Chương 4462: Chạy
Duẫn Tân Chiếu trầm giọng nói: "Không biết Thiên Quân muốn giao phó như thế nào?" Hoàng Tuyền Thiên Quân cười không nói.
Phốc...
Một âm thanh nho nhỏ bỗng nhiên vang lên, xen lẫn với một tiếng kêu rên, Hôi Cốt Thiên Quân ở bên kia bỗng nhiên miệng phun máu tươi, lảo đảo ngã xuống đất, giữa bụng có một lỗ máu to lớn xuyên qua, đứng ở bên này có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh sắc ở một bên khác.
Trên bầu trời, Kim Cương Thiên Quân từ từ thu hồi nắm đấm đẫm máu của mình.
"Ngươi..." Hôi Cốt ngẩng đầu nhìn Kim Cương Thiên Quân, trong mắt hiện lên một mảnh kinh hãi.
Đông đảo Lục Phẩm của Tội Minh cũng xôn xao một trận, rối rít kinh ngạc nhìn về phía Kim Cương Thiên Quân, không biết vì sao Phó Minh Chủ lại bỗng nhiên hạ thủ với người một nhà tại thời điểm này, hơn nữa vừa ra tay liền khiến cho Hôi Cốt bị thương nặng.
"Cấu kết ngoại địch, giết hại đồng đạo, đây chính là kết quả!" Kim Cương Thiên Quân hừ lạnh: "Hôi Cốt, ngươi bây giờ chết chắc, ai cũng không cứu được ngươi."
Hôi Cốt đưa tay che ngực, thúc giục lực lượng ổn định thương thế, sắc mặt trắng bệch,
không nói một lời.
Một vị hộ pháp Lục Phẩm thường ngày giao hảo với Hôi Cốt trầm giọng hỏi: "Phó Minh Chủ, đây là ý gì?" Hôi Cốt đột nhiên bị tấn công làm cho hắn cảm thấy hơi bất an. Hắn cũng là hộ pháp của Tội Minh, nếu như lần này không hỏi rõ ràng, lần sau nói không chừng loại sự tình này sẽ rơi vào đầu hắn.
%
Hoàng Tuyền Thiên Quân hơi mỉm cười nói: "Chư vị chớ hoảng, đây là ý của bản quân, Hôi Cốt người này, bỉ ổi xảo trá, là Ám Kỳ mà những người tham dự đưa vào nằm vùng trong Tội Minh ta!"
"..."
Đông đảo hộ pháp tỏ vẻ không dám tin nhìn về phía Hôi Cốt, vị hộ pháp Lục Phẩm lúc trước mở miệng nói chuyện cũng vô cùng kinh ngạc.
Hôi Cốt cắn răng nói: "Lời ấy của Minh Chủ ý gì, Hôi Cốt không hiểu." Lúc này tuyệt đối không được thừa nhận, nếu không thì thật sự xong đời.
Hoàng Tuyền Thiên Quân khẽ mỉm cười: "Bản quân vốn cũng nghĩ là có chút hiểu lầm, không dám chắc chắn, có điều mỗi một lần đội tuần tra đi ra ngoài xảy ra chuyện đều có vết tích qua tay ngươi. Ngươi mặc dù làm việc ẩn tàng, nhưng trên đời này không có tường nào không lọt gió, nếu bản quân ngay cả điểm này mà cũng không thể nào phát hiện, vậy thì ta cũng làm ô danh chức Minh Chủ Tội Minh này rồi. Cho đến khi Vô Niệm vẫn lạc, ngươi một mình trở về, bản quân mới thật sự đem lòng sinh nghi, để nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng bản quân, bản quân còn dò xét mấy lần từ đầu đến cuối." Nói đến đây, hắn sầm mặt lại, tay chỉ thịt vụn văng ra tứ phía bên kia: "Hành tung của đội tuần tra này, ngoại trừ bản quân và hai vị Phó Minh Chủ ra, cũng chỉ có ngươi biết được đường tắt, nhưng mà bọn họ được điều động chưa tới một canh giờ thì liền bị người ta chặn lại ở chỗ này, nếu không phải ngươi để lộ ra tin tức thì còn có thể là ai?"
Hôi Cốt lắc đầu nói: "Minh Chủ minh giám, ta không hề hay biết về chuyện này một chút nào!"
Kim Cương Thiên Quân hắc hắc cười lạnh: "Nếu không phải ngươi, vậy chẳng lẽ là ta và Liệt Hỏa? Hôi Cốt a Hôi Cốt, ngươi làm cho chúng ta quá thất vọng, những người tham dự này rốt cuộc hứa hẹn cho ngươi chỗ tốt gì mà khiến cho ngươi phản bội những lão hữu sống chung vô số năm như chúng ta hả?"
Duẫn Tân Chiếu và Bùi Văn Hiên ở một bên hai mắt nhìn nhau một cái, vốn cho rằng lần này là bị Dương Khai bán đứng, nhưng bây giờ nhìn thế cục này, hình như là Tội Minh người ta nhìn rõ thân phận của Hôi Cốt, cho nên bị tương kế tựu kế.
Giờ phút này tình cảnh đáng lo, hai người đều có hơi lo lắng.
Hôi Cốt mặt đầy bi thương, từ từ nói: "Vu oan giá hoạ!"
"Còn muốn giảo biện!" Hoàng Tuyền Thiên Quân sắc mặt lạnh lẽo, nói: "Ta vốn còn muốn cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội, nhưng hiện tại xem ra ngươi quyết tâm muốn là địch với Tội Minh ta, nếu như thế, vậy ta liền cho ngươi được chết rõ ràng!"
Hắn vung tay lên, khẽ quát: "Dẫn người tới đây!"
Lập tức có người ra khỏi đội ngũ, trong tay mang theo một người dính đầy vết máu, Hôi Cốt đưa mắt nhìn lại, sau đó liền trợn to mắt, thất thanh nói: "Bạch Mao!"
Thân ảnh dính đầy vết máu kia, đương nhiên là thuộc hạ duy nhất được hắn sai phái, Bạch Mao.
Giờ phút này Bạch Mao không rõ sinh tử, cả người chật vật không chịu nổi, có lẽ đã từng chịu đủ hành hạ, hơn nữa còn có từng đạo năng lượng quỷ dị, chui ra chui vào người hắn giống như Linh Xà, khiến cho sinh cơ của hắn không ngừng ảm đạm đi.
Từ ngày mình phái Bạch Mao ra ngoài, đã có ba vị Lục Phẩm nhận được tin tức mang theo một đám thuộc hạ chạy tới rừng rậm, biến thành chiến tích của Dương Khai. Sau khi Tội Minh thành lập, Dương Khai không còn cá để câu, từ đó mới rời núi.
Khoảng thời gian này Hôi Cốt cũng dò hỏi qua tin tức của Bạch Mao, đáng tiếc không thu hoạch được gì, bây giờ mới biết, Bạch Mao không biết từ lúc nào đã rơi vào trong
tay Hoàng Tuyền Thiên Quân.
Giống như nghe thấy Hôi Cốt Thiên Quân gọi mình, Bạch Mao đang ngã gục bên kia hơi động đậy một cái, nâng lên cái đầu rũ thấp, khuôn mặt sưng lên như ngâm trong nước vài năm, đã biến thành một mảnh thịt vụn chảy xuôi huyết thủy đục ngầu, cặp mắt sưng vù, khó khăn lắm mới nheo ra được một khe hở, cẩn thận nhìn về phía Hôi Cốt Thiên Quân một chút, chợt thê lương nói: "Lão gia, Bạch Mao có lỗi với ngài!"
"Ngươi còn gì để nói không?" Hoàng Tuyền Thiên Quân lạnh lùng nhìn Hôi Cốt.
Hôi Cốt thần sắc hôi bại, biết giờ phút này tranh cãi như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng. Bạch Mao chỉ là Tứ Phẩm, rơi vào trong tay hạng nhân vật như Hoàng Tuyền Thiên Quân này, cho dù hắn trung thành không hai lòng như thế nào đi chăng nữa thì Hoàng Tuyền cũng có biện pháp làm cho hắn thật tình thổ lộ ra.
"Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là không còn lời gì để nói nữa đúng không." Hoàng Tuyền Thiên Quân hừ lạnh, thúc giục lực lượng trong tay, khiến cho Bạch Mao bạo nổ thành huyết vụ, hài cốt vô tồn!
Sở dĩ hắn đại phí công phu để chứng thực Hôi Cốt cấu kết ngoại địch như vậy, chẳng qua là vì an ổn nhân tâm của những Hộ pháp Lục Phẩm còn lại, dù sao thì một vị Hộ pháp Lục Phẩm cũng không phải tùy tiện nói giết liền giết.
Hôi Cốt ở bên kia trợn trừng hai mắt.
Giải quyết xong chuyện của Hôi Cốt, lúc này Hoàng Tuyền Thiên Quân mới nghiêng đầu nhìn về đám người Duẫn Tân Chiếu: "Chư vị tiểu hữu xuất thân từ nơi nào?"
Duẫn Tân Chiếu buồn bực nói: "Hiên Viên Động Thiên!"
"Vị này hẳn là đệ tử Vạn Ma Thiên." Hoàng Tuyền nhìn về phía Bùi Văn Hiên, khẽ mỉm cười.
Người của Vạn Ma Thiên dễ nhận ra nhất, Ma Khí đặc thù trên người quá mức rõ ràng, đi tới chỗ nào cũng đều là một cái ký hiệu rõ ràng.
"Ngươi thì sao?" Hoàng Tuyền Thiên Quân lại nhìn về phía Dương Khai.
"Hư Không Địa!" Dương Khai thuận miệng đáp, nhưng tinh thần thì vẫn đang nhìn chằm chằm tình huống của Hôi Cốt bên kia, Bạch Mao bị giết ngay trước mặt hắn, trạng thái của Hôi Cốt vào giờ phút này có hơi không đúng lắm.
Hoàng Tuyền Thiên Quân cau mày: "Có lẽ là ta kiến thức nông cạn, cũng không biết thế gian này có Hư Không Phúc Địa."
"Là Hư Không Địa!" Dương Khai nhấn mạnh lại.
Hoàng Tuyền Thiên Quân giống như minh bạch gì đó, khẽ gật đầu: "Thì ra là vậy." Sau đó hắn liền nghi ngờ trong lòng, không phải nói Lục Phẩm tham gia luận đạo đại hội lần này đều là khai thiên tân tấn tới từ Động Thiên Phúc Địa hay sao? Sao vị trước mắt này lại đến từ Hư Không Địa gì đó nhỉ.
Hắn lười suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng vung tay lên, ngoài miệng thốt ra một chữ lạnh giá: "Giết!"
Cùng lúc đó, Hôi Cốt tâm tình kiềm chế đến mức tận cùng cũng bỗng nhiên đột nhiên gây khó dễ, phóng thẳng về phía Hoàng Tuyền Thiên Quân, ngoài miệng quát lên: "Hoàng Tuyền để mạng lại đây!"
Hoàng Tuyền lạnh lẽo nhìn lại, thân hình bất động.
Kim Cương Thiên Quân và Liệt Hỏa Thiên Quân trái phải giáp công tới, vừa đối mặt liền đánh cho Hôi Cốt bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, chật vật không chịu nổi. Hắn vốn bị Kim Cương Thiên Quân đánh lén bị thương nặng, giờ phút này làm sao có thể là đối thủ của hai vị Phó Minh Chủ liên thủ được.
Thế giới vĩ lực hỗn loạn tỏa ra tứ phía, từng đạo bí thuật bí bảo uy lực từ bốn phương tám hướng đánh tới, chụp về phía đám người Dương Khai ở bên kia.
Dương Khai và Duẫn Tân Chiếu, Bùi Văn Hiên đều rống lên giận dữ, trong lòng biết chuyến này Cửu Tử Nhất Sinh, nào dám do dự, đều rối rít thi triển thủ đoạn để tiến
hành ngăn cản.
Rầm rầm rầm một trận, cả ba người đều chấn động thân hình, tiểu càn khôn của mỗi người đều hỗn loạn bất an.
Chênh lệch nhân số quá lớn, trận chiến này không cần đánh, kết cục đã được định sẵn từ trước rồi.
Nơi thị phi, không thích hợp ở lâu.
Dương Khai hư hoảng một chiêu, rút người thối lui, mặc kệ Duẫn Tân Chiếu và Bùi Văn Hiên chống lại đông đảo Khai Thiên của Tội Minh, lắc người một cái liền nhào về phía Hôi Cốt Thiên Quân ở bên kia.
Tốc độ của hắn nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn hắn.
“Mua chương chính chủ, liên hệ Tại Hạ Bất Tài.”
Tên gia hỏa Mạc Thắng một mực đi theo sau lưng Bùi Văn Hiên chẳng biết từ lúc nào đã nhào tới bên người Hôi Cốt Thiên Quân, bắt lấy cánh tay của Hôi Cốt Thiên Quân, cấp tốc kéo hắn vọt về phía Dương Khai bên này.
Kim Cương Thiên Quân và Liệt Hỏa Thiên Quân ở sau lưng công kích, đánh cho hắn miệng phun máu tươi, Ma Khí hỗn loạn.
"Đi a!" Mạc Thắng đón đầu Dương Khai đang xông tới, khẽ quát.
Dương Khai không nói gì, chỉ thúc giục Không Gian Pháp Tắc, bao lấy Mạc Thắng và Hôi Cốt, muốn bỏ chạy khỏi nơi này.
Kim Cương Thiên Quân theo sát phía sau sầm mặt lại: "Hửm? Không gian thần thông? Đừng hòng trốn!" Hắn hít sâu một hơi, ngoài miệng Ô Hây một tiếng, sóng âm vô hình quét ra, không gian tứ phía phảng phất như một tấm gương, ầm ầm vỡ ra tan tành, rách ra vô số đạo khe hở.
Đám người Dương Khai dần dần hư hóa thân hình, chợt ngưng tụ, nhưng không gian thuấn di đã bị cắt đứt.
Liệt Hỏa Thiên Quân thấy tình thế không ổn, cùng Hoàng Tuyền từ trái phải đánh tới, thế giới vĩ lực của Khai Thiên Lục Phẩm giống như hai thế giới đụng về phía Dương Khai.
"Mở cho ta!" Dương Khai đưa tay tế ra Thương Long Thương, đâm ra một thương, một đầu Kim Long vàng óng lóe lên một cái rồi biến mất. Đương lúc Long Ngâm gầm thét, Thương Long Thương trong tay hắn chợt biến thành Cự Long ngàn trượng, ngoắc đầu nguẩy đuôi, mạnh mẽ đâm tới.
Khí tức chèn ép tới của hai vị Lục Phẩm đột nhiên sụp ra một khe hở, Dương Khai thấy thế, một lần nữa thúc giục Không Gian Pháp Tắc, lắc người một cái, theo khe hở kia trốn đi.
m thanh công kích ở phía sau ùng ùng vang lên không dứt bên tai, thế giới vĩ lực cuồng bạo gần như đánh cho hư không nát bấy.
Đến khi Kim Cương Thiên Quân rút người ra được để chạy đến thì Dương Khai và Hôi Cốt, Mạc Thắng đều đã không thấy tăm hơi đâu.
"Lại là không gian thần thông!" Hoàng Tuyền Thiên Quân chau mày, Thần Niệm phô triển ra, nhưng làm gì còn vết tích của Dương Khai.
"Trốn đi thật nhanh!" Kim Cương Thiên Quân mặt đầy phẫn uất, tại thời điểm phát hiện chỗ không ổn, hắn đã ra tay cắt đứt không gian bí pháp của Dương Khai, nhưng vẫn thất bại trong gang tấc, nghe đồn người tinh thông Không Gian Pháp Tắc rất giỏi độn pháp, bây giờ xem ra, quả là như thế.
"Khinh thường rồi!" Liệt Hỏa thở dài một tiếng, nếu sớm biết nơi đây có người tinh thông Không Gian Pháp Tắc, vậy thì bọn họ nhất định phải Phong Thiên Tỏa Địa trước, để cho đối phương không thể nào chạy trốn được.
"Không sao." Hoàng Tuyền chậm rãi lắc đầu, "Chúng ta cũng không phải không có chút thu hoạch nào."
Hắn giương mắt nhìn về phía chiến trường, bên kia còn ba tên đệ tử đến từ Động Thiên
Phúc Địa bị vây ở đó, mặc dù trong đó có hai tên Lục Phẩm, nhưng bất quá đều là những kẻ mới tấn thăng, nội tình chênh lệch khá xa với Lục Phẩm của Tội Minh, bây giờ nhân số lại chênh lệch lớn như vậy, lạc bại thân vong chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.
Bên trong chiến trường kia, Duẫn Tân Chiếu và Bùi Văn Hiên sắc mặt tái xanh, thân hình vướng trái vướng phải, hình như cũng có nguy cơ vẫn lạc. Hai người thân là đệ tử nòng cốt của Động Thiên Phúc Địa, đồ vật bảo vệ tính mạng trên người dĩ nhiên là không ít, nhưng hiện tại dùng ra từng cái, cũng bất quá chỉ là kéo dài hơi tàn, trì hoãn thời gian bỏ mình của bản thân mà thôi.