Chương 4815: Lừa Đảo
Lữ An Quốc như hùng ưng kích thỏ, lao thẳng xuống, thân hình khôi ngô như thiết tháp cho người ta áp lực lớn lao, người nhát gan đối mặt một kích cuồng bạo như này, chỉ sợ còn chưa giao thủ đã sợ hãi ba phần, khí thế lao dốc, chính là thực lực sàn sàn nhau cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Dương Khai thần sắc như thường, không có nửa điểm bối rối, vượt quá Lữ An Quốc dự kiến, hắn bắn lên, đao mỏng ra khỏi vỏ, đao quang chiếu rọi thiên địa.
Hai bóng người giao thoa trong một chớp mắt, tất cả đều nặng nề mà rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm nặng.
Lữ An Quốc trợn tròn mắt, hai tay bưng kín chỗ cổ, nhưng giữa mười ngón lại đã có đại lượng huyết thủy phun ra ngoài, trong con ngươi trợn tròn kia tràn đầy thần sắc không thể tin.
Tại lôi đài, hắn ẩn giấu đi thực lực chân chính của mình, cho nên bị
Dương Khai một đao đánh bại thật không phục, vừa rồi Dương Khai truy kích đến, hắn cố ý muốn cho Dương Khai biết dược bản lĩnh chân chính của mình.
Ai ngờ kết cục lại là như này.
Cùng là một đao, giống trên lôi đài như đúc, chỉ có điều lại nhanh ba phần!
Hắn không thể cản.
Trên lôi đài, Dương Khai hạ thủ lưu tình, không muốn lấy mạng hắn, lần này lại giúp hắn xuống gặp ông bà!
Lữ An Quốc không thể nghĩ ra một đao kia chém ra như thế nào, đó hoàn toàn là góc độ không thể, thời cơ trong nháy mắt như vậy cũng không phải sức người có thể khống chế, hết lần này tới lần khác hắn làm được.
Mà kết quả chính là toàn thân hắn đang đổ máu ròng ròng, Lữ An Quốc cảm thấy lạnh cả người, thân thủ giỏi như vậy, chạy tới Mạnh phủ ứng chiêu hộ vệ làm cái gì?
Vô luận dùng sức như thế nào cũng không ngăn được máu tươi dâng trào, cổ họng Lữ An Quốc phát ra tiếng ôi ôi quái dị, trong thời gian ngắn lại sẽ không chết đi, phù phù một tiếng, quỳ một chân xuống đất, chịu sự sợ hãi cùng thống khổ khi tử vong đang dần ập đến.
Dương Khai thu đao vào vỏ, cũng không nhìn Lữ An Quốc, cất bước ra phía trước.
Chỉ là mới đi hai bước, hắn lảo đảo một cái, kém chút té xuống đất.
Hắn không biết bình phán tiêu chuẩn võ lực tại giới này, Lữ An Quốc tính là cao thủ cấp độ nào, nhưng hẳn sẽ không quá thấp.
Chân chính so sánh thực lực, thực lực hắn có, là phải kém Lữ An Quốc, lôi đài tranh tài một lần chính diện va chạm đã chứng minh điểm này.
Đổi lại võ giả sinh trưởng ở nơi đây, đối mặt cường giả như Lữ An Quốc, gần như đã nắm chắc phần thua.
Nhưng hắn là lục phẩm Khai Thiên luân hồi đến, có được nhãn lực cùng sức phán đoán mà võ giả giới này khó với tới, cơ hội trong nháy mắt đối với Lữ An Quốc là khó mà nắm chắc, đối với hắn lại không phải việc khó gì, như vậy mới có thể lấy yếu thắng mạnh.
Nhưng cũng không phải là không có trả giá.
Chỗ ngực bị Lữ An Quốc đập một quyền, xương sườn hẳn là gãy mất ba cái, trong cổ họng tràn đầy máu tươi cuồn cuộn.
Dương Khai cưỡng ép nuốt xuống, ổn định lại, đến trước ngựa Lữ An Quốc.
Ngựa này tiếp nhận lực lượng Lữ An Quốc bay lên trời, tứ chi đã bị
gãy, lúc này nằm trên mặt đất rên rỉ không thôi, mà trong túi đen trên lưng ngựa vẫn đang giãy dụa nhúc nhích, miệng ưm ưm :D không ngừng.
Dương Khai mở túi ra, một gương mặt xinh đẹp mà bối rối, tràn đầy nước mắt xuất hiện, một đường xóc nảy để tóc của nàng có hơi tán loạn, hẳn là đã khóc thật lâu, hốc mắt đỏ bừng, quả nhiên là ta thấy mà yêu *33.
Nhìn qua dung nhan quen thuộc này, Dương Khai cười. Đã lâu không gặp, Khúc sư tỷ!
Mà thân phận của nàng, chính là đại tiểu thư Mạnh phủ.
Ánh mắt bối rối mà hoảng sợ giống như dưới nụ cười này mà được trấn an khó nói nên lời, Đại tiểu thư ngay lập tức yên tĩnh lại, yên lặng nhìn Dương Khai, trong đôi mắt đẹp hiện lên từng tia nghi hoặc khốn đốn.
Người trước mắt nàng phảng phất rất quen thuộc, nhưng sự thật nàng lại chưa bao giờ gặp qua, loại cảm giác này để lòng nàng tràn đầy không hiểu.
Dương Khai đưa tay lấy ra miếng vải trong miệng nàng, lúc này mới hít sâu một hơi nói: "Đại tiểu thư đừng sợ, ta là hộ vệ Mạnh phủ, vì cứu ngươi mà đến, tặc nhân đã bị ta giết!"
Lúc này Đại tiểu thư mới nhìn thấy thi thể, té quỵ dưới đất, máu tươi đỏ thẫm trên mặt đất kia đập thẳng vào mắt, nàng lập tức hoa dung thất sắc, kinh hô một tiếng, bản năng nhào vào trong ngực Dương Khai.
Dương Khai kêu lên, máu tươi tràn ra khóe miệng.
Chỗ ngực bị gãy mất mấy chiếc xương sườn, lại bị đại tiểu thư nhào vào như thế, thương thế càng nghiêm trọng.
Đại tiểu thư nghe được, ngẩng đầu trông lại, thấy hắn biểu lộ đau đớn, không khỏi ân cần nói: "Ngươi thụ thương rồi?"
"Không có gì đáng ngại." Dương Khai dìu nàng lên, "Nơi thị phi, không nên ở lâu, chúng ta phải tranh thủ thời gian về Mạnh phủ."
Đại tiểu thư liên tục gật đầu.
Dương Khai dẫn nàng tới trước ngựa của mình, vịn nàng lên ngựa, đang muốn lúc rời đi, chợt nghe một hồi tiếng vang nhỏ xíu từ đằng xa truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phương xa nổi lên một trận khói bụi, hình như có không ít kỵ sĩ đang chạy như bay đến bên này.
Dương Khai vội vàng chỉ phương hướng: "Đại tiểu thư lập tức đi hướng kia, không được dừng lại!"
Đại tiểu thư cúi đầu nhìn hắn: "Ngươi thì sao?"
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Ta nghỉ ngơi xong sẽ đi!" Nói xong, rút đao, vỗ mạnh vào mông ngựa.
Tiếng tê minh vang lên, ngựa chở đại tiểu thư cất vó rời đi. Dương Khai xoay người, giơ ngang đao, ngưng thần mà đợi.
Bảo Điền phong tiếp ứng đã đến đây, nơi xa nâng lên khói bụi kia hẳn là bóng dáng cường đạo Bảo Điền phong.
Có lẽ trước đó bọn hắn ước định gặp mặt tại nơi nào đó, kết quả Lữ An Quốc thật lâu không hiện thân, bọn hắn mới chủ động tìm tới.
Đội hình trên trăm con ngựa trùng trùng điệp điệp khắc sâu vào trong tầm mắt, Dương Khai liếm liếm máu tươi bên khóe miệng, tuy bị gãy xương, nhưng trong lòng khó nén hưng phấn.
Ở chỗ này, hắn không có Không Gian Pháp Tắc có thể ỷ vào, không có tu vi lục phẩm Khai Thiên cường đại, có chỉ là thực lực Luân Hồi giới giao cho hắn cùng kinh nghiệm của bản thân
Tình hình như thế, lấy một cản trăm cũng là cực kỳ không thực tế, đây gần như chính là tình thế chắc chắn phải chết, nhưng như vậy lại càng kích phát đấu chí cùng hung tính của hắn.
Nếu mình chết ở Luân Hồi giới sẽ có hậu quả gì? Dư Hương Điệp chưa từng nói với hắn chuyện này.
Nhưng Dương Khai biết mình tuyệt không thể chết, không phá tâm chướng Khúc sư tỷ, nàng không thể tiến vào luân hồi kế tiếp.
Sau lưng lại vang lên tiếng vó ngựa, Dương Khai nhíu mày nhìn lại, thấy đại tiểu thư thế mà quay lại.
Gương mặt xinh đẹp hoàn toàn trắng bệch, đôi mắt đẹp nhìn qua đội hình trăm kỵ phương xa kia, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, lại nghĩa vô phản cố chạy trở về.
Dương Khai to cả đầu: "Tại sao ngươi trở lại?"
"Ta. . . Ta không biết." Đại tiểu thư có chút nói năng lộn xộn, nàng cũng không biết tại sao mình lại trở về, chỉ là sau khi phát giác tình huống sau lưng, bản năng thay đổi phương hướng.
Dương Khai cắn răng một cái, tay bắt dây cương, trở mi ̀nh lên ngựa, nói bên tai nàng: "Ngồi cho vững!" Quay đầu ngựa lại, phóng về Bạch Ngọc thành.
Lúc này lại để cho một mình đại tiểu thư rời đi đã không thực tế, đối phương đã thấy đại thân ảnh tiểu thư, nếu chia binh truy kích, tình cảnh của nàng sẽ càng thêm nguy hiểm.
Còn không bằng để hắn đến thủ hộ.
Trên lưng ngựa, đại tiểu thư cúi thấp đầu, sắc mặt đỏ lên. Đã lớn như vậy, nàng còn chưa bao giờ thân cận với nam tử nào như
vậy, ngựa xóc nảy để phía sau lưng khiến nàng thỉnh thoảng lại có chỗ tiếp xúc lồng ngực rộng rãi ấm áp nơi hậu phương, bên tai truyền đến tiếng hô hấp thô trọng càng làm cho nàng có từng tia tâm động, bối rối mọc như cỏ.
Trên trăm con ngựa đến gần Lữ An Quốc, có người kiểm tra một chút, xác định Lữ An Quốc đã chết đi, quần hùng lập tức xúc động phẫn nộ, giơ roi khoái mã, truy kích Dương Khai cùng đại tiểu thư.
Trước đó Dương Khai cưỡi khoái mã truy kích Lữ An Quốc, dựa vào chênh lệch cước lực, cho nên hắn có thể đuổi kịp Lữ An Quốc.
Mà bây giờ, tình huống này lại tái diễn, chỗ khác biệt chính là hắn lẻ loi một mình, Bảo Điền phong thì gào thét thành đàn.
Khoảng cách từ từ rút ngắn, tiếng móng ngựa sau lưng cũng càng ngày càng vang dội.
Đại tiểu thư cũng không có tâm tư ý loạn thần mê, thần sắc chỉ có chút bối rối, chỉ cũng không biết nhớ ra cái gì đó, lại một lần nữa trấn định lại.
Có tiếng xé gió đánh tới, khoảng cách của song phương đã rút ngắn đến mức có thể phóng tiễn, trong đám cường đạo Bảo Điền phong có người tinh thông xạ thuật, kéo cung một tiễn, lại là lệch chút, cách Dương Khai ba trượng.
Càng ngày càng có nhiều tiễn thất từ phía sau phóng tới, tiếng xé gió bên tai không dứt.
Đại đa số tiễn thất đều không có uy hiếp gì, số ít có uy hiếp đều bị Dương Khai quay người lệch đầu, một đao tinh chuẩn chém xuống.
Hậu phương kia, một nam tử mũi ưng dẫn đầu xông lên phía trước nhất thấy thế trợn mắt hốc mồm, biểu hiện của Dương Khai ngoài dự liệu của hắn, thế mới biết Lữ An Quốc chết không oan!
Tốc độ phản ứng cùng nhãn lực bực này, tuyệt đối là cao thủ!
Mạnh phủ còn có cường giả như vậy? Hắn không khỏi hào hứng. Lữ An Quốc chết rồi, nếu có thể kéo người này nhập bòa, nhất định có thể đền bù tổn thất.
Mà điều kiện tiên quyết là phải bắt sống mới được.
Theo khoảng cách rút ngắn, tiễn thất bay tới cũng càng ngày càng nhiều, mặc dù Dương Khai tận lự ngăn cản, nhưng dù sao luôn có thời điểm sơ hở.
Một mũi tên cắm vào đùi ngựa, khoái mã đang chạy suýt nữa cắm đầu xuống đất, may mắn Dương Khai phản ứng nhanh, mãnh siết dây cương, lấy lực lượng của mình trợ nó ổn định cơ thể
Chạy không thoát!
Tốc độ vốn đã không nhanh bằng người ta, bây giờ ngựa thụ thương càng là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Mà khoảng cách Bạch Ngọc thành còn có tối thiểu nhất hai ba canh giờ lộ trình!
Dương Khai vốn còn kỳ vọng Mạnh phủ hoặc là phủ thành chủ có người đến đây trợ giúp, như vậy mới có một chút hi vọng sống, nhưng cho tới bây giờ cũng không thấy bóng dáng ai cả.
Bây giờ chỉ có tự cứu, Dương Khai cố gắng nhớ lại lộ tuyến mình từng đi qua, tìm kiếm vị trí đắc địa có thể dùng.
Tiếng xé gió lại đến, mặc dù Dương Khai ra sức chém xuống mấy cây tiễn, nhưng lại tiếp tục có lợi tiễn cắm vào trong bụng ngựa.
Theo Dương Khai bôn ba một đêm, lúc này ngựa đã mệt, nên sau khi phóng thêm được trăm trượng, móng trước đã mềm nhũn, ầm ầm ngã xuống mặt đất.
Đại tiểu thư ngồi ở phía trước kinh hô một tiếng, Dương Khai cũng đã đúng lúc nắm lại eo nàng, mượn lực trên lưng ngựa, hai chân phóng lên tận trời, lại vững vàng rơi xuống mặt đất.
"Ôm ta!" Dương Khai quát một tiếng.
Đại tiểu thư bối rối gật đầu, vội vàng hai tay vòng lấy cổ Dương Khai.
Dương Khai một tay cầm đao, tay kia vòng ra sau giữ đại tiểu thư, quay người chạy như bay đến một hướng khác, khinh thân chi pháp thúc đến cực hạn.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.