Chương 4761: Phát Rồ
Một lát sau, mấy bóng người cùng nhau từ bên trên bay qua, riêng phần mi ̀nh phun trào thần niệm, điều tra hết thảy vết tích khả nghi.
Dương Khai nhíu mày, nghĩ thầm trong đội ngũ này làm sao còn có ngũ phẩm? Đây là quá không đem chính mình để ở trong mắt a, vậy thì làm sao có thể nhịn được?
Hắn phóng lên tận trời, bức thẳng hướng một nhóm bốn người kia!
Trong bốn người kia, có hai vị lục phẩm, hai vị ngũ phẩm, đi theo hình mũi nhọn thăm dò tìm kiếm, chợt thấy phía dưới có hơi thở cuồng bạo giống như là biển gầm cuốn tới, lập tức đều quá sợ hãi.
Nhưng mà còn không đợi bọn hắn nhìn rõ, Dương Khai đã như như mũi tên rời cung đụng vào trong trận doanh bọn hắn, tràn trề thế giới vĩ lực không gì chống đỡ nổi quét sạch ra, hai tên ngũ phẩm kia lập tức như thuyền độc mộc trong bão táp mưa to, đung đưa thân hình không ngừng, lảo đảo không thôi.
Bọn hắn vội vã nỗ lực ổn định thân hình, tập trung nhìn lại thì thấy, một vị sư huynh lục phẩm đã bị người tới nện một quyền ở trên ngực,phun ra máu tươi, lộ vẻ tái nhợt.
Tên này. . . Ra tay cũng quá hung ác đi? Mặc dù bọn hắn cũng nhìn ra, một quyền này không gây nguy hiểm cho tính mạng của sư huynh kia, nhưng bị thương là không thể tránh được.
Vị sư huynh bị đập trúng ngực kia còn muốn phản kháng, nhưng người tới lại liên tiếp ra quyền đánh trúng hắn, vị sư huynh lục phẩm này lập tức như con diều đứt dây rơi xuống phía dưới, thế giới vĩ lực quanh quẩn bên cạnh đều trở nên hỗn loạn không gì sánh được.
Đây rõ ràng là dấu hiệu Tiểu Thế Giới bị chấn động.
Trong chớp mắt, một vị lục phẩm cường đại đã đánh mất sức chiến đấu.
Người tới có thực lực khủng bố như vậy!
Mặc dù một vị lục phẩm khác phản ứng không chậm, đều đánh ra thần thông bí thuật, nhưng vẫn y nguyên không thể cứu vãn vận mệnh của sư đệ đồng môn,thấy sư đệ đồng môn rơi xuống dưới,hắn lập tức vừa sợ vừa giận, không dám giữ lại thực lực.
Nhưng mà việc này vẫn y nguyên chỉ là phí công.
Chỉ qua mười hơi thở, vị lục phẩm này đã kêu thảm một tiếng, cu ̃ng
nối gót theo sư đệ đồng môn.
Một mình Dương Khai đứng ở trong hư không, nghiêm nghị không ai bì nổi, bỗng nhiên quay đầu hướng hai tên ngũ phẩm kia nhìn lại, hai người lập tức trắng bệch cả mặt, vô duyên vô cớ sinh ra một loại ảo giác bị vực sâu nhìn chăm chú!
"Chạy!" Một người quát khẽ, lập tức hai người giống như tâm ý tương thông phân ra hai bên trái phải phóng đi, hai vị lục phẩm sư huynh cũng không phải là đối thủ, hai người ngũ phẩm bọn họ sao có thể đánh lại? Lúc này bọn hắn chỉ có lập tức chạy trốn mới có thể an toàn.
Nhưng hai người này sao có thể chạy thoát, Dương Khai đưa tay, mỗi bàn tay đập một người, giống như đập muỗi đem hai vị ngũ phẩm vỗ xuống.
Sau chốc lát, Dương Khai cười ha hả đứng trước mặt bốn người còn đang uể oải, ân cần nói: "Mấy vị bị thương không nhẹ a!"
Bốn người đều không còn gì để nói, nghĩ thầm ngươi không phải biết rõ còn cố hỏi, thương thế này là do ai đánh ra? Thế mà còn ở nơi này giả từ bi như mèo khóc chuột, thật quá đáng.
Nhưng là mặc dù trong lòng có chút bi phẫn, nhưng tài nghệ không bằng người, bọn họ cũng thực sự không có lời nào để nói. Trước đó,
bọn hắn chưa từng nghĩ tới, lục phẩm Khai Thiên lại có thể có thực lực khủng bố như thế, hôm nay bọn hắn xem như mở rộng tầm mắt.
Một vị lục phẩm nhìn như dẫn đầu ho nhẹ rồi nói: "Dương sư đệ có công lực thâm hậu, nội tình bất phàm, chúng ta nhận thua!"
Nhận thua liền bị loại khỏi trận lịch luyện này, tư cách tiến vào Ngũ Quang giới lịch luyện đã cùng bọn hắn không có quan hệ rồi, mặc dù có chút tiếc hận, nhưng ai bảo bọn họ có thực lực nhỏ yếu.
Bọn hắn là đệ tử Lang Gia, tự có ngạo khí trong lòng, đối với cường giả như Dương Khai, bọn hắn ít nhiều vẫn là có chút bội phục.
"Đã nhường!" Dương Khai ôm quyền, bỗng nhiên lật bàn tay một cái, trên tay xuất hiện một cái bình ngọc, hắn mỉm cười nói: "Đây là đan được chữa thương tốt nhất, chư vị mời!"
Lúc nói chuyện, hắn rung lên cổ tay, bốn viên linh đan bay ra, treo ở trước mặt bốn người.
Vị lục phẩm vừa nói chuyện khẽ gật đầu: "Đa tạ!"
Hắn còn tưởng rằng Dương Khai có chút băn khoăn về việc đánh bị thương đám người bọn hắn , cho nên mới sẽ lấy ra đan được chữa thương này, cu ̃ng không nghĩ nhiều, mấy người đều đem linh đan nhét vào trong miệng.
"A, đan được chữa thương này có phẩm chất không tệ!" Người kia
nhíu lại lông mày.
Một vị ngũ phẩm khác nói tiếp: "Cảm giác cũng vẫn được. . ."
Dương Khai bỗng nhiên đưa tay ra trước mặt bọn hắn: "Thanh toán một bộ tài nguyên lục phẩm hoặc là vật tư ngang giá trị!"
"Cái . . . Cái gì?" Vị lục phẩm kia có chút choáng váng.
Dương Khai trầm mặt: "Làm sao? Mua đồ không trả tiền sao? Chẳng lẽ sư huynh muốn cướp đoạt trắng trợn? Mặc dù người đơn thế yếu, nhưng ta cũng không phải dễ bắt nạt."
Vị lục phẩm kia vẫn mờ mịt: "Ta mua thứ gì?"
Lại nói, ai bắt nạt ngươi rồi? Rõ ràng là bốn người chúng ta bị ngươi bắt nạt a?
Một vị lục phẩm khác lộ vẻ cổ quái nhìn qua Dương Khai: "Thứ mà Dương sư đệ nói, sẽ không phải là đan được chữa thương này chứ a?"
"Vậy còn có thể là thứ gì?" Dương Khai nói như chuyện đương nhiên. Mấy người đều không còn gì để nói.
Vị lục phẩm nói chuyện lúc đầu nói: "Đan được chữa thương này, chẳng lẽ không phải sư đệ tặng cho chúng ta sao?"
Dương Khai liếc mắt nhìn qua hắn: "Ta nói tặng lúc nào? Vật này có giá trị liên thành, ta là muốn bán cho mấy vị!"
Một viên đan được chữa thương sao lại có giá trị liên thành rồi? Mở mắt nói lời bịa đặt cũng nên có giới hạn a!
"Nhanh lên, đừng chậm chạp! Bọn người Triệu sư huynh của các ngươi đã mua với giá này, các ngươi cũng không thể ngoại lệ, ta là người làm ăn, từ trước đến nay ta đều bán với giá cả vừa phải hợp lý, già trẻ không gạt!"
Vị lục phẩm kia khiếp sợ ngây người: "Triệu sư huynh cũng mua?"
Dương Khai gật đầu: "Ừm! Còn có hai huynh muội họ Công Tôn cu ̃ng mua, không tin các ngươi đưa tin hỏi một chút, các ngươi hẳn là có phương thức liên lạc giữa lẫn nhau a?"
Vẻ mặt hắn không giống như là đang nói láo, hai vị lục phẩm lén lút tự nhủ trong lòng, chẳng lẽ Triệu sư huynh cùng Công Tôn sư huynh sư tỷ thật sự là đã mua? Ngay cả chuyện này mà các sư huynh sư tỷ cũng có thể nhịn?
"Khụ khụ, ngươi lại chờ một lát!" Một vị lục phẩm lấy ra một viên Truyền Tin Châu, phun trào thần niệm, liên lạc lên.
"Triệu sư huynh, sư đệ có một chuyện phải trưng cầu ý kiến của sư huynh!"
"Dư sư đệ a, có chuyện gì cứ ngươi nói!"
" Dương Khai nói sư huynh đã mua qua một viên đan được chữa
thương của hắn, có phải vậy không?"
". . ."
"Triệu sư huynh? Triệu sư huynh? Ngươi vẫn còn ở đó chứ?" "Có chứ có chứ!"
"Việc này có phải là thật không?"
"Ừm. . . Đại khái là không kém!"
Cái gì gọi là đại khái không kém? Dư sư đệ không hiểu rõ Triệu sư huynh có ý gì, đang chuẩn bị hỏi lại, thì Triệu sư huynh đã đưa tin tới: "Mua đi Dư sư đệ, dù sao hao tài tiêu tai cũng tốt hơn là bị người treo lên trên cây đưa đi Linh Châu để các đệ tử tầng dưới chót vây xem, mặt mũi vẫn quan trọng hơn a."
Cái gì ,treo lên trên cây? Hắn còn đang không hiểu thì đã thấy Dương Khai mò ra một thân cây trụi lủi, cao mấy trượng cắm ở trước người, thỉnh thoảng lại đảo mắt qua chỗ cổ áo của hắn, giống như đang suy nghĩ treo làm sao thì tương đối dễ dàng.
Dư sư đệ không khỏi rùng mình, vội vàng trả lời tin tức: "Đa tạ Triệu sư huynh, Triệu sư huynh dưỡng thương cho tốt, lát nữa sư đệ đến thăm ngươi!"
"Ngươi cứ chữa khỏi vết thương của mình rồi nói sau!"
Thu Truyền Tin Châu, Dư sư đệ có chút không nói gì nhìn qua Dương Khai, cười khổ nói: "Dương sư đệ thật sự là biết làm ăn a!"
Dương Khai lập tức kiêu ngạo: "Đúng thế, nếu không thì làm sao nuôi sống được người của cả một nhà? Vị sư huynh này ,ngươi hỏi xong chưa?"
Dư sư đệ gật đầu, ngay cả Triệu sư huynh đều nhận thua, hắn còn có thể thế nào? Không làm sao được, hắn chỉ có thể lấy ra vật tư ngang với giá trị của một bộ tài nguyên lục phẩm giao cho Dương Khai.
Một vị lục phẩm khác thấy thế, cũng chỉ có thể làm theo.
Dương Khai vui tươi hớn hở tiếp nhận, rồi quay đầu nhìn về phía hai tên ngũ phẩm kia.
Hai người kia sắp khóc!
Một vị ngũ phẩm nhìn lớn tuổi một chút nói: "Dương sư huynh, toàn bộ gia sản của của ta bỏ chung vào một chỗ cũng không có nhiều như vậy a! Ta còn chưa ăn viên linh đan kia, nếu không ta trả lại cho ngươi!"
Nói xong,hắn phun một viên linh đan ra lòng bàn tay, run rẩy đưa cho Dương Khai.
Dương Khai đen cả mặt: "Đều đã dính đầy nước bọt, ai còn muốn thứ này, đã mua rồi thì không được trả lại."
Vị ngũ phẩm kia nói: "Thế nhưng là Dương sư huynh, ta thật sự không có nhiều gia sản như vậy a, đan được chữa thương của ngươi. . . Ta mua không nổi a!"
Nếu ngũ phẩm Khai Thiên bình thường cất giữ được vật tư có giá trị hơn ngàn vạn Khai Thiên Đan, vậy thì đã có thể nói là cực kỳ giàu có, dù sao bọn hắn cũng phải tu hành, mua sắm một chút vật tư, rất khó có cất giữ.
Ngũ phẩm xuất thân từ động thiên phúc địa thì tất nhiên là giàu có, dồi dào hơn một chút, nhưng cũng không thể có hơn trăm triệu Khai Thiên Đan.
Đây là gia sản mà lục phẩm mới có thể có.
"Đu ́ng vậy a Dương sư huynh, chúng ta không lừa ngươi!" Một vị ngũ phẩm khác cu ̃ng mở miệng nói.
Dương Khai thở dài một tiếng: "Ta biết các ngươi không lừa gạt ta, ta cũng tin tưởng các ngươi xác thực không có nhiều gia sản như vậy, nhưng các ngươi không có thì còn có thể mượn nha. . ."
Lúc nói chuyện, hắn mãnh liệt nháy mắt ra dấu về phía bên cạnh hai vị ngũ.
Bốn người đều sợ ngây người!
Còn có thể làm như vậy?
Quá phát rồ đi?
"Thời gian của ta không còn nhiều, nếu là các ngươi không nguyện ý, thì ta cũng không ép buộc, nhưng đến cùng sẽ dẫn phát hậu quả gì thì ta khó mà nói chắc được!" Dương Khai thấy hai tên ngũ phẩm kia còn đang do dự, lập tức trầm giọng nói.
Vị ngũ phẩm nhỏ tuổi hơn yếu ớt nói: "Xin hỏi Dương sư huynh, sẽ có hậu quả gì?"
Dương Khai hướng hắn nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi đoán!"
Mặc dù Dương Khai không nói cụ thể, nhưng hai người đều có chút cảm giác xấu, nếu là bọn hắn thật không mua đan được chữa thương này, thì chỉ sợ thực sự sẽ có việc không tốt chờ lấy bọn hắn.
Vị ngũ phẩm lớn tuổi nói: "Dương sư huynh, tu vi của chúng ta không cao bằng hai vị sư huynh, chỉ có ngũ phẩm, giá tiền của đan được chữa thương này có thể. . . Thấp một chút!"
"Tiền nào đồ nấy, cùng tu vi cao thấp có liên quan gì!" Dương Khai trợn mắt nói.
Ngươi còn có thể nói tiền nào đồ nấy sao? Trên đời này nào có đan được chữa thương đắt như vậy?
Trong bụng oán thầm, nhưng ngoài miệng cũng không dám phản bác, hai người lắp bắp hướng hai vị lục phẩm nhìn lại: "Sư huynh, sư
đệ gặp nạn, còn xin sư huynh trượng nghĩa tương trợ!"
Hai tên lục phẩm kia đau cả đầu, nhưng việc đã đến nước này, muốn dàn xếp ổn thỏa, cũng chỉ có thể cho mượn, bọn hắn cũng không thể trơ mắt nhìn xem hai vị sư đệ bị Dương Khai treo ở trên cây tế thiên a?
"Đa tạ bốn vị khẳng khái mở hầu bao!" Dương Khai thu đồ vật, mặt mày hớn hở:"Bốn vị cứ chữa thương cho tốt, ta sẽ không quấy rầy."
Nói xong, hắn lách mình rời đi!
Hắn vừa mới rời đi không bao lâu, Chu sư tỷ mặc một bộ vấy hồng dẫn theo một đám người vô cùng lo lắng lao đến, thấy mặt mũi bốn người bầm dập, từng người như cha mẹ chết, nàng kinh hãi nói: "Các ngươi bị làm sao vậy?"
Vị ngũ phẩm lớn tuổi khóc ròng ròng: "Chu sư tỷ ,làm sao bây giờ các ngươi mới đến a. . ."
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Chu sư tỷ nhíu mày hỏi.
Dư sư đệ thở dài một tiếng: " Dương Khai đem chúng ta đả thương, sau đó cưỡng ép bán cho chúng ta mỗi người một viên đan dược chữa thương!"
Chu sư tỷ giận dữ: "Hắn dám ra tay độc ác như vậy?"
Nhưng là nghĩ lại, trước đó ,chính mình đi tìm hắn để gây sự, hắn ra tay cũng không nhẹ, chính mình là nữ nhân mà hắn đều làm như vậy, có thể thấy được tâm tính của Dương Khai.