Chương 4331: Rồng sinh chín con
Hoá hình chi kiếp của yêu thú hơi có quan hệ với thực lực, nhưng đó cũng không phải là điều kiện quyết định, mà chủ yếu là do linh trí! Linh trí đạt, thực lực đủ thì có thể biến thành hình người. Nếu như linh trí không đủ, thực lực dù mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có thể duy trì thú thân.
Lấy ví dụ như ở trong Tam Thiên thế giới này, mặc dù có chút Yêu thú có thực lực có thể so với Khai Thiên, nhưng chúng cu ̃ng vẫn chỉ là Yêu thú, không có cách nào biến thành hình người, cả ngày hỗn độn u mê, dựa vào bản năng để hành động.
Xích Giao và Địa Long đều là Yêu thú trong Thái Khư cảnh, hơn nữa còn có một tia huyết mạch long duệ Long tộc.
Trong Thái Khư cảnh có sự tồn tại của long duệ cũng không phải việc kỳ quái, bởi vì Dương Khai cũng đã từng tìm thấy thi hài của một đầu Thổ hệ Cự Long trong Ngọa Long sơn kia hơn nữa còn thu
được một viên nội đan Thổ hệ, luyện thành lực lượng hành Thổ của mình.
Trong Thái Khư cảnh nếu đã có tồn tại cả Cự Long, vậy thì có chút long duệ trong đó thì có gì hiếm lạ? Nếu bọn chúng không phải là long duệ, vậy thì Dương Khai lúc trước cũng không có cách nào tuỳ tiện hàng phục chúng nó. Trong loại hoàn cảnh kia của Thái Khư cảnh, thực lực của hai đầu Yêu thú này cũng đều không thấp.
Có điều bất kể là Xích Giao hay là Địa Long thì trước đó cũng đều ở trong trạng thái chưa mở linh trí, chỉ có thể xem là Yêu thú. Dương Khai mang chúng nó từ trong Thái Khư cảnh ra, Chúc Cửu m lúc nhàn hạ sẽ chỉ điểm bọn chúng một hai, dù sao tất cả bọn họ cũng đều là sinh linh sinh trưởng trong Thái Khư cảnh, Chúc Cửu m hiện tại rời khỏi Thái Khư cảnh, dù sao cũng vẫn còn có một phần quyến luyến đối với cố thổ kia. Phần quyến luyến này liền chuyển dời lên trên người Xích Giao và Địa Long, thái độ của nàng ta đối với hai đại gia hỏa này quả thực tốt hơn Dương Khai nhiều lắm.
Dương Khai cho chúng nó phục dụng không ít Long Huyết Đan, tăng độ tinh khiết của huyết mạch của bọn nó đến mức cực hạn.
Được Chúc Cửu m thỉnh thoảng chỉ điểm, huyết mạch lại được tinh khiết hóa đi nhiều, đợi một khoảng thời gian sau, bọn chúng nhất định có thể biến đổi thân thú, biến thành hình người.
Đối với điểm này, Dương Khai hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ.
Có điều hắn nghĩ rằng loại sự tình này chắc chắn phải tiến hành theo chất lượng, cần tích lũy trong thời gian dài, hắn làm sao cũng không ngờ rằng, hiện tại vậy mà đã gặp được Xích Giao sau khi hoá hình!
Thấy Dương Khai rốt cuộc nhận ra mình, Xích Giao rõ ràng cảm thấy cao hứng, thân hình nó quay tít một vòng, lại một lần nữa biến thành tiểu cô nương tóc đo ̉phấn điêu ngọc trác kia, chỉ bất quá không biết có phải bởi vì vừa mới vượt qua hoá hình chi kiếp hay không mà lần hoá hình này cũng không triệt để, sau lưng nó còn có một cái đuôi không thể biến đổi, không ngừng vung vẩy lấy, nhìn có vẻ cực kỳ cổ quái.
Xích Giao ngọt ngào cười một tiếng, lắp bắp nói: "Thiếu, thiếu thiếu thiếu gia, chính, chính là ta a!"
Cách xưng hô thiếu gia này, hẳn là học theo Nguyệt Hà. Dương Khai giật mình không thôi: "Ngươi là cái?"
Xích Giao nhăn nhăn nhó nhó, đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, cười cười không nói lời nào.
Dương Khai lại nói: "Nhưng sao ngươi lại cà lăm như vậy?"
Xích Giao sắc mặt đỏ lên: "Người, người ta mới, mới chỉ, chỉ, chỉ vừa mới vừa học được cách nói, không, không không được lưu loát!"
Dương Khai lập tức giật mình, bật cười nói: "Thì ra là thế! Ngô. . . Sao ngươi lại ở chỗ này?" Nếu như hắn không tính sai, nơi này hẳn là nơi ở của lão già đeo mai rùa kia, Xích Giao bỗng nhiên từ trên đó chạy xuống, thực sự làm cho người ta không hiểu thấu.
"Quy, Quy gia gia bảo ta tới, tới đón ngươi, ta cùng Tiểu Hắc có thể, có thể hoá hình đều là nhờ Quy gia gia bận, bận bịu giúp đỡ!"
Cùng Xích Giao tiến lên trên núi, sau khi nghe nàng lắp bắp tự thuật, Dương Khai rốt cuộc minh bạch tại sao nàng lại ở chỗ này. Dương Khai cho nàng và Địa Long phục dụng nhiều Long Huyết Đan như vậy, làm cho huyết mạch Long tộc trong cơ thể bọn hắn được tinh luyện cực nhiều, lại có Chúc Cửu m thỉnh thoảng chỉ điểm, vì vậy bọn hắn vốn cách việc hoá hình không xa.
Hôm qua lão già đeo mai rùa bỗng nhiên hiện thân, sau khi tiến vào cao phong kia thì liền triệu hoán bọn hắn qua đó, cũng không biết ông ta thi triển diệu pháp gì mà lại giúp cho bọn hắn cùng nhau vượt qua hoá hình chi kiếp, biến thành hình người.
Nghe đến đây, Dương Khai hai mắt sáng lên, càng kiên định với suy đoán trong lòng mình.
Cao phong có thiên nhận, mây mù bốc hơi, loạn thạch lởm chởm, muôn hình vạn trạng.
Ở nơi hông ngọn núi này có một cái sơn động, Xích Giao dẫn Dương Khai đi vào trong hang núi kia, liền nhìn thấy trong động có một tòa đại điện cực kỳ rộng rãi, cổ phác cổ sắc, hiển nhiên là có chút niên đại.
Tâm tình Dương Khai hơi động một chút, linh phong này không biết đã tồn tại trong Thổ Linh Địa bao nhiêu năm, lúc trước hắn cũng từng điều tra nơi đây nhưng lại không thê ̉phát hiện ra sơn động và cung điện này, hiển nhiên là do thực lực không đủ. Người ta nếu như có ý ẩn tàng, vậy bất kể hắn làm như thế nào thì cũng đều tìm không thấy.
Bách gia liên minh tấn công, hai vị thượng phẩm Khai Thiên đột ngột hiện thân, Chúc Cửu m quấy cho Hư Không Địa long trời lở đất, lão già đeo mai rùa bị ép bất đắc dĩ phải ra mặt, nếu như đã hiện thân, vậy thì cũng không cần phải lâ ̉n trốn nữa.
Trong đại điện có hai bóng người ngồi đối diện nhau, một người chính là lão già đeo mai rùa hôm qua thấy qua kia, người còn lại là một bé trai mặc áo ngắn, da thịt phiếm đen, trên đầu có một cái Xung Thiên Pháo, nhìn có vẻ buồn cười không gì sánh được.
Lão giả đeo mai rùa đặt tay trên đỉnh đầu bé trai này, khóe miệng
mỉm cười, tầm mắt buông xuống, hai sợi trường mi rủ xuống trước ngực, nhìn qua vô cùng tiên phong đạo cốt.
Phát giác Dương Khai đi vào, bé trai kia vội vàng mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Dương Khai, sau đó liền tỏ vẻ mừng rỡ, nhảy lên một cái rồi nhào về phía Dương Khai.
Sau khi đến gần đó, nó đứng vững thân hình, hai mắt trợn to ngước nhìn hắn.
Đã có tiền lệ của Xích Giao, Dương Khai sao còn không nhận ra bé trai này, hắn mỉm cười nói: "Địa Long sao?"
"Đu ́ng vậy a đúng a! Là ta là ta thiếu gia!" Bé trai cuống quít gật đầu, lúc nói chuyện vậy mà lại lưu loát hơn Xích Giao nhiều, ít nhất là không cà lăm, nhưng khi hắn vừa há miệng ra thì khóe mắt Dương Khai liền có hơi co lại.
Luận hình tượng, Xích Giao uy phong hơn Địa Long nhiều. Bộ dạng Địa Long đơn giản có thể dùng hai chữ xấu xí để hình dung, mỗi lần nó mở ra cái miệng to như chậu máu thì dịch nhờn có tính ăn mòn
cực kỳ cao sẽ văng tung tóe ra tứ phía, mặc kệ quen thuộc hay là chưa quen thuộc thì khi nhìn thấy đều sẽ sinh ra cảm giác buồn nôn.
Dương Khai vốn cho rằng sau khi Địa Long biến thành hình người thì tình huống sẽ có điểm chuyển biến tốt đẹp, nhưng khi hắn vừa há
miệng ra thì liền lập tức lộ ra nguyên hình. Một cái miệng rộng gần như nứt đến lỗ tai, trong miệng dày đặc răng nanh, vừa mới mở miệng nói chuyện, nước bọt liền men theo khóe miệng rớt xuống, có điều nhanh chóng bị hắn hút ngược trở về. . .
Dương Khai nhịn không được mà đưa tay nâng trán, cảm thấy thật đau đầu a!
"Ngươi đã đến rồi à?" Lão giả đeo mai rùa ngồi ngay ngắn mỉm cười nhìn qua Dương Khai.
Dương Khai không dám thất lễ, liền vội vàng tiến lên mấy bước, chắp tay ôm quyền: "Tiểu bối Dương Khai xin ra mắt tiền bối!"
"Ngồi!" Lão giả đeo mai rùa đưa tay ra hiệu, Dương Khai nói một tiếng cảm tạ, sau đó liền ngồi lên một tấm bồ đoàn ở trước mặt hắn.
Lão giả đeo mai rùa lại nói: "Tiểu Hồng Tiểu Hắc, các ngươi đi ra ngoài chơi trước, ta và thiếu gia các ngươi nói chuyện một chút."
Tiểu Hồng Tiểu Hắc. . . Dương Khai tâm niệm vừa động, sao còn không biết hắn đang kêu Xích Giao và Địa Long? Hai người bọn họ một người toàn thân xích hồng, một người toàn thân đen kịt, danh tự này cũng khá là dễ hiểu.
"Vâng!" Hai tiểu gia hỏa này cung cung kính kính thi lễ một cái, sau đó ngoan ngoãn lui ra ngoài. Đối với lão già trợ giúp bọn hắn vượt
qua hoá hình chi kiếp này, hai tiểu gia hỏa này đều tỏ vẻ cực kỳ tôn kính.
Lão giả đeo mai rùa cười mỉm nhìn qua Dương Khai , nói: "Ta biết ngươi có rất nhiều nghi hoặc, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, nếu lão phu co ́thể nói cho ngươi thì đương nhiên sẽ không giấu diếm."
Thần sắc của Dương Khai liền trở nên nghiêm túc, hắn quả thực có rất nhiều nghi vấn, nếu người ta đã nói như vậy rồi, vậy thì hắn tất nhiên cũng sẽ không khách khí, bất quá trước đó, hắn vẫn không quên khẩn thiết nói: "Tiểu tử muốn cám ơn ân đức của tiền bối vì trước đó đã giải vây cho chúng ta!"
Lão giả đeo mai rùa khoát tay một cái, nói: "Việc này cũng không cần cảm tạ, lúc ấy dù ta không hiện thân, thế nhưng có Thiên Nguyệt Ma Chu kia thủ hộ, hai người kia cũng không có biện pháp nào bắt được ngươi."
Dương Khai gật đầu nói: "Chúc Cửu m mặc dù co ́thể bảo vệ một mình ta, nhưng lại vô lực che chở cả Hư Không Địa, bây giờ Hư Không Địa có thê ̉bình an vô sự là hoàn toàn nhờ vào lực lượng của tiền bối."
Lão giả đeo mai rùa mỉm cười, không cần phải nhiều lời nữa. Dương Khai đổi đề tài, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Xin hỏi tiền bối,
tiền bối có phải là long duệ hay không?"
Từ lúc lão già đeo mai rùa này hiện thân, Dương Khai liền ẩn ẩn cảm giác được huyết mạch của bản thân có một ít liên hệ với đối phương. Huyết mạch của hắn bây giờ cũng có thể coi như huyết mạch Long tộc thuần chính, có thể có chỗ liên hệ với hắn, ắt hẳn cũng là người có liên quan với Long tộc, kết hợp với việc hắn vô duyên vô cớ ra tay trợ giúp Xích Giao và Địa Long hoá hình, Dương Khai càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Chính bởi vì hắn và Xích Giao Địa Long đều là long duệ, cho nên đối phương mới xuất thủ tương trợ như vậy.
"Không sai, lão phu đúng là long duệ!" Lão giả đeo mai rùa thản nhiên gật đầu.
Dương Khai nhẹ nhàng thở ra một hơi, rất nhiều nghi hoặc trong lòng được giải quyết một cách dễ dàng. Chính bởi vì hắn là long duệ cho nên mới bỗng nhiên ra tay giúp đỡ mình, đây là do mối liên hệ về huyết mạch, bằng không một Thánh Linh như hắn, nếu đã lẩn giấu trong nhiều năm như vậy rồi thì cần gì phải tự tìm phiền phức?
Dương Khai suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Tương truyền long sinh cửu tử, từng người khác biệt, tiền bối long duệ thuộc nhất mạch nào?"
Lão giả đeo mai rùa mỉm cười nói: "Ngươi đã biết long sinh cửu tử, vậy có biết cửu tử bao gồm những ai hay không?"
Dương Khai đếm từng người: "Tù Ngưu hỉ nhạc, Nhai Tí thị sát, Trào Phúng hảo hiểm, Bồ Lao tung tin, Toan Nghê thổ vụ, Bí Hý phụ trọng, Bệ Ngạn hảo tụng, Phụ Hý bàn bia, Ly Vẫn hảo nuốt. . ."
Lão giả đeo mai rùa gật đầu nói: "Đúng là như thế."
"Vậy tiền bối. . ." Dương Khai chần chờ nhìn qua hắn, sau đó hai mắt tỏa sáng nói: "Chẳng lẽ Bí Hý nhất mạch?"
Trong cửu tử, có thể có hình tượng ăn khớp với trước mắt lão già này, ngoại trừ Bí Hý ra thì không còn gì khác, vì vậy Dương Khai mới có suy đoán này.
"Không sai, lão phu chính là Bí Hý nhất mạch."
Dương Khai nhẹ nhàng thở ra một hơi, hiểu rõ lai lịch và xuất thân người ta, liền biết rằng người ta thật sự không có ác ý gì với mình. Hắn có huyết mạch Long tộc thuần khiết, Bí Hý cũng là long duệ, tất nhiên trời sinh thân cận.
Trước khi tới đây, Dương Khai còn có một chút đề phòng, nhưng bây giờ đã lập tức tan thành mây khói. Khi hắn nhìn qua lão già trước mắt này thì cảm thấy giống như đang nhìn trưởng bối của mình vậy.
"Tiền bối đã ẩn thân tại Hư Không Địa trong rất nhiều năm a?"
Dương Khai mỉm cười, bắt đầu lôi kéo bắt chuyện với hắn.
Bí Hý tự ngạo cười một tiếng: "Tại thời điểm lão phu ngủ say, nơi này còn chưa có Hư Không Địa gì đó đâu."
Dương Khai vỗ đầu một cái nói: "Nơi đây trước kia là Thất Xảo Địa, bị ta công chiếm, đổi thành Hư Không Địa."
Bí Hý cười nói: "Mặc kệ là cái gì địa, lúc lão phu đến nơi này thì không có gì ở đây. Nếu tiểu nữ oa không nhảy tới nhảy lui trên người lão phu thì lão phu cũng sẽ không bị bừng tỉnh."
Lời này lúc trước hắn cũng đã nói qua một lần, Dương Khai giờ phút này nghe thấy vậy thì không khỏi cười cười bỏ qua. Chúc Cửu m kia đường đường là Thánh Linh tôn sư, bị Bí Hý gọi là tiểu nữ oa, thật đúng là. . .
Sau khi cười cười, sắc mặt của Dương Khai lại bỗng nhiên cứng đờ, giống như đột nhiên ý thức được cái gì đó, hắn trừng to mắt, hãi nhiên nhìn qua Bí Hý, nói: "Lời này của tiền bối là có ý gì?"