Chương 4332: Thân Thể Bí Hý
Bí Hý cười nói: "Ngươi đã đoán được thì cần gì phải hỏi lại?"
Dương Khai không khỏi nuốt nước miếng một cái, sự kinh hãi trong mắt càng thêm nồng đậm. Hắn vốn cho rằng vị Bí Hý này ẩn thân trong Hư Không Địa, một mực ngủ say nhiều năm, bây giờ xem ra, phảng phất là mình đã tính sai gì đó.
Hắn vội vàng đứng dậy, chỉ kịp bỏ lại một câu nói: "Ta đi một chút rồi sẽ quay lại!"
Thân hình hắn thoắt một cái, dưới sự thôi động của Không Gian Pháp Tắc, cả người hắn lập tức rời khỏi cung điện trong sơn động, trực tiếp hiện thân trên bầu trời Hư Không Địa. Hắn tế ra ngọc giác đại trận, thôi động lực lượng, đưa tay gẩy một cái, mây mù bốc lên
bao phủ Hư Không Địa cấp tốc tản ra, cả Hư Không Địa liền hiện ra trong tầm mắt của Dương Khai.
Kinh ngạc quan sát một hồi, Dương Khai chỉ cảm thấy từng tia từng tia khí lạnh quất vào mặt mình, trong mắt hiện lên đầy vẻ kinh hãi, bộ dạng gần như không dám tin.
"Tông chủ!" Biện Vũ Tình bỗng nhiên từ phía dưới vọt lên, có hơi hốt hoảng hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Nàng vừa rồi đang kiểm kê, phân loại rất nhiều chiến lợi phẩm trong trận đại chiến trước đó, sau đó bỗng nhiên phát giác Cửu Trọng Thiên đại trận có một tia dị động, liền vội vàng bay lên đây điều tra. Nàng còn tưởng rằng lại có đại địch nào đó xâm phạm Hư Không Địa, nhưng đến nơi này thì mới biết được, cũng không phải là có địch nhân nào đó tới đây.
Dương Khai không đáp, nhưng ánh mắt thì không ngừng quét qua cả Hư Không Địa. Biện Vũ Tình không hiểu, bèn vội vàng đứng bên cạnh hắn, cu ̃ng thuận mắt nhìn xuống giống như hắn.
"Nhị tổng quản, ngươi nhìn kỹ xem, Hư Không Địa này của chúng ta giống như cái gì?" Dương Khai bỗng nhiên đưa tay chỉ xuống dưới, mở miệng hỏi.
Biện Vũ Tình không hề nghĩ ngợi, liền đáp: "Giống một con rùa đen
a!"
Dương Khai trợn mắt nhìn nàng!
Biện Vũ Tình cười nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Hư Không Địa chúng ta có bảy đại linh địa, Thổ Linh Địa kia ở giữa, diện tích lớn nhất, chính là mai rùa, Kim Mộc Thủy Hỏa phân ra nằm ở bốn phía của Thổ Linh Địa, đối ứng với tứ chi. Hai địa phương m Dương nằm ở trước sau Thổ Linh Địa, không phải là cái đầu và cái đuôi của rùa đen hay sao?"
"Đúng vậy a, thật giống a!" Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, tự giễu nói: "Trước kia sao lại không nhìn ra ta?"
Biện Vũ Tình nói: "Tông chủ có đủ việc quấn thân, nào có lòng dạ thanh thản để quan sát những thứ này." Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tông chủ, Hư Không Địa có vấn đề gì không?"
Dương Khai nhếch miệng cười nói: "Không có vấn đề không có vấn đề, ha ha ha ha ha!"
Cười xong, hắn lại thản nhiên phóng xuống dưới. Biện Vũ Tình đưa mắt nhìn hắn rời đi, không hiểu ra sao, không biết Dương Khai rốt cuộc đang giở trò quỷ gì.
Trong sơn động, Dương Khai vòng trở lại, một lần nữa đứng ở trước mặt Bí Hý, nhẹ nhàng hít vào một hơi, cung kính hỏi: "Tiền bối năm
nay đại thọ bao nhiêu rồi?"
Bí Hý nói: "Không nhớ rõ a! Sống quá lâu, ai còn để ý đến số tuổi của mình nữa?"
"Vậy tiền bối, người là. . ." Dương Khai đưa tay chỉ Bí Hý, có hơi không biết nên hình dung như thế nào.
Cũng may Bí Hý biết hắn muốn biểu đạt ý tứ gì, chỉ cười nhạt một cái rồi nói: "Đây là pháp thân của lão phu."
Thần sắc của Dương Khai chợt nghiêm lại, càng thêm lĩnh giáo sự cường đại của người đứng trước mắt này. Trước đó tên Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên đã từng oanh ra một thương đối với pháp thân này của Bí Hý, thế nhưng hắn chỉ cần rụt đầu vào trong mai rùa của mình thì liền bình yên vô sự, ngay cả cái mai rùa kia cũng không có bất kỳ vết thương nào. Chỉ là một tôn pháp thân mà đã có năng lực phòng ngự cường đại như thế, vậy thì chân thân sẽ còn mạnh mẽ đến cỡ nào đây?
Hơn nữa chân thân của Bí Hý, vậy mà lại là cả Hư Không Địa!
Nói một cách khác, Bí Hý cũng không phải đang ẩn tàng trong Hư Không Địa, mà là Hư Không Địa thành lập trên người Bí Hý, thứ nằm phía dưới Hư Không Địa chính là chân thân của Bí Hý, chỉ có điều bởi vì hình thể của nó quá mức khổng lồ cho nên Bí Hý mới dùng
pháp thân trước mắt này để đi ra gặp người.
Chẳng trách Bí Hý nói rằng Chúc Cửu m nhảy tới nhảy lui trên người hắn, bên dưới cả Hư Không Địa này đều là thân thể của hắn, Chúc Cửu m đúng là đang nhảy tới nhảy lui trên người hắn.
Đây đúng là một con quái vật khổng lồ hàng thật giá thật! Dương Khai cũng không biết hắn rốt cuộc đã sống qua bao nhiêu năm tháng mới có thể có được hình thể khổng lồ như thế.
Có điều khi nghĩ tới việc Hư Không Địa nhà mình thế mà lại nằm ngay trên người của một tôn Thánh Linh như thế, Dương Khai vừa có hơi xấu hổ mà cũng lại vừa phấn chấn. Xấu hổ là vì Bí Hý dù sao cũng là sinh vật sống, hắn kiến thiết tông môn trên người người ta, cũng không biết người ta có thái độ ra sao, bất quá nhìn ý tứ của Bí Hý thì hình như cũng không phải là quá để ý. Nếu trận đại chiến trước đó không quá mức kịch liệt thì hắn e rằng vẫn còn đang trong giấc ngủ say không hồi kết của mình.
Phấn chấn chính là vì Bí Hý mạnh mẽ như vậy, chỉ cần hắn không có việc gì, vậy thì Hư Không Địa cũng sẽ không bị kiếp nạn nào đánh bại.
Có điều loại sự tình này vẫn phải lấy cẩn thận làm đầu, vạn nhất Bí Hý không đồng ý với việc trên người mình có sự tồn tại của một tông môn, vậy thì Hư Không Địa cần phải tìm một địa phương khác
để di chuyển đi.
Sau khi thăm dò vài câu, Dương Khai rốt cuộc yên lòng, Bí Hý hiển nhiên không hề để ý đến những việc này.
Sau khi yên lòng, Dương Khai lại nói: "Tiền bối thân là long duệ, hơn nữa còn có thọ nguyên lâu dài, vãn bối có một chuyện muốn thỉnh giáo!"
Bí Hý nói: "Nói nghe một chút."
"Tiền bối có biết Long Đàn ở đâu hay không?"
Dương Khai vẫn luôn muốn tìm kiếm Long tộc, không nói đến việc bản thân hắn bây giờ cũng được coi là người có huyết mạch Long tộc, Hư Không Địa bên này dù sao cũng còn có mười mấy đầu Long tộc đến từ Long Đảo. Nếu như có thể tìm được Long Đàn, nhận tổ quy tông, dính líu quan hệ với Long tộc, vậy thì hẳn là cũng sẽ không còn ai dám đến Hư Không Địa làm càn.
Đáng tiếc hắn cũng chỉ nghe nói qua về Long Đàn, chứ căn bản không biết nó nằm ở đâu.
"Long Đàn a. . ." Bí Hý nỉ non một tiếng, sau khi khẽ thở dài một cái thì nói: "Long Đàn mờ mịt vô tung, chỉ có Long tộc chân chính mới có thể cảm giác được sự tồn tại của nó, lão phu mặc dù cũng là long duệ, cũng sống qua năm tháng dài đằng đẵng vô tận, nhưng nếu như
ngươi hỏi ta Long Đàn ở đâu, vậy thì lão phu thật đúng là không biết."
"Tiền bối cũng không biết sao ?" Dương Khai ngạc nhiên.
Bí Hý nói: "Đó là long hưng chi địa của Long tộc, cũng là căn bản của Long tộc, không phải Long tộc thì không có cách nào dò xét được! Long tộc thế mạnh, nhiều năm như vậy trôi qua, số người bọn họ đắc tội cũng không ít. Nếu như vị trí của Long Đàn bại lộ, nói không chừng sẽ dẫn tới những phiền toái không cần thiết, cho nên chỉ có Long tộc chân chính mới biết được vị trí của Long Đàn."
Có chút ngập ngừng, sau đó Bí Hý chợt tò mò dò xét Dương Khai: "Nói đến sự tình này, lão phu thật ra cũng có một chuyện muốn hỏi ngươi."
"Xin tiền bối cứ nói!" Dương Khai ngồi nghiêm chỉnh đáp.
Bí Hý nói: "Huyết mạch Long tộc trên người ngươi cực kỳ tinh khiết và hùng hậu, cao cấp hơn long mạch của lão phu rất nhiều, theo đạo lý mà nói thì ngươi hẳn là một vị Long tộc mới đúng, nhưng vì sao lão phu lại cảm thấy ngươi cũng không phải là Long tộc chân chính?"
Dương Khai bật cười nói: "Tiền bối nói rất đúng, vãn bối trước kia may mắn luyện hóa được một phần Long tộc bản nguyên, về sau
mới có được huyết mạch Long tộc, cũng không phải xuất thân từ Long tộc."
Bí Hý giật mình: "Thì ra là thế, Long tộc bản nguyên kia nhất định phi thường cao minh."
Dương Khai cũng không biết Long tộc bản nguyên của mình cao minh như thế nào, chỉ có điều xét theo phản ứng của những Long tộc trên Long Đảo trước kia thì có vẻ đúng là không kém. Nhưng nơi này dù sao cũng là bên ngoài càn khôn, e rằng Long tộc ở đây sẽ ở một cấp độ hoàn toàn khác.
"Nếu như ngươi muốn tìm Long Đàn, vậy thì lão phu bất lực, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính ngươi."
"Kính xin tiền bối chỉ giáo." Dương Khai khách khí nói.
Bí Hý cười nói: "Ngươi có thể lấy thân thể Nhân tộc mà có được long mạch tinh thuần như thế, vậy chứng tỏ huyết mạch của ngươi có thể không ngừng tăng lên, cẩn thận tu hành, kích phát uy năng của Long
tộc bản nguyên kia, làm cho huyết mạch của ngươi càng ngày càng tinh thuần, sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngày ngươi sẽ trở thành Long tộc chân chính. Đến lúc đó, ngươi tất nhiên sẽ có thể cảm ứng được Long Đàn nằm ở nơi nào."
Bí Hý mặc dù cường đại, thế nhưng huyết mạch Long tộc của hắn lại
không tinh khiết. Đến tuổi này của hắn, huyết mạch đã không thể tăng lên được nữa, mặc dù phóng tầm mắt khắp Tam Thiên thế giới này thì hắn cũng có thể được xem là cường giả đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng hắn vẫn không thể cảm giác được vị trí của Long Đàn.
Nói đến đây, Bí Hý xoa xoa đôi bàn tay, có hơi ngượng ngùng cười nói: "Một ngày nào đó, lão hủ còn muốn xin tiểu hữu mang ta đi đến Long Đàn kia để được mở rộng tầm mắt."
Dương Khai tò mò nhìn hắn.
Bí Hý nói: "Lão phu dù sao cũng là long duệ, Long Đàn loại địa phương này trong lòng tất cả long duệ đều là tồn tại chí cao vô thượng. Ước nguyện đời này của lão phu chính là nhìn ngắm nơi khởi nguồn huyết mạch của bản thân, nếu như có thể hoàn thành nguyện vọng này, vậy thì lão phu dù chết cũng không tiếc."
Dương Khai giật mình, gật đầu nói: "Tiền bối yên tâm, mặc dù không biết phải đến ngày tháng năm nào, nhưng chắc chắn sẽ có một ngày như vậy."
Bí Hý nghe hắn trả lời chắc chắn như vậy thì lập tức tươi cười rạng rỡ.
Bí Hý lão đầu rất dễ nói chuyện, Dương Khai cảm tạ việc hắn giải vây
lúc trước, giữa hai bên lại có mối liên hệ về long mạch, vì vậy bọn hắn có một loại cảm giác thân cận trời sinh, lần trò chuyện này, cả chủ va ̀khách đều vui vẻ.
Có điều lão nhân này mặc dù thực lực cường đại, thế nhưng lá gan rất nhỏ, trong lúc nói chuyện nhiều lần nhắc nhở Dương Khai không nên đi trêu chọc những Động Thiên Phúc Địa kia. Những Động Thiên Phúc Địa kia đều có vô số năm tích lũy, không được tuỳ tiện trêu chọc.
Dương Khai tất nhiên là gật đầu xưng phải, hắn cũng rất bất đắc dĩ, hắn làm gì muốn đi trêu chọc những Động Thiên Phúc Địa kia, chẳng qua là bởi vì hắn muốn thành tựu Khai Thiên thượng phẩm, xúc động thần kinh nhạy cảm của một số người, vì vậy mới bị nhằm vào, dẫn phát sự tình Bách gia liên minh liên thủ đến tấn công lần này.
Có điều việc đã đến nước này thì cũng đã không còn cứu vãn được nữa, lần này Bách gia liên minh toàn quân bị diệt, chắc hẳn trong thời gian ngắn sẽ không có người nào đến quấy rối Hư Không Địa, trừ phi những Động Thiên Phúc Địa kia thật sự vạch mặt, tự mình đến đây công kích.
Có điều bọn hắn thân là Động Thiên Phúc Địa, chưa chắc nguyện ý giật xuống lớp da mặt này.
Cho nên Dương Khai cảm thấy mình chỉ cần trốn trong Hư Không Địa thì sẽ không có vấn đề gì, Hư Không Địa bây giờ có hai đại Thánh Linh tọa trấn, trong đó có một người là Bí Hý đã sống qua vô số năm, địch nhân không xuất động Khai Thiên bát phẩm thì đừng mơ tưởng bắt được hắn!
Vui vẻ hàn huyên với Bí Hý hết cả một ngày, thỉnh giáo hắn một chút về những pháp môn tinh tiến huyết mạch Long tộc, mãi đến khi đã hơi tối muộn thì Dương Khai mới cáo từ rời đi.
Hắn vốn có thương thế chưa lành, chỉ vì muốn do xét thái độ và nội tình của Bí Hý cho nên mới vội vã xuất quan, bây giờ tất nhiên là phải chạy về để tiếp tục tịnh dưỡng chữa thương.
Trước khi đi, Bí Hý chợt nói: "Tiểu hữu, lão phu có một yêu cầu quá đáng!"
Dương Khai nói: "Tiền bối mời nói!"
Bí Hý nói: "Lão phu lần này tỉnh lại cũng sẽ không lại ngủ say trong một khoảng thời gian ngắn, thương hải tang điền, người sai sử năm đó đều đã qua đời, cho nên lão phu muốn lấy hai người từ chỗ tiểu
hữu, thứ nhất có thể sai sử việc vặt, thứ hai có thể chọc cười giải buồn."
Dương Khai nghe thấy vậy thì cười một tiếng: "Vậy liền để Tiểu Hắc
và Tiểu Hồng phụng dưỡng bên người tiền bối được chứ?" Bí Hý cười nói: "Rất tốt rất tốt, như vậy liền đa tạ tiểu hữu."
Dương Khai nói: "Hai người bọn họ được tiền bối điểm hóa mới có thể vượt qua hoá hình chi kiếp, bây giờ lại có thể đi theo bên người tiền bối, đây là phúc phần của bọn hắn!" Dừng một chút, Dương Khai nói tiếp: "Tiền bối nếu như cảm thấy nhàm chán thì có thê ̉đi vài vòng dưới núi, Hư Không Địa chúng ta cũng có không ít Long tộc."