Chương 4664: Đào Vong
Nội tình Lê Hoa Động Thiên bị rút đi không còn chút gì, toàn bộ
Động Thiên hóa thành một mảnh tử địa, dưới lực chấn động to lớn kia, toàn bộ Động Thiên ầm ầm sụp đổ ra.
Trong hư không, khối lớn khối nhỏ Linh Châu phá toái xuất hiện, kích xạ ra bốn phương tám hướng.
Cùng xuất hiện còn có bốn thân ảnh chật vật không chịu nổi, từng người bị thương, trên mặt còn đầy sự sợ hãi, thương thế nghiêm trọng nhất là Tông Chính, nửa người đều đã bị đánh nát, nơi miệng vết thương có thể thấy rõ nội tạng nhúc nhích.
Cũng không phải do tu vi Tông Chính không bằng ba người khác, chỉ là vận khí của hắn kém nhất, tiếp nhận một kích kia nhiều nhất.
Đây chính là một kích hao hết tất cả lực lượng Lê Hoa Động Thiên, mặc dù không bằng bát phẩm Khai Thiên xuất thủ, nhưng cũng không phải thất phẩm có thể tuỳ tiện chống lại.
Đau đớn kịch liệt khiến sắc mặt Tông Chính nhăn nhó dữ tợn, cuống quít thôi động lực lượng bao lấy vết thương, ngăn cản máu tươi đang chảy ròng ròng, đồng thời ăn vào bó lớn linh đan diệu dược.
Chỗ ngực bỗng nhiên đau xót, từ phía sau, một cỗ khí cơ nguy hiểm như rắn độc đang cực kì nhanh chóng tiếp cận đến.
Cả người Tông Chính lập tức cứng ngắc tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy lồng ngực xuất hiện một cánh tay nhỏ, xuyên từ sau lưng qua!
Tông Chính nổ đom đóm mắt, cắn răng gầm thét: "Tử Dạ lão quỷ!"
Phía sau hắn, Tử Dạ nhếch miệng cười một tiếng: "Bị thương nặng như vậy, cần gì phải kéo dài hơi tàn, ta tiễn ngươi đoạn đường!"
"Có cl!" Tông Chính gầm thét, nhưng mà bị Tử Dạ thừa dịp bất ngờ đánh lén, trước đó bản thân còn trọng thương, đâu còn có cơ hội phản kháng?
Hắn vừa dứt lời, Tử Dạ đã thôi động thiên địa vĩ lực, như giang hà lao nhanh vào trong cơ thể hắn, thúc gãy mất sinh cơ của hắn.
Tử Dạ tay sờ soạng một lúc, từ trong cơ thể Tông Chính móc ra một lá gan đẫm máu tươi mới, đặt vào trong miệng, dữ tợn cắn xé, vẻ mặt sảng khoái như ngày mùa hè uống băng.
Cách đó không xa, Cưu bà bà cùng Trúc Linh San thấy vậy, đều là thần sắc đạm mạc, thờ ơ.
Tại Phá Toái Thiên này, chuyện trở mặt nhanh hơn cả lật sách quá nhiều, vừa rồi nếu không phải Tông Chính thụ thương nặng nhất, đổi lại là bất kì người nào trong hai người bọn họ, chỉ sợ xui xẻo chính là các nàng.
Tông Chính thụ thương nặng như vậy, đã không có sức tái chiến, chớ nói Tử Dạ thừa cơ thống hạ sát thủ, chính là Tử Dạ không làm, hai người các nàng cũng sẽ rất muốn làm.
Đường đường thất phẩm Khai Thiên, cứ như vậy mà bỏ mình.
Có một điều khác với trung phẩm hạ phẩm Khai Thiên, Tông Chính dù chết, nhưng Tiểu Càn Khôn hắn không lập tức sụp đổ, mà sau khi chết bỗng nhiên co vào, hút thi thể vào trong đó, biến mất trong hư không, không thấy tăm hơi.
Từ xưa đến nay, Càn Khôn phúc địa cùng Càn Khôn Động Thiên đều là như thế mà xuất hiện, chỉ cần khi còn sống Tiểu Càn Khôn không phải nhận trùng kích quá kịch liệt, đến khi chủ nhân bỏ mình, Tiểu Càn Khôn đều sẽ bảo lưu lại.
Thứ Tông Chính lưu lại sau khi chết, chính là một Càn Khôn phúc địa.
Một bộ gan thất phẩm Khai Thiên đối với Tử Dạ chính là vật đại bổ,
rất nhanh đã bị hắn nguyên lành vào bụng, hắn lau đi máu tươi bên khóe miệng, khí tức vốn bởi vì thụ thương mà uể oải đã vững vàng lại.
Quay đầu nhìn về phương hướng Lê Hoa cung biến mất, Tử Dạ nói: "Cưỡng ép thôi động lực lượng toàn bộ Càn Khôn Động Thiên, mặc dù có Lâm Lang cung làm trung chuyển, Hạ Lâm Lang tất nhiên cũng không dễ chịu, cơ hội mất đi là không trở lại, ta muốn đuổi theo, ý hai vị như thế nào?"
Cưu bà bà cùng Trúc Linh San liếc nhau, cũng hơi gật đầu, chốc lát, ba thân ảnh cấp tốc rời đi.
Về phần Càn Khôn phúc địa của Tông Chính mặc dù cũng là đồ tốt, chỉ cần phá khai thiên địa bình chướng là có thể đạt được cất giữ cả đời của hắn, nhưng mặc kệ Tông Chính có bao nhiêu đồ tốt, so với Thiên Địa Tuyền chắc chắn là kém rất nhiều. Vị trí Càn Khôn phúc địa, ba người đều đã yên lặng nhớ lại, chỉ chờ ngày sau có cơ hội đến đây tầm bảo.
Trong Lê Hoa cung, Dương Khai miệng mũi chảy ma ́u, Hạ Lâm Lang sắc mặt tái nhợt.
Chính như lời Tử Dạ đồng tử nói, cưỡng ép thôi động lực lượng toàn bộ Lê Hoa Động Thiên đúng là phụ tải rất lớn, nếu một mình Hạ
Lâm Lang làm, bây giờ khẳng định nàng đã không có sức tái chiến.
Cũng may có Dương Khai gánh vác áp lực, mới khiến cho nàng không đến mức chật vật như vậy, có điều vẫn cần tu dưỡng khôi phục, Lê Hoa cung tạm thời do Dương Khai khống chế.
Lúc này, Dương Khai cảm thấy may mắn không gì sánh được lúc trước mình nhất niệm cưỡng ép nhiếp thủ Thương Đạo đạo ngấn, nếu không, nồng đậm Thương Đạo đạo ngấn đó đã bị lãng phí toàn bộ, bởi bây giờ Lê Hoa Động Thiên đều đã sụp đổ, không còn tồn tại.
Bây giờ mặc dù chạy ra khỏi Lê Hoa Động Thiên, nhưng cũng không thể phớt lờ, lực hấp dẫn của Thiên Địa Tuyền quá lớn, bốn vị thượng phẩm Khai Thiên chắc chắn sẽ không từ bỏ, mà chỗ thị phi này, cũng không phải nơi nên ở lâu.
Một bên phân tâm điều khiển Lê Hoa cung, vừa khoanh chân tu dưỡng, thần niệm thăm dò vào trong Tiểu Càn Khôn, điều tra tình hình ngàn vạn sinh linh kia.
Hơn ngàn vạn sinh linh tiến vào Tiểu Càn Khôn, bây giờ mặc dù mới ngắn ngủi mấy ngày, nhưng được những Đế Tôn cảnh kia trấn an, lòng người đã dần dần ổn định lại, mà ngàn vạn người cũng phân tán thành mấy chục nhóm, có nhóm đi khai thác cây cối cát đá, dựng phòng ốc, có lặn lội đường xa di chuyển, tiến về nơi khác tìm kiếm
chỗ định cư phù hợp.
Mỗi một đợt nhân mã ít thì mấy vạn, nhiều thì mười mấy vạn, đều có một vị Đế Tôn cảnh dẫn đầu.
Đây cũng là việc mà Dương Khai đã phân phó những Đế Tôn cảnh kia, bởi ngàn vạn nhân khẩu hội tụ một chỗ thực sự không thích hợp sinh tồn phát triển, cho nên sau khi thu bọn hắn vào Tiểu Càn Khôn, Dương Khai còn tận tâm chỉ bảo những Đế Tôn cảnh kia một phen, muốn mỗi người bọn họ lĩnh một số người phân tán định cư.
Những Đế Tôn cảnh này cũng làm coi như không tệ.
Đường dài di chuyển rất hao phí công phu, trong đám người trẻ có già có, hành trình chậm chạp, Dương Khai tâm thần khẽ động, thiên địa vĩ lực bay tới, trong nháy mắt di chuyển đám người đến các nơi định cư thích hợp.
Sau ngắn ngủi kinh ngạc, các Đế Tôn cảnh lĩnh đội rất nhanh lấy lại tinh thần, nhao nhao ngước mặt lên bầu trời ôm quyền hành lễ, biểu đạt cám ơn, xong bắt đầu chủ trì công việc định cư.
Quan sát một lát, Dương Khai mừng rỡ.
Rồi sẽ rất nhanh, trong Tiểu Càn Khôn của mình chắc chắn xuất hiện mấy chục cái thành trì nhân khẩu nhốn nháo, đợi những người này an ổn xuống, cũng không biết sẽ mang đến cho Tiểu Càn Khôn
mình biến hóa như thế nào.
Mà Tiểu Càn Khôn hắn so với người khác thật sự càng thêm thích hợp sinh tồn, bởi vì hắn luyện hóa Mộc hành chi lực là Bất Lão Thụ, sinh cơ cực kỳ nồng đậm, trong Tiểu Càn Khôn của hắn, mặc kệ trồng trọt vật gì, đều sẽ sinh trưởng cực tốt, chẳng những linh thực như vậy, ngay cả những lão nhân sống rất nhiều năm đã gần đất xa trời kia, sau khi tiến vào Tiểu Càn Khôn hắn, đều toả ra hào quang hồng nhuận phơn phớt.
Trong Tiểu Càn Khôn, đại nhật treo cao, sau một ngày, mặt trời lặ, trăng tròn dâng lên.
Cảnh tượng bực này, tại trong Tiểu Càn Khôn người khác là gần như không tồn tại, phóng nhãn càn khôn mênh mông này, có lẽ cũng chỉ có mình hắn.
Khi ánh trăng thanh lãnh kia trút xuống, Dương Khai chợt giống như nghĩ tới điều gì, lập tức rơi vào trong trầm tư.
Cả người càng lâm vào một loại trạng thái cảm ngộ huyền diệu ly kỳ khó giải thích, trong óc, các loại tinh diệu như hỏa hoa thoáng hiện.
Ẩn ẩn dường như đã nhận ra thứ gì đó cực kì trọng yếu mà trong lúc lơ đãng mình đã coi nhẹ, nhưng từ đầu đến cuối không thể nào hiểu thấu được, thật giống như trước mặt phủ một tầng sương mỏng, rõ
ràng chỉ cần nhẹ nhàng đâm phá là xong, hết lần này tới lần khác không đâm được.
Dương Khai lòng gấp như kiến trong lò lửa. . .
"Ngươi đang làm cái gì?" Một tiếng kêu bỗng vang lên bên tai Dương Khai, vô tình kéo hắn ra khỏi loại trạng thái huyền diệu kia.
Bây giờ trong Lê Hoa cung chẳng những có hắn, còn có Hạ Lâm Lang cùng mấy vị Khai Thiên cảnh khác.
Bọn người Tần Phấn từ khi thấy hắn cùng Hạ Lâm Lang chung đụng, cũng đã không dám có chỗ lỗ mãng trước mặt hắn, tên này ngay cả cung chủ đều không sợ chút nào, há lại sẽ để ý mấy người bọn hắn?
Cho nên dám chất vấn hắn như thế, ngoại trừ Hạ Lâm Lang ra, không còn ai khác.
Bị Hạ Lâm Lang làm hư mất loại cảm ngộ kia, Dương Khai một bụng nổi nóng, mặc dù còn chưa nghi ̃ro ̃ràng được trong đầu của mình sắp đụng tới suy nghĩ gì, nhưng Dương Khai lại có thể khẳng định, ý nghĩ này tuyệt đối cực kỳ trọng yếu.
Đè xuống lửa giận, Dương Khai nhìn sang bên cạnh, cũng thấy Hạ Lâm Lang tức giận nhìn mình chằm chằm: "Ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
Lúc trước nàng cần khôi phục, cho nên giao Lê Hoa cung cho
Dương Khai khống chế, ai ngờ tên này lại thôi động Lê Hoa cung lao thẳng về phía ngoài Phá Toái Thiên, Hạ Lâm Lang tự nhiên tức giận không nhẹ.
Dương Khai nhíu nhíu mày, dường như ý thức được vì sao Hạ Lâm Lang nổi nóng như vậy, mở miệng giải thích: "Thiên Địa Tuyền đã bại lộ, Phá Toái Thiên đã không thể ở nữa, mà lại Lê Hoa Động Thiên cũng đã hủy đi, ngươi không có đất dung thân, lưu tại nơi này là chuyện vô bổ. Ta có một chỗ địa bàn tại Hư Không vực, rất an toàn, ta có thể cam đoan, đến đó không ai dám động đến ngươi, ngươi cũng không cần mai danh ẩn tích như bây giờ."
"Cam đoan?" Hạ Lâm Lang cười lạnh, "Ngươi lấy cái gì cam đoan?"
"Nói miệng không bằng chứng, đến lúc đó ngươi tự sẽ biết, tin được ta thì đi với ta một chuyến!"
Hạ Lâm Lang cả giận: "Đây không phải vấn đề có tin được hay không, ngươi không biết tình cảnh những người như chúng ta. Nếu ta rời Phá Toái Thiên, động thiên phúc địa nhất định phái người tới bắt, đến lúc đó ngươi có thể đỡ nổi?"
Dương Khai nhíu mày không thôi: "Các ngươi đến cùng đã làm gì đắc tội động thiên phúc địa vậy?"
Hạ Lâm Lang cả giận nói: "Làm sao ta biết? Ta tu hành đến nay, chưa
bao giờ gợi lên xung đột cùng các đại động thiên phúc địa, nhưng sau khi tấn thăng thất phẩm, những người kia tìm tới ta, cũng không biết muốn làm gì, người ta thế đại lực hùng, ta phản kháng không được, chỉ có thể chạy trốn tới Phá Toái Thiên này kéo dài hơi tàn, bây giờ nhờ ngươi ban tặng, ngay cả chỗ ẩn thân đều đã không còn, ngươi còn muốn ta dê vào miệng cọp? Muốn đi Hư Không vực, chính ngươi tự đi đi, đừng có tính cả ta!"