Chương 4328: Có chút căn nguyên sâu xa
Tiếng ngáy kia vô cùng liền mạch, trầm bồng du dương, rất có tiết tấu, từ đó có thể thấy được hắn đang ngủ vô cùng ngon.
Nhưng hiện tại đang là thế cục gì? Lúc này đang là giữa một trận đại chiến, Hư Không Địa đã biến thành một mảnh hỗn độn, hai vị Khai Thiên thượng phẩm ở một bên nhìn chằm chằm, lão già đeo mai rùa đột ngột xuất hiện này vậy mà lại ngủ thiếp đi. . .
Mí mắt của tất cả mọi người đều hơi giật giật một vài cái.
Người cầm kiếm hừ lạnh một tiếng: "Lão đại nhân đúng là uy phong thật to!" Hắn dù sao cũng là Khai Thiên thượng phẩm, phóng mắt khắp Tam Thiên thế giới cũng là nhân vật có mặt mũi. Lão già đeo mai rùa thiếp đi vào lúc này, đây là không để hắn vào mắt. Ngươi tuy là Thánh Linh, nhưng cũng không thể khinh miệt người khác như vậy!
Lão giả mai rùa giật mình một cái, khi tỉnh lại thì luôn miệng nói: "Ai
nha, người đã già, không có tinh lực thịnh vượng như người trẻ tuổi các ngươi. Bất quá mấy tên tiểu tử các ngươi cũng thật là, có ân oán gì thì tự giải quyết là được, cần gì phải nhảy tới nhảy lui trên đầu lão phu, quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, đúng là không nên a!"
Lời này của hắn vừa ra, sắc mặt của hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia đều trở nên khó nhìn, còn Dương Khai thì lại bỗng nhiên hiểu ra.
Trước đó hắn không rõ vì sao Chúc Cửu m lại tuyển định chiến trường tại Hư Không Địa, làm cho Hư Không Địa bây giờ bừa bộn không chịu nổi, rất nhiều linh phong bị san bằng. Tại thời điểm chiến đấu với hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia, nàng còn phân tâm để không ngừng rung chuyển đại địa, bây giờ xem ra, Chúc Cửu m hẳn là đã sớm phát giác ra được sự tồn tại của lão già đeo mai rùa này, rõ ràng có ý muốn kinh động hắn, cho nên mới khăng khăng tác chiến trong Hư Không Địa như vậy!
Lão giả đeo mai rùa này là Thánh Linh, Chúc Cửu m cũng là Thánh Linh, tuy không phải đồng nguyên nhưng cả hai đều là Thánh Linh, Chúc Cửu m có thể phát giác được sự tồn tại của hắn ắt hẳn cũng không phải là việc khó.
Chỉ có điều xét theo động tác trước đó của Chúc Cửu m, có lẽ nàng cũng không thể nào phán đoán ra được lão già đeo mai rùa này đang ẩn thân ở nơi nào, chỉ có thể không ngừng di chuyển chiến trường,
chế tạo động tĩnh.
Dương Khai lại bỗng nhiên nghĩ tới một việc, trước đây không lâu Chúc Cửu m có nói qua một câu với hắn, Hư Không Địa này có hơi không đơn giản, có rảnh thì đừng ngại điều tra một chút.
Lúc đó Dương Khai bỏ ra hơn mười ngày để kiểm tra trong trong ngoài ngoài Hư Không Địa nhưng lại không có chút phát hiện nào, hiện tại xem ra, lời nói của Chúc Cửu m ý chỉ vị Thánh Linh ẩn giấu ở Hư Không Địa này! Hắn không thể phát hiện ra là bởi vì thực lực không đủ, ngay cả người ta là Khai Thiên thượng phẩm mà cũng không thể phát hiện ra được sự tồn tại của đối phương thì hắn làm sao có thể tìm ra được cơ chứ.
Nếu không phải hiện tại Chúc Cửu m cố ý quấy phá, e rằng lão già đeo mai rùa này sẽ vẫn còn một mực ẩn nấp.
Dương Khai không khỏi có hơi nghĩ mà sợ, Hư Không Địa ẩn giấu nhân vật cường đại như thế mà hắn lại mù tịt không biết, nếu như đối phương ý đồ bất lợi, Hư Không Địa nhất định tổn thất nặng nề.
Nhưng xét theo lời nói và thái độ của lão già đeo mai rùa này thì người này có vẻ cũng không phải là thể loại ác đồ, vẫn khá là dễ nói chuyện.
Dương Khai liền nghĩ tới Thất Xảo Địa. . .
Tiền thân của Hư Không Địa là Thất Xảo Địa, Thất Xảo Địa tất nhiên cũng không biết được sự tồn tại của lão già đeo mai rùa này, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ không quên cầu cứu hắn tại thời điê ̉m diệt môn.
Như vậy xem ra, lão già này không biết đã ẩn thân ở chỗ này bao nhiêu năm tháng rồi. Giọng điệu của hắn rất ra vẻ ông cụ non, ngay cả Thánh Linh như Chúc Cửu m và hai vị Khai Thiên thượng phẩm ở trong miệng hắn đều biến thành tiểu oa nhi, thật sự không biết tuổi tác thật sự của hắn rốt cuộc là bao nhiêu.
"Lão gia hỏa cậy già lên mặt, thật sự cho rằng ngươi là Thánh Linh thì bổn quân liền sợ ngươi ư?" Tên Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên kia tính tình không tốt, vừa rồi bọn hắn rõ ràng sắp sửa chiến thắng, lại bị lão già này làm rối, ẩn nhẫn nửa ngày rốt cuộc kìm nén không được, giờ phút này liền cầm lấy trường thương trong tay đâm ra một thương về phía lão già đeo mai rùa kia.
Khai Thiên Thất phẩm xuất thủ, khí thế khoáng đạt, uy lực tuyệt luân, dưới sự lan tỏa của thiên địa vĩ lực, đám người Dương Khai chỉ cảm thấy giống như đại sơn áp đỉnh, khí huyết quay cuồng trong lồng ngực.
Đây vẻn vẹn chỉ là dư ba, từ đó có thể đoán được lão già đeo mai rùa bị trực tiếp nhằm vào tiếp nhận áp lực khổng lồ cỡ nào.
Tuy chỉ là một thương, nhưng lại giống như có đầy trời thương ảnh ập xuống, mỗi một thương đều ẩn chứa uy lực nhất kích tất sát của Khai Thiên thất phẩm.
Lão giả mai rùa quá mức sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau, ngoài miệng hét lên: "Có chuyện hảo hảo nói, động tay động chân làm gì, người trẻ tuổi phải biết kính già yêu trẻ a!"
Thân hình hắn lảo đảo, mất thăng bằng, trực tiếp ngã xuống như chó đớp cứt.
Tay chân hắn thuận thế co rụt lại, giống y chang như một rùa đen, cả người đều rút vào trong mai rùa. Thân hình của hắn vốn thấp bé, mai rùa sau lưng lại dày đặc vô cùng, thoáng cái liền rút vào, đúng là cái gì cũng không lộ ra.
Rầm rầm rầm. . .
Từng đạo thương mang oanh kích xuống đều đánh trúng vào mai rùa, khiến cho đất rung núi chuyển, hư không run rẩy một trận.
Chờ đến khi thương mang tán đi, mọi người liền đưa mắt nhìn lên.
Chỉ thấy cái mai rùa kia hoàn hảo không chút tổn hại bao trùm trên mặt đất, phía trên lại không hề lưu lại một đạo dấu vết nào, chỉ không biết lão đầu tử ẩn giấu trong mai rùa có bị đánh chết hay không.
Tên cường giả Vạn Ma Thiên đã xuất thủ cũng co rụt mắt lại, một kích vừa rồi của hắn tuy là vội vàng xuất thủ, không hề sử dụng toàn lực, nhưng nội tình thất phẩm còn tại đó, cho dù cùng là thất phẩm mà trúng phải một kích này của hắn thì cũng sẽ không khá khẩm gì, thế nhưng hắn lại không thể nào lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên cái mai rùa này ư?
Khả năng phòng ngự của cái mai rùa này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?
Thấy hắn còn muốn xuất thủ, người cầm kiếm liền đưa tay ngăn hắn lại, sau đó cảnh giác nhìn Chúc Cửu m một chút. Thế cục hiện tại là điều hắn không thể ngờ tới, Thiên Kiếm minh cầm đầu liên minh Bách gia toàn quân bị diệt thì cũng thôi đi, hắn và Vạn Ma Thiên Khai Thiên đồng loạt ra tay, vậy mà cũng bị người ta ngăn lại, Hư Không Địa nho nhỏ này có quá nhiều thứ ngoài dự liệu.
Cô nàng Thiên Nguyệt Ma Chu kia vốn đã khó chơi, bây giờ lại bỗng nhiên lòi ra một lão già đeo mai rùa như thế, thực sự làm hắn phi thường kiêng kị. Nếu như bọn hắn ép cho lão già này và Thiên Nguyệt Ma Chu liên thủ, vậy thì bọn hắn cũng chỉ có thể tìm đường bỏ chạy.
Suy nghĩ xoay chuyển, người cầm kiếm nói: "Lão đại nhân kính xin hiện thân để nói chuyện."
Mai rùa lẳng lặng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, khi mọi người ở đây còn đang nghi thần nghi quỷ, tự hỏi lão già đeo mai rùa kia có bị đánh chết hay không thì một cái đầu bỗng nhiên ló ra, trên khuôn mặt hắn vẫn còn biểu lộ sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, quỷ quỷ túy túy nhìn bốn phía một chút, thấp thỏm nói: "Không đánh sao?"
Lão gia hỏa này gan nhỏ như chuột như vậy, thực sự làm cho người ta không nói được lời nào.
Người cầm kiếm cũng không vì vậy mà có bất kỳ sự khinh thường nào, hắn khách khí nói: "Lão đại nhân kính xin hiện thân."
Lão giả mai rùa lại quan sát một lát, xác định không ai đánh hắn nữa, lúc này mới đưa tay đưa chân ra, bò ra khỏi mai rùa, vỗ vỗ bụi đất trên người, thở dài nói: "Ai, thời kỳ bất lợi a, đúng là người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống, không may, cực độ không may."
Người cầm kiếm lại hỏi: "Lão đại nhân xưng hô như thế nào?"
Lão giả mai rùa lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Không thể nói không thể nói, lỡ như ngươi nhớ kỹ danh tự ta, sau này lại tới tìm ta gây phiền phức, lão phu đánh chết cũng không nói."
Dương Khai nghe thấy thế thì đành câm nín, lão đầu tử này đã hiện thân như vậy rồi, nếu người ta thật sự muốn tìm hắn gây phiền phức, dù hắn có ẩn tàng tục danh thì có thể tránh thoát sao?
Người cầm kiếm cũng không miễn cưỡng hắn, chỉ lặng yên trong chốc lát rồi nói: "Hôm nay không biết lão đại nhân tọa trấn ở đây, chúng ta có điểm mạo phạm, kính xin lão đại nhân thứ lỗi."
Lão giả mai rùa nghe thấy vậy thì cười cười: "Không có việc gì không có việc gì, người không biết không đáng trách, chỉ cần sau này các ngươi đừng đến quấn rầy thanh mộng của ta là được."
"Không dám!" Người cầm kiếm khẽ gật đầu, chuyển đề tài nói: "Có điều chúng ta đi chuyến này còn có nhiệm vụ tại thân, bây giờ nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, thỉnh cầu lão đại nhân dàn xếp một hai."
Lão giả mai rùa huơ huơ quải trượng, nói: "Chỉ cần các ngươi không động thủ chém chém giết giết thì chuyện gì cũng dễ nói."
"Đa tạ lão đại nhân!" Người cầm kiếm khách khí cảm tạ một tiếng rồi chỉ chỉ Dương Khai, nói: "Ta muốn mang kẻ này đi!"
"Si tâm vọng tưởng!" Đám người Nguyệt Hà thét lớn một tiếng, sau đó bao vây lấy Dương Khai ở giữa, ai nấy cũng đều âm thầm thôi động lực lượng, tùy thời để phòng bất trắc.
Người cầm kiếm không để ý tới bọn hắn, chỉ nhìn qua lão già đeo mai rùa.
"Ngô, người này sao. . ." Lão đầu tử ấp úng một trận, lại nhìn qua
Dương Khai, có hơi hơi khó xử, hỏi: "Lão phu có thể hỏi một câu, các ngươi muốn dẫn hắn đi để làm gì không?"
Người cầm kiếm không trả lời mà hỏi lại: "Lão đại nhân đây là muốn bảo đảm hắn? Không biết lão đại nhân và kẻ này có liên quan gì?" Xét theo tình huống trước mắt, lão già đeo mai rùa này có vẻ không có quan hệ với Dương Khai, hơn nữa lão đầu tử này mặc dù thực lực cường đại, thế nhưng lá gan lại nhỏ như chuột, vì sao lại muốn thiên vị Dương Khai?
Lão giả mai rùa ho nhẹ một tiếng: "Cũng không có quan hệ gì. . ." "Nếu như thế. . ."
"Có điều chúng ta cũng có chút căn nguyên sâu xa, cũng không thể thấy chết không cứu được a." Lão giả đeo mai rùa khó xử muốn chết rồi, khuôn mặt vốn có nhiều nếp nhăn lại càng nhăn lại thành một đoàn.
"Căn nguyên sâu xa. . ." Diện mạo của người cầm kiếm một mực bị mây mù bao phủ, nhìn không rõ biểu lộ, cũng vô pháp phân rõ nam nữ, giờ phút này khi nghe lời này thì cũng không hiểu ra sao, không biết Thánh Linh thâm tàng bất lộ như thế căn nguyên sâu xa gì với Dương Khai.
Có điều mang đi Dương Khai vốn cũng không phải là mục đích thực
sự của hắn, sở dĩ nói như vậy, bất quá chỉ là muốn che giấu tính toán của mình mà thôi. Khi hắn nghe thấy vậy thì cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ mở miệng nói: "Lão đại nhân nếu nói như vậy, vậy bọn ta liền cấp mặt mũi cho lão đại nhân."
Lão giả mai rùa cười ha ha: "Vậy liền đa tạ nha."
"Kẻ này có thể không mang đi, bất quá ta muốn mang hắn đi, lão đại nhân không có ý kiến gì a?" Người cầm kiếm nói xong liền chỉ tay về phía Khổng Phong bị bắt sống.
Khổng Phong cũng thật là khổ cực, đường đường Khai Thiên lục phẩm, theo đạo lý mà nói thì bất kể như thế nào cũng không có khả năng bị người khác bắt sống, cho dù là Khai Thiên thất phẩm xuất thủ thì cũng chưa chắc có thể làm được việc này. Nhưng hắn thế mà lại bị bắt sống, một thân tu vi bị giam cầm, lại liên tiếp bị thương nặng, giờ phút này vẻ mặt uể oải, tinh thần không phấn chấn.
Thân là tù binh bị bắt, hắn muốn sống thì chỉ có dựa vào Khai Thiên thượng phẩm như người cầm kiếm và Vạn Ma Thiên, bây giờ nghe người cầm kiếm nói kiểu này thì liền cảm kích nhìn về phía hắn.
Lão già đeo mai rùa gật đầu như gà con mổ thóc: "Không có ý kiến không có ý kiến, ngươi mang đi là được."
Người cầm kiếm khẽ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Dương Khai bên
kia: "Dương Khai, chuyện hiện tại đã xong, thả người đi."
Dương Khai tỏ vẻ kiệt ngao nhìn qua hắn: "Ngươi nói thả người liền thả người, ngươi là cái thá gì?"
Người cầm kiếm thản nhiên nói: "Hôm nay ngươi Hư Không Địa chiếm hết tiện nghi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi."
Lão giả mai rùa cu ̃ng đau khổ khuyên nhủ: "Tiểu gia hỏa, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện a, hai người này không phải dễ trêu, phía sau bọn hắn nhất định có người lợi hại hơn."
Hắn mặc dù ngủ say nhiều năm, không hỏi thế sự, nhưng cũng biết co ́thể xuất động Khai Thiên thượng phẩm thì nhất định phải là Động Thiên Phúc Địa. Tính tình hắn vốn nhát gan sợ phiền phức, nếu không cũng không trốn ơ ̉trong Hư Không Địa nhiều năm như vậy, hắn làm gì dám khiêu chiến với Động Thiên Phúc Địa cơ chứ?