Chương 4742: Chính Là Cái Đồ Chơi Này
Dương Khai nhíu mày: "Làm sao? Không tin a?"
Dư Hương Điệp thở dài một tiếng: "Muốn xác định điểm này cũng đơn giản, ta tự mình đi điều tra Tiểu Càn Khôn ngươi."
Lời này. . . Sao nghe quen tai thế.
Dương Khai chợt nhớ tới, lúc trước muốn hắn tu sửa Càn Khôn điện, Thái Thượng trưởng lão động thiên phúc địa cũng từng có yêu cầu như vậy.
"Không thể!" Dương Khai còn chưa kịp nói thêm, một vị thượng phẩm đã mở miệng ngăn cản: "Nếu hắn thật bị Mặc Yên ăn mòn, Dư trưởng lão đi điều tra cũng gặp nguy hiểm."
Dư Hương Điệp cười cười: "Nói thế nào cũng là cô gia m Dương Thiên ta, thân là trưởng bối, điểm ấy phong hiểm vẫn là cần gánh chịu, mà lại hắn có thể hóa thân Cự Long, đối với Mặc Yên có trình độ ngăn cản nhất định, chưa hẳn đã bị ăn mòn."
Thượng phẩm Khai Thiên kia lắc đầu nói: "Cẩn thận là hơn. Đưa tin các vị Thái Thượng đi, để Thái Thượng đến đây định đoạt."
Đến giờ thì Dương Khai kinh hãi, làm sao lại liên lụy đến cả Thái Thượng nữa, Thái Thượng trưởng lão động thiên phúc địa đều là bát phẩm Khai Thiên, bình thường thời khắc tọa trấn tông môn, sẽ không tùy tiện xuất động, xem ra việc này còn nghiêm trọng hơn mình nghĩ a.
Dư Hương Điệp hơi suy nghĩ rồi nói: "Ta vẫn phải đi, ta đi điều tra một phen, Mặc Yên tuy có ăn mòn tính, nhưng chỉ cần thực lực đầy đủ, vẫn có thể ngăn cản."
"Mọi thứ luôn có vạn nhất, 3000 thế giới, dù sao đây không phải chỗ kia." Người kia trầm giọng nói.
Ngay vào lúc này, Dương Khai mở miệng nói: "Chỉ cần có thể chứng minh ta không bị Mặc Yên ăn mòn, chư vị sẽ có thể yên tâm?"
Dư Hương Điệp trông lại hắn: "Ngươi muốn chứng minh thế nào?"
Dương Khai chép miệng một cái, hắn vốn không muốn bại lộ chuyện mình luyện hóa Thiên Địa Tuyền, dù sao thứ này quá làm cho người ta đỏ mắt, Thịnh Dương Thần Quân vì Thiên Địa Tuyền mà truy sát từ Phá Toái Thiên đến tận tổ địa, bát phẩm Khai Thiên đều như vậy, những thất phẩm này há có thể thoát?
Mặc dù đây đều là thượng phẩm xuất thân các đại động phúc địa, nhưng tâm phòng bị người không thể không có, Thạch Chính chính là ví dụ tốt nhất. Hôm nay trước khi tới đây, Dương Khai cũng không nghĩ tới hắn sẽ ra tay đối với mình, chỉ cho là hắn là muốn mình trao đổi chuyện Tạo Hóa Thần Lô.
Nhưng bây giờ cục diện này, nếu không chứng minh, chuyện hôm nay chỉ sợ không có cách nào xong. Vùng thiên địa này đã bị phong tỏa, hắn lại không thể động thủ với thật nhiều thượng phẩm như vậy, thật động thủ, hiểu lầm sẽ chỉ lớn hơn.
Mời Thái Thượng đến đây, càng khó chiếm cứ quyền chủ động.
Nên sau khi cân nhắc lợi hại, Dương Khai đành phải nói: "Tiểu Càn Khôn của ta đã luyện hóa Thiên Địa Tuyền, ngoại lực khó mà ăn mòn!"
"Thiên Địa Tuyền!" Đám người nghe vậy tất cả đều nghẹn ngào.
Thân là thượng phẩm Khai Thiên, sao lại không biết đại danh Thiên Địa Tuyền? Đây chính là một trong Càn Khôn Tứ Trụ, đối với bất kỳ một Khai Thiên cảnh nào, đều là bảo vật chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
"Chư vị tự mình xem đi!" Nói đến đây, Dương Khai mở ra Tiểu Càn Khôn, để cho đám người xem cho rõ ràng.
Thiên Địa Tuyền đã bại lộ, cũng không để ý bại lộ thêm, mà lại chuyện này chỉ nói suông là không có ích lợi gì, chỉ có để bọn hắn tận mắt thấy mới có thể chứng thực.
Chỉ một thoáng, từng đạo thần niệm xông vào môn hộ, tràn vào trong Tiểu Càn Khôn.
Dương Khai lập tức nhíu mày, có loại cảm giác không thoải mái vì nhà mình bị người ta mạnh mẽ xông tới.
"A. . ." Có người kinh ngạc lên tiếng: "Hóa thực?"
Tiểu Càn Khôn từ hư hóa thực, từ trước đến nay đều là thượng phẩm Khai Thiên mới có, Tiểu Càn Khôn dưới thượng phẩm Khai Thiên căn bản là không có cách hóa thành thực thể.
Nhưng mà những thứ trước mắt lại vượt quá kiến thức bọn hắn biết, Dương Khai rõ ràng chỉ là lục phẩm Khai Thiên mà thôi, Tiểu Càn Khôn không ngờ đã từ hư hóa thực.
Đây là làm sao làm được?
Không nói về sau, từ xưa đến nay lấy lục phẩm chi thân đạt thành loại hành động vĩ đại này, Dương Khai là duy nhất. Tối thiểu nhất, trên điển tịch các nhà chưa bao giờ có ghi chép như vậy.
Cho nên hơn mười vị thượng phẩm đều chấn kinh.
"Thiên Địa Tuyền, quả nhiên là Thiên Địa Tuyền!" Càng có tiếng
khiếp sợ truyền ra, tồn tại của Thiên Địa Tuyền cực kỳ rõ ràng, đám người rất dễ thấy được.
Thiên Địa Tuyền trấn áp, bọn hắn rõ ràng có thể cảm giác được Tiểu Càn Khôn Dương Khai viên nhuận vô hạ, kiên ổn phi thường, ngoại lực khó động.
Sau khi hâm mộ thì là yên lòng, có Thiên Địa Tuyền trấn áp Tiểu Càn Khôn, Dương Khai xác thực sẽ không bị Mặc Yên ăn mòn, mà lại đám người cũng không cảm nhận được bất luận khí tức Mặc Yên nào trong Tiểu Càn Khôn Dương Khai.
Không cho bọn họ điều tra thêm, có một cỗ đại lực đẩy ra, thần niệm bọn hắn đều bài xích ra. Rất nhiều người đều vẫn chưa thỏa mãn, vừa rồi bọn hắn giống như thấy được vật kỳ lạ trong Tiểu Càn Khôn, đáng tiếc còn chưa nhìn rõ đã bị Dương Khai đuổi ra ngoài.
Dương Khai đã hóa thành hình người, phong bế Tiểu Càn Khôn, mở miệng nói: "Không thành vấn đề a?"
Đám người liếc nhau, Dư Hương Điệp thở phào nhẹ nhỏm nói: "Không thành vấn đề, ngươi đến đây nói chuyện đi."
Dương Khai bay tới, đến trước mặt mọi người.
"Vất vả ngươi rồi." Dư Hương Điệp gật gật đầu, "Cũng may hữu kinh vô hiểm, ngươi cũng đừng trách chúng ta quá mức cẩn thận, thật sự là Mặc Yên quá mức quỷ dị."
"Ta hiểu."
"Dương tông chủ, ngươi đã nuôi nhốt sinh linh trong Tiểu Càn Khôn?" Có người bỗng mở miệng hỏi, vừa rồi mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng trong Tiểu Càn Khôn nhiều thành trì thôn xóm như vậy, vết tích sinh linh sinh sôi rất dễ bị đám người nhìn rõ rõ ràng ràng.
"Không sai, có vấn đề gì?" Dương Khai nhìn về phía người kia.
"Không có vấn đề không có vấn đề, Dương tông chủ vận khí thật sự là tốt." Người kia thổn thức một tiếng.
Bọn hắn thành tựu thất phẩm đã không biết bao nhiêu năm tháng, đã từng nghĩ tới nuôi nhốt sinh linh trong Tiểu Càn Khôn để đề thăng tốc độ tu hành, nhưng mà loại ý nghĩ này căn bản không thực tế, dù cho là thất phẩm, Tiểu Càn Khôn cũng có thời điểm chấn động không yên, ai dám tuỳ tiện nuôi nhốt sinh linh? Một khi giao thủ với cường địch, vậy sinh linh nhất định tử thương không đếm được.
Dương Khai lại khác, có Thiên Địa Tuyền, căn bản không cần lo lắng những vấn đề này.
Nói một cách khác, coi như hắn không đi tu hành, tu vi cũng đang
ổn định tăng lên, tương đương với thời thời khắc khắc đều đang mạnh lên.
Thật là khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ.
"Những tiểu thạch đầu kia là sinh linh gì vậy? Tại sao cho tới bây giờ chưa từng thấy?" Lại có người hỏi.
"Cái gì tiểu thạch đầu, ngươi nhìn lầm." Dương Khai chững chạc đàng hoàng.
"Dương tông chủ, hình như ta thấy được Huyền m Trúc a. . ."
"Nào có cái gì Huyền m Trúc!" Dương Khai cực lực phủ nhận, "Căn bản không có chuyện đó."
"Đừng như vậy a Dương tông chủ, nếu thật sự có Huyền m Trúc, giá cả có thể đàm luận mà, Huyền m Trúc khác Càn Khôn Tứ Trụ, thứ này nếu được bồi dưỡng tốt, chính là dùng mãi không hết, lấy mãi không hết, một mình ngươi dùng, còn không bằng đổi đồ tốt với chúng ta."
"Có thê ̉đổi tư cách lịch luyện Tiểu Nguyên giới?" Dương Khai hỏi. Không phải nói không có Huyền m Trúc sao? Có người liếc mắt.
Người kia cuống quít gật đầu, vẻ mặt tươi cười: "Có thể đàm luận có thể đàm luận!"
"Đàm luận thế lào?" Dương Khai tràn đầy phấn khởi nhìn qua hắn.
"Việc này nói sau." Ngu Trường Đạo khoát khoát tay, "Chúng ta phải xử lý chuyện trước mắt trước."
"Không sai!" Có người phụ họa.
Dương Khai đánh mắt với người nhắc đến Huyền m Trúc kia, ra hiệu sau này lại cẩn thận nói chuyện, người kia khẽ gật đầu, biểu thị được của ló, hai người mặt ma ̀y hớn hơ ̉, tất cả đều làm trong im lặng.
"Tông chủ, hôm nay đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Ngu Trường Đạo hỏi.
Dương Khai vẻ mặt vô tội: "Ngươi hỏi ta, ta còn muốn hỏi các ngươi đây. Hôm nay đại tổng quản nói cho ta biết, Lang Gia phúc địa Thạch Chính mời ta tới đây gặp mặt, hình như có chuyện quan trọng cần trao đổi, ta suy nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi nên mới đến đây, kết quả là hắn muốn đưa ta một món lễ lớn."
"Đại lễ?" Dư Hương Điệp nhíu mày.
Dương Khai gật đầu nói: "Đúng vậy a, chư vị cũng biết, ta cùng Lang Gia phúc địa bao nhiêu cũng coi như có quan hệ, Thạch Chính thân là trưởng lão Lang Gia phúc địa, muốn đưa lễ, ta cũng không tiện cự tuyệt, đành phải bất đắc dĩ nhận."
Một đám người hai mặt nhìn nhau, biểu lộ cổ quái.
Trong khoảng thời gian này tiếp xúc, đám người đâu còn không rõ tâm tính Dương Khai, tên này chính là chim ưng không thấy thỏ không thả, trước đó chuyện Thế Giới Thụ như vậy, bây giờ chuyện Tạo Hóa Thần Lô cũng như vậy.
Ngay cả đại vực mới kia cũng bị hắn làm cái Không Gian pháp trận độc chiếm, các đại động thiên phúc địa muốn nhúng tay vào đều khó mà làm.
Có người tặng lễ, hắn khẳng định hoan thiên hỉ địa nhận lấy, sao lại biến thành cố mà nhận.
Đối với loại thuyết pháp tự dán thiếp vàng lên mặt mình này, bọn hắn cũng lười so đo.
"Hắn đưa cái gì?" Ngu Trường Đạo lo lắng hỏi, cũng không phải thật muốn biết Thạch Chính tặng bảo vật gì, mà là Thạch Chính rõ ràng đã bị mặc hóa, thứ hắn tặng cũng không thể phớt lờ, vạn nhất là cái gì không tốt, vậy nhất định phải đề phòng.
"Chính là cái đồ chơi này!" Dương Khai nói, lấy hộp gỗ kia từ trong không gian giới ra ngoài, dứt khoát lưu loát mở ra.
Một đạo hắc tuyến từ đó xông ra, Dương Khai đã sớm chuẩn bị, bắt lại trên tay, cái thứ không đầu không đuôi trông như giun đen kia giãy dụa trong tay Dương Khai, nhưng thủy chung không thoát khỏi được.
Đông đảo thượng phẩm Khai Thiên đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó từng người như lâm đại địch, sắc mặt đại biến, lập tức thi triển thân pháp xoát xoát bỏ chạy.
Chỉ một thoáng, lấy Dương Khai làm trung tâm, bán kính trăm dặm không còn một ai.
Dương Khai giương mắt nhìn lên nói: "Chư vị chạy xa như vậy làm cái gì, chớ lo lắng, thứ này ta đang bắt lấy đây, chạy không thoát."
Đám người sở dĩ sẽ chạy Dương Khai cũng có thể hiểu được, Mặc Yên mà Thạch Chính sau khi chết lưu lại đã khiến bọn hắn cực kỳ cảnh giác, chớ đừng nói chi là thứ này.
Cái đồ chơi này tuyệt đối có nguồn gốc với Mặc Yên, mà lại so với Mặc Yên còn càng thêm cường đại.
Bgười bình thường nắm trên tay tuyệt đối đã trúng chiêu, đáng tiếc hắn không sợ, cái đồ chơi này không làm gì được hắn, xem như gặp được khắc tinh rồi.
"Tông chủ, còn xin thu hồi Mặc Trùng!" Ngu Trường Đạo xa xa hô, "Vật này quá mức tà lệ, không phải thứ chúng ta có thể nhiễm."
"Thứ này gọi Mặc Trùng?" Dương Khai nhìn giun đen trong tay.
khói đen gọi là Mặc Yên, thứ này gọi là Mặc Trùng, mà lại Thạch Chính trước khi chết còn nói một câu, Mặc tướng vĩnh hằng.
Mặc. . . Là cái gì?
Dương Khai bỗng nhiên cảm thấy 3000 thế giới này cũng không phải đơn giản như mình nhìn thấy như vậy, lại nghĩ tới lời Từ Linh Công từng nói, càn khôn mênh mông này, nước đục đây.
Từ nơi sâu xa, hình như có một bí mật gì đó ảnh hưởng 3000 thế giới này, mê vụ sắp hiện ra trước mắt mình.