị san thành bình địa.
Hai đầu Yêu thú lục phẩm hành Kim kia trông có vẻ lực lượng ngang nhau, chúng đánh nhau túi bụi nhưng lại hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc là ai đang chiếm cứ thế thượng phong.
Không chỉ thế, cả hai đầu yêu thú này cũng đều thụ thương, máu tươi chảy ròng, hơn nữa trên người bọn chúng còn có lít nha lít nhít vết thương sớm đã khép lại từ trước.
Có thể bọn chúng không chỉ chiến đấu với nhau một lần. Hai đầu Yêu thú này phảng phất giống như cừu địch thủy hỏa bất dung, không ngừng chém giết trong vô số năm qua trong Huyết Yêu Động Thiên này, mãi đến khi một phương triệt để tử vong thì mới có thể kết thúc.
Cảm thụ lực lượng ba động do hai tên này đánh nhau chết sống gây ra, Dương Khai âm thầm kinh hãi. Hai đầu Yêu thú này tuyệt đối không đơn giản là Yêu thú lục phẩm, bọn chúng hẳn là đều đạt đến trình độ lục phẩm cực hạn, bằng không căn bản là không có khả năng tạo thành tràng cảnh khủng bố như vậy.
Dưới thế cục như vậy, Dương Khai cõng Khúc Hoa Thường vọt thẳng vào trong vòng chiến của hai đại Yêu thú, tận mắt nhìn thấy Yêu Lang kia nhào tới cắn về phía cái cổ của con Khỉ Đầu Chó. Con Khỉ Đầu Chó giơ cánh tay lên ngăn trở cái miệng to như chậu máu của Yêu Lang, một cánh tay khác được bao bọc bởi lực lượng hành Kim nồng đậm chém vào phần bụng của Yêu Lang.
Máu tươi vẩy ra, bất kể là Khỉ Đầu Chó hay là Yêu Lang thì cũng đều đau đớn gầm nhẹ một tiếng. Yêu Lang lui ra, trong miệng nhai nhai nhấm nuốt huyết nhục trên cánh tay của Khỉ Đầu Chó, thế nhưng phần eo của nó cũng bị kia lực lượng hành Kim sắc bén cắt ra một đạo vết thương máu chảy dầm dề.
Hai đầu Yêu thú đứng cách xa nhau hơn trăm trượng, cách không nhìn nhau, bỗng nhiên cùng nhau cảnh giác quay đầu nhìn về phía Dương Khai.
Bọn chúng hiển nhiên là đều có điểm phát giác.
Dương Khai không dám thất lễ, vội vàng thôi động Long tộc bản nguyên của bản thân để phát ra khí tức Long tộc.
Mặc dù hai Yêu thú này không giống như có quan hệ gì với Long tộc, nhưng chúng dù sao cũng là Yêu thú, Long tộc thân là Thánh Linh đứng đầu, tự có một chút lực uy hiếp đối với Yêu thú.
Khỉ Đầu Chó lập tức gầm nhẹ, Yêu Lang cũng nhe răng trợn mắt với Dương Khai một trận. Hai đại Yêu thú này rất là bất mãn vì Dương Khai đến đây quấy rầy trận vật lộn sinh tử của bọn chúng.
Dương Khai không hề sợ hãi mà phóng thẳng về phía chúng nó, một tay hắn giữ lấy Khúc Hoa Thường, một tay lấy ra Thần Thông Châu của ba ̀chủ rồi giơ lên cao cao.
Ánh mắt của Khỉ Đầu Chó và Yêu Lang lập tức bị Thần Thông Châu hấp dẫn, hai đại Yêu thú này theo bản năng đều cảm giác được trong hạt châu nho nhỏ này tích chứa uy năng kinh khủng. Yêu Lang hơi lui về phía sau mấy bước, biểu lộ của Khỉ Đầu Chó cũng ngưng trọng không gì sánh được.
Dương Khai thấy thế thì thở dài một hơi, hắn chỉ sợ hai tên này dưới cơn nóng giận sẽ xuất thủ với hắn. Nếu thật sự như vậy, vậy thì hắn chỉ có thể kích phát Thần Thông Châu này, chỉ là kể từ đó, con át chủ bài cuối cùng này sẽ phải dùng tại đây, được không bù mất.
Cũng may hai Yêu thú này linh trí không thấp, biết Dương Khai không dễ chọc nên chỉ cảnh giác nhìn qua hắn chứ cũng không có động tác khác.
Trên dãy núi, yêu uy tràn ngập, hai đại Yêu thú cách không giằng co, Dương Khai lách mình đi qua giữa hai bọn chúng, sau đó nặng nề thở ra một hơi.
Hắn không vội vã rời đi, hai Yêu thú này nếu như là kẻ thù sống còn, vậy thì chúng sẽ không tùy ý ra tay với hắn, bởi vì làm vậy sẽ cho đối thủ của mình cơ hội để thừa dịp.
Giờ phút này Dương Khai vừa vặn giẫm lên điểm cân bằng giữa bọn chúng, nhìn như nguy hiểm, nhưng trên thực tế lại rất an toàn, bất quá cũng giống như đang đi trong mắt bão.
Quay đầu lại, ánh mắt Dương Khai liền lạnh đi.
Xoát xoát xoát. . . Ba tiếng xé gió ập tới, đáp xuống cách đó không xa, biến thành thân ảnh của đám người Doãn Tân Chiếu.
Lông mày của Doãn Tân Chiếu ngưng tụ thành một đoàn, nhìn qua Khỉ Đầu Chó và Yêu Lang kia một chút, sâu trong đôi mắt hắn tràn đầy sự kiêng dè. Dương Khai có lá gan đứng giữa hai Yêu thú này, nhưng hắn lại không có lá gan kia. Vào giờ phút này hắn thậm chí không dám tùy tiện xuất thủ với Dương Khai, vạn nhất làm cho hai
đầu Yêu thú có chỗ hiểu lầm, vậy thì hắn liền xong rồi.
"Doãn Tân Chiếu!" Dương Khai bình tĩnh nhìn qua phía trước: "Hôm nay thứ được ngươi ban cho, Dương mỗ nhớ kỹ, ngày khác chắc chắn sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần!"
Doãn Tân Chiếu câm nín không biết nói gì, vào giờ phút này, dù có nói nhiều thì cũng vô dụng. Hắn chỉ hận mình vì sao không thể đuổi kịp Dương Khai, nếu không sao hắn có thể phách lối như vậy được?