Chương 4731: Thạch Sào
Trong sơn động, Tiểu Thạch tộc giết ra đều cao khoảng 1 thước, mặt ngoài thân thể góc cạnh rõ ràng, quang trạch sáng tỏ, rõ ràng khác biệt tộc nhân phụ trách vận chuyển đá.
Số lượng hai bên đều không khác nhau mấy, Tiểu Thạch tộc xâm nhập đến có hơn một ngàn, Tiểu Thạch tộc từ trong sơn động giết ra cũng vậy.
Song phương bài binh bày trận tại cửa sơn động, hai bên cách nhau chừng trăm trượng.
Từng Tiểu Thạch tộc sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề, từng hàng từng hàng.
Trận doanh song phương đều có tộc nhân cầm trong tay thạch chuỳ hoặc là thạch côn, trông càng cao lớn uy mãnh, nhe răng trợn mắt, bộ răng kia lấp lóe hàn quang càng thêm rét lạnh.
Trong trận doanh Tiểu Thạch tộc trong sơn động, Tiểu Thạch tộc
cao lớn nhất đứng ra phía trước nhất trận doanh, mỗi tay đều mang một thạch chuỳ, đi tới đi lui trước đội ngũ, miệng phát ra tiếng quát có tiết tấu.
Mà theo động tác của hắn, tất cả tộc nhân đều hò hét lên. "uông! uông!" Tiếng vang bên tai không dứt.
Dương Khai biểu lộ cổ quái nhìn qua, nhẹ giọng nói: "Đây là đang ủng hộ sĩ khí trước khi chiến đấu?"
Nguyệt Hà gật đầu nói: "Có lẽ là như vậy."
Chẳng những Tiểu Thạch tộc trong sơn động như vậy, Tiểu Thạch tộc xâm lấn cũng tương tự như thế, hành động của song phương đều cực kì giống nhau, giống như một phiên bản khác.
Qua một lát, ủng hộ sĩ khí hoàn tất, song phương bắt đầu có trật tự tiến lên chiến đấu.
Khoảng cách trăm trượng, chỉ một lát đã bị san bằng.
Hai chi tộc đàn Tiểu Thạch tộc đã trùng sát đến nhau, rất nhanh biến thành tràng diện hỗn loạn.
Những Tiểu Thạch tộc này mặc dù kích cỡ nhỏ, nhưng chiến đấu thì có thể nói là hung hãn không sợ chết, có vũ khí trùng sát đến địch nhân gần đó, giơ lên vũ khí lên cao cao, nện xuông, thường thường
một thạch chuỳ được nện xuông có thể đập cho địch nhân thịt nát xương tan, không có vũ khí thì lao vào địch nhân, mở ra miệng đầy răng nanh, hung hăng cắn xuông.
Hàm răng của bọn chúng cực kỳ sắc bén, mỗi một phát cắn đều có thể cắn xuông khối lớn khối từ địch nhân.
Lúc chiến đấu, trong miệng bọn chúng phát ra tiếng uông nha uông nha, gào liên tiếp!
Trong lúc nhất thời, tràng diện thảm liệt không gì sánh được, từng Tiểu Thạch tộc bị phanh thây, hóa thành đá vụn tán loạn trên mặt đất.
Tổng số lượng song phương vốn là hơn 2000, nhưng mà rất nhanh, tử trận đã hơn hai, ba trăm, lại qua một lát, cũng chỉ còn lại có một nửa.
Cực kì đột ngột, chiến đấu bỗng nhiên ngừng lại, song phương đang quyết tử đấu tranh, không có dấu hiệu chút nào mà dừng tay giảng hòa.
Ngay sau đó, những Tiểu Thạch tộ còn sống sótc nhao nhao vận chuyển thi thể Tiểu Thạch tộctrên đất, thuận đường cũ trở về địa bàn mình.
Có thật nhiều Tiểu Thạch tộc trong chiến đấu thiếu cánh tay cụt chân, gian khổ di chuyển thân thể, cũng phải tự đi về địa bàn.
Dương Khai nhìn rất là không hiểu: "Bọn chúng đang làm cái gì vậy?"
Nguyệt Hà nói: "Thiếu gia xem tiếp đi thì biết, chủng tộc này rất kỳ quái, chiến đấu như vậy tựa hồ là một phương thức sinh tồn của bọn chúng, thường xuyên sẽ xuất hiện."
"Linh trí bọn chúng như thế nào? Các ngươi có từng thử câu thông với bọn hắn chưa?"
Nguyệt Hà nói: "Tất nhiên đã thử qua, bọn hắn linh trí không cao, thật là câu thông không được."
Dương Khai gật gật đầu, không nói thêm lời.
Chỗ chiến trường rất nhanh thanh lý hoàn tất, song phương giao chiến tất cả đều tổn binh hao tướng, tộc đàn xâm lấn chầm chậm thối lui, tộc đàn nghênh chiến cũng đều đâu vào đấy chuyển dời lấy tộc nhân hoặc là thi thể địch nhân về trong sơn động.
Nguyệt Hà nói một tiếng, Dương Khai cùng đi theo về phía sau Tiểu Thạch tộc, tiến vào trong sơn động.
Sơn động ước chừng chỉ có một người cao, có nhiều chỗ càng thấp một ít, hai người ở trong đó hành động thỉnh thoảng lại cần cúi người.
Xác thực như Nguyệt Hà từng nói, sào huyệt Tiểu Thạch tộc cực kỳ tương tự tổ kiến, bên trong chín quẹo mười tám ngã rẽ, cong cong
quấn quấn, từng đầu thông đạo ngổn ngang lộn xộn.
Ven đường, có không ít Tiểu Thạch tộc đào hang động, đang nghỉ ngơi trong đó, bị Dương Khai Nguyệt Hà quấy nhiễu, đều nhao nhao từ trong huyệt động của mình thò đầu ra, trừng từng đôi mắt đen bóng.
Một đường xâm nhập xuống phía dưới, Dương Khai tinh tế cảm nhận, âm thầm kinh hãi, dưới đất này gần như đã bị Tiểu Thạch tộc đào rỗng.
Đi xuống tận hơn mười dặm, hai người mới chợt đi vào một sào huyệt cự đại.
Trong sào huyệt kia, có một cái bình đài kết nối với trung ương, trên bình đài, một Tiểu Thạch tộc càng thêm to lớn so với nhũng Tiểu Thạch tộc trước kia.
"Đó chính là Thạch Vương của tộc đàn này!" Nguyệt Hà nói.
Dương Khai khẽ gật đầu, giương mắt nhìn lên, thấy Thạch Vương dáng người cực kì cồng kềnh, nằm ngang trên bình đài, thân thể khoảng chừng ba trượng, như một tên mập mạp, toàn thân như là bạch ngọc.
Mà bên cạnh Thạch Vương, còn có một nhóm Tiểu Thạch tộc cao ngang người thường, đi qua đi lại tuần tra, một nhóm Tiểu Thạch tộc
này số lượng không nhiều, chỉ có mười mấy con, nhưng mỗi một con so với tộc nhân khác đều cao lớn dị thường, mặt ngoài thân thể bằng đá nhìn càng như mang giáp trụ, uy phong nghiêm nghị.
"Đây là hộ vệ đội Thạch Vương?" Dương Khai nhíu mày. Nguyệt Hà gật gật đầu: "Hẳn là vậy!"
Lúc này, những Tiểu Thạch tộc từ trên chiến trường rút về kia nhao nhao vận chuyển chiến lợi phẩm, từ chỗ lối đi tiến về trung ương bình đài, mà những chiến lợi phẩm kia, không thể nghi ngờ đều là những hòn đá mà tộc nhân hoặc là địch nhân sau khi chết lưu lại.
Đến trước mặt Thạch Vương, một Tiểu Thạch tộc dẫn đầu giơ hòn đá trong tay lên cao cao, Thạch Vương cúi đầu hít hà, sau đó mở ra cái miệng còn lớn hơn chậu rửa mặt, một ngụm cắn xuống hòn đá kia, nguyên lành nuốt vào.
Lạch cạch lạch cạch. . .
Răng Thạch Vương sắc bén đến cực điểm, ăn hòn đá này cắn đơn giản như món sườn.
Chỉ mấy lần nhai, hòn đá kia đã bị Thạch Vương nuốt xuống.
Một Tiểu Thạch tộc khác lại tiến lên, cầm hòn đá trong tay đưa đến bên gần Thạch Vương, Thạch Vương tiếp tục há miệng.
Từng Tiểu Thạch tộc dâng lênchiến lợi phẩm, Thạch Vương ai đến cũng không cự tuyệt.
Chốc lát, thân thể mập mạp của Thạch Vương bỗng nhiên run rẩy dữ dội, Dương Khai rõ ràng cảm giác được tên này dường như đang kìm nén một cỗ khí lực.
Ngay sau đó thổi phù một tiếng, từ chỗ đuôi Thạch Vương, có thứ gì đó rớt xuống.
Dương Khai thấy rõ, thứ rớt ra từ đuôi Thạch Vương là một viên thạch noãn hình bầu dục!.
Lăn trên mặt đất mấy vòng, thạch noãn kia ngừng lại, có một Tiểu Thạch tộc xông lên, ôm thạch noãn, đi vào một thông đạo khác.
Dương Khai ngạc nhiên không thôi: "Tiểu Thạch tộc là đẻ trứng?"
Nguyệt Hà gật gật đầu: "Cho nên nói Tiểu Thạch tộc cực kỳ tương tự con kiến, vô luận là kết cấu tổ chức hay là phương thức sinh tồn đều giống nhau."
Dương Khai thả ra một sợi thần niệm, bám theo Tiểu Thạch tộc ôm thạch noãn, rất nhanh tới một chỗ huyệt động, mà trongđộng huyệt kia, có trên trăm thạch noãn chỉnh tề bày cùng một chỗ, trong mỗi một thạch noãn đều dựng dục một cỗ sinh mệnh khí tức.
Trong sào huyệt, còn có Tiểu Thạch tộc chuyên môn phụ trách
chiếu cố những thạch noãn này, như bảo mẫu, thỉnh thoảng lại nhìn xem cái này, sờ sờ cái kia.
Mà gần đó, sào huyệt chứa thạch noãn như này còn có mấy chỗ.
Dương Khai còn thấy được Tiểu Thạch tộc từ trong thạch noãn nào đó chui ra.
Lần này chiến đấu, số lượng chiến lợi phẩm Tiểu Thạch tộc mang về không ít, nhưng cũng không nhiều, hơn một canh giờ đã bị Thạch Vương ăn sạch sẽ, mà kể từ đó, Thạch Vương cũng sinh hạ được mười mấy thạch noãn.
Sau khi ăn hết những chiến lợi phẩm kia, Tiểu Thạch tộc bởi vì tham dự chiến đấu mà thiếu cánh tay cụt chân cu ̃ng xếp thành đội ngũ bước về phía Thạch Vương.
Trên tay bọn chúng không có chiến lợi phẩm, đang lúc Dương Khai nghi hoặc bọn hắn muốn làm gì, đã thấy Thạch Vương há miệng táp tới.
Hai ba miếng, mấy tộc nhân này đã bị ăn vào trong bụng, tộc nhân phía sau thấy vậy cũng không có bao nhiêu phản ứng, vẫn đứng xếp hàng, đưa đến bên miệng Thạch Vương, từng con không oán không hối, không có chút ý sợ hãi nào.
"Ngay cả tộc nhân của mình đều ăn!" Dương Khai kinh ngạc, "Xem ra
những Tiểu Thạch tộc này quả nhiên là không có bao nhiêu linh trí."
Nguyệt Hà khẽ thở dài một cái nói: "Cũng là vì sinh sôi của tộc đàn đi, Thạch Vương chỉ có được ăn uống mới có thể sinh hạ thạch noãn, bình thường nàn sẽ không đẻ trứng."
Dương Khai cau mày nói: "Nếu như là vì sinh sôi, vậy chiến đấu trước đó thì bởi vì cái gì, tộc đàn này tổn thất mấy trăm tộc nhân, nhưng tất cả chiến lợi phẩm đút cho Thạch Vương, sinh hạ thạch noãn cũng chỉ một trăm."
"Chúng ta suy đoán bọn chúng là vì khống chế số lượng tộc đàn, sinh sôi là chức trách của bọn hắn, nhưng đối với bọn hắn, bây giờ Tiểu Thạch giới vật tư thiếu thốn, nếu không khống chế số lượng, bọn hắn có thể sẽ phải diệt vong. Lấy linh trí của bọn chúng, chưa hẳn có thể nhận biết được chuyện tộc đàn diệt vong này, nhưng bọn chúng dù sao cũng là sinh linh, bản năng có một vài biện pháp ứng đối cũng bình thường!"
"Khống chế số lượng sao. . ." Dương Khai sờ lên cằm trầm ngâm, Nguyệt Hà nói cũng có vẻ không sai, dù sao bọn hắn ở chỗ này quan sát hơn bốn mươi năm, đối với nơi này tự nhiên càng hiểu rõ nhiều hơn.
"Kỳ thật toàn bộ Tiểu Thạch giới ngoại trừ thoàn cảnh u hành cực kỳ
đặc thù ra, chúng ta không tìm được vất luận vật tư nào có giá trị ở nơi này, trước đó còn kỳ quái vì sao lại như vậy, nhưng sau khi phát hiện toàn bộ Tiểu Thạch giới đều trải rộng những Tiểu Thạch tộc này liền hiểu." Nguyệt Hà nhẹ nhàng nói: "Trước kia Tiểu Thạch giới có lẽ là có vật tư, nhưng khẳng định đều đã bị Tiểu Thạch tộc ăn sạch, bây giờ bọn hắn chỉ có thể ăn khoáng thạch bình thường nhất, năng lực sinh sôi của bọn chúng thực sự quá mạnh, cho nên vẫn phải khống chế số lượng nhất định, mà tộc đàn chiến đấu, chính là biện pháp khống chế số lượng tốt nhất."
Dương Khai nghe vậy gật đầu nói: "Nghe cũng rất hợp lí, chẳng trách trước đó bọn chúng đang chiến đấu hừng hực khí thế lại chợt dừng tay giảng hòa, còn thi thể các tộc tộc nhân thì đều mang về."