Chương 4816: Huyết Chiến
Tầm mắt đang xóc nảy, vượt qua đầu vai của tên hộ vệ vừa lạ lẫm vừa tuổi trẻ này, đại tiểu thư có thể rõ ràng nhìn thấy phía sau có trăm kỵ binh đang truy kích mà đến, trên lưng từng con ngựa kia đều có một gương mặt hung ác đáng ghét, để cho người ta run sợ
trong lòng.
Tâm tình của đại tiểu thư lại là yên tĩnh đến mức trước nay chưa từng có!
Một màn này, cảm giác này, nàng giống như đã từng quen biết, giống như chính mình từng trải qua ở nơi nào.
Nhưng là nàng vẫn luôn sống ở trong Mạnh phủ, ngay cả thành Bạch
Ngọc nàng cũng chưa từng rời xa, lại là lúc nào từng bị người đuổi giết giống như thế này, lại bị người này che ở trước người sao?
Đây là mơ sao? Hay là trí nhớ của kiếp trước?
Việc cùng đàn ông xa lạ có tiếp xúc thân mật vốn nên khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng mà lúc này nàng lại vui vẻ chịu đựng, hai tay càng dùng sức ôm sát cổ của hộ vệ trẻ tuổi, giống như muốn đem chính mình dung nhập vào trong thân thể của đối phương.
Nàng biết, hắn sẽ không vứt bỏ chính mình, cho dù là chết cũng sẽ không!
Mười mấy mũi tên từ phía sau bắn tới, nàng kinh hô: "Cẩn thận!"
Sau đó tròng mắt của nàng đã bị một mảnh đao quang tràn ngập, Dương Khai cũng không quay người, đại tiểu thư đang được bảo hộ ở trước người hắn, nếu hắn xoay người thì Đại tiểu thư sẽ thành bia đỡ đạn. Sau đầu của hắn giống như mọc thêm con mắt, hắn cầm đao trở tay chém xuống.
Đại đa số mũi tên bị ngăn lại, chỉ có một chi mũi tên cắm vào chính giữa bả vai.
Đại tiểu thư nhìn chằm chằm vào mũi tên kia, mũi tên dài bằng cánh tay đâm vào trong máu thịt, khảm vào trong đó thật sâu, máu tươi
chảy ra không nhiều, nhưng một màn này lại làm cho đại tiểu thư căng thẳng trong lòng.
Hẳn là rất đau a? Nàng nghĩ, nhưng hộ vệ trẻ tuổi lại là không rên một tiếng.
Lại có mũi tên được bắn tới, Dương Khai xê dịch thân hình tránh thoát, truy binh sau lưng cách hai người càng ngày càng gần, không bao lâu hai người nhất định sẽ bị đoàn người này bao vây.
Dương Khai hướng bên trái phóng đi , bên kia có một khe núi, có lẽ sẽ có địa hình hiểm trở để lợi dụng.
Rất nhanh hắn đã ôm đại tiểu thư chuyển hướng tiến vào trong khe núi, vận may của bọn họ không tệ, hắn thấy được dưới vách núi đá bên cạnh có một cái hố.
Cái hố không tính lớn, lại đủ để chứa đựng một người.
Dương Khai chạy như bay đến, đem đại tiểu thư buông xuống: "Trốn vào đi!"
Đại tiểu thư trịnh trọng gật đầu, dùng cả hai tay hai chân bò vào trong hố, tận lực đem toàn bộ thân thể của chính mình co quắp tại bên trong.
Lúc ngẩng đầu, nàng thấy bóng người hộ vệ trẻ tuổi ngăn tại trước mặt nàng, giống như một tòa núi cao, ngăn trở mưa gió.
"Ngươi tên là gì!" Đại tiểu thư mở miệng hỏi.
"Dương Khai!" Dương Khai trở tay bắt lấy mũi tên đang cắm vào trên bả vai mình, dùng sức bẻ gãy nó, để lại đầu mũi tên trong máu thịt, rồi quay đầu lại hướng đại tiểu thư cười một tiếng: "Ta tên là Dương Khai!"
Đại tiểu thư lặp lại một lần, giống như muốn đem hai chữ đơn giản này ghi tạc vào sâu trong linh hồn, nàng đưa tay gỡ xuống mái tóc tán loạn, lộ ra dáng tươi cười điên đảo chúng sinh: "Ta tên là Mạnh Như!"
Dương Khai gật gật đầu: "Tên rất hay!"
Tiếng vó ngựa vang lên, trăm kỵ binh truy kích mà đến, người đàn ông mũi ưng dẫn đầu giơ tay, trăm kỵ dừng bước, hướng Dương Khai nhìn chằm chằm.
Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông mũi ưng khó mà ức chế vẻ tán thưởng trong mắt, dò xét toàn thân Dương Khai một lần rồi nói: "Tiểu tử, Lữ An Quốc là do ngươi giết sao?"
Dương Khai trầm giọng nói: "Không sai!"
Người đàn ông mũi ưng âm trầm nói: "Lữ An Quốc là Nhị đương gia của Bảo Điền phong chúng ta, ngươi giết hắn, thì chúng ta coi như là kết thù."
"Hắn không nên bắt đi đại tiểu thư của Mạnh phủ." Dương Khai lắc đầu: "Người dám đối với đại tiểu thư bất lợi đều sẽ chết!"
Người đàn ông mũi ưng cười khẽ một tiếng: "Ngươi trung tâm đến đáng khen, nhưng lại ngu muội đến cực điểm! Lữ An Quốc có tài nghệ không bằng người, chết tại trên tay ngươi là hắn tự tìm, nhưng dù sao hắn cũng là Nhị đương gia của Bảo Điền phong, ngươi giết hắn, đại đương gia ta phải cho các huynh đệ bàn giao."
"Ngươi muốn bàn giao cái gì!" Dương Khai trầm giọng hỏi.
Người đàn ông mũi ưng nhếch miệng nhe răng cười: "Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, ngươi cảm thấy ta muốn bàn giao cái gì?"
Dương Khai thản nhiên nói: "Muốn mạng của ta, thì chính mình tới lấy, để ta xem ngươi có bản lĩnh này hay không."
Người đàn ông mũi ưng cười nhạo một tiếng: "So sánh với mạng của ngươi, ta càng cảm thấy hứng thú chính là ngươi, không bằng như thế này, ngươi đem nữ nhân sau lưng giao cho ta, làm vốn nhập đội, rồi theo ta lên núi, ân oán của chúng ta xóa bỏ."
Dương Khai nhíu mày, buông xuống tầm mắt suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Ta có thể theo ngươi lên núi, nhưng không thể giao đại tiểu thư cho ngươi, ngươi thả nàng, để nàng về thành Bạch Ngọc, ta có
thể đáp ứng yêu cầu của ngươi."
Người đàn ông mũi ưng chậm rãi lắc đầu: "Việc này không được, Bảo Điền phong hao phí công sức to lớn, không ít huynh đệ tử thương, ngay cả Nhị đương gia đều đã chết, chúng ta thật vất vả mới sắp bắt được nữ nhân này , sao có thể thả về? Yên tâm, ngươi chỉ cần theo ta lên núi, sau này nữ nhân này sẽ là của ngươi."
Dương Khai kiên định nói: "Ta chỉ có một điều kiện, đại tiểu thư nhất định phải an toàn trở về thành Bạch Ngọc!"
Sắc mặt của người đàn ông mũi ưng đột nhiên âm trầm xuống, hắn đã cho Dương Khai đủ mặt mũi, cũng biểu đạt ra thái độ chiêu hiền đãi sĩ của mình, lại không ngờ tới tên này thế mà không muốn uống rượu mời chỉ thích uống rượu phạt.
"Ta lên núi!" Thanh âm của đại tiểu thư Mạnh Như vang lên từ phía sau.
"Đừng làm loạn!" Dương Khai thấp giọng quát một tiếng. "Nha." Mạnh Như ngoan ngoãn rụt trở về.
"Xem ra là không thể nói chuyện." Người đàn ông mũi ưng lộ vẻ tiếc hận, rồi vung tay lên, ra lệnh: "Giết hắn!"
Hắn biết mình không lôi kéo được Dương Khai, cho nên lập tức ra tay diệt cỏ tận gốc, quả quyết đến cực điểm.
Hơn mười vị cung thủ đã sớm chuẩn bị lập tức giương cung kéo dây cung, hơn mười mũi tên từ từng góc độ khác biệt hướng Dương Khai bay đến.
Trong chớp mắt tiếp theo, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ vì Dương Khai múa đao trong tay, đem tất cả mũi tên đều ngăn lại, không bỏ sót bất kỳ mũi tên nào, thân hình của hắn thậm chí không di động nửa bước, đứng nguyên tại chỗ giống như cọc gỗ, ngăn tại trước người đại tiểu thư của Mạnh gia.
Lần này người đàn ông mũi ưng là thật sự kinh ngạc.
Hắn biết Dương Khai co ́thể giết chết Lữ An Quốc, thì nhất định là cao thủ, trước đó lúc truy kích , hắn cu ̃ng nhìn thấy biểu hiện của Dương Khai, càng là xác định phán đoán của mình.
Nhưng cho tới giờ khắc này, hắn mới biết mình vẫn còn coi thường người ta.
Nếu đổi lại là mình, thì hắn cũng có thể ngăn lại mười mấy mũi tên kia, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy, càng không có khả năng đứng nguyên tại chỗ làm được điều này.
Hơn mười vị cung thủ có chút đỏ mặt, cảm thấy mình bị mất mặt, không đợi Đại đương gia ra lệnh, bọn hắn lại bắn tiếp một vòng tề
xạ.
Kết quả không có khác biệt, toàn bộ mũi tên đều bị Dương Khai ngăn lại.
Bọn cung thủ phẫn nộ, không còn tề xạ, mà là có phối hợp tán loạn bắn ra mũi tên, thừa dịp tìm kiếm cơ hội.
Sau một nén nhang, tất cả cung thủ đều không có cách nào để cung tên xuống, sắc mặt bọn hắn đỏ như mông con khỉ cái, tiếng cười nhạo của đồng bạn càng làm cho bọn hắn xấu hổ vô cùng.
Mười mấy người, mỗi người bắn hơn mũi tên 20, nhưng lại không gây ra cho Dương Khai được nửa điểm tổn thương nào, túi đựng tên đã trống không.
Sắc mặt của đại đương gia cũng có chút không dễ nhìn, hắn hướng những người chế giễu hùng hùng hổ hổ nói vài câu, rồi chỉ vào hướng Dương Khai, chỉ vào mấy người: "Mấy người các ngươi, đi qua giết chết hắn!"
Mấy người bị chỉ vào đều thu dáng tươi cười vừa rồi lại, trở nên lo sợ, nhưng bọn hắn lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Đại đương gia, chỉ có thể kiên trì cưỡi ngựa tiến lên.
Bọn hắn cũng biết một chút phối hợp, mấy người phân tán rải rác ra rồi đem Dương Khai vây quanh.
Bọn hắn nhìn nhau, một người bỗng nhiên giục ngựa hướng Dương Khai lao tới, dùng trường đao trong tay chém thẳng xuống, nhân cơ hội này, những người khác cùng nhau tiến lên.
Dương Khai thấp người tránh thoát kích thứ nhất, rút đao mỏng ra khỏi vỏ, đao quang chớp động.
Người thứ hai đã đâm tới một kiếm, người thứ ba có thuật cưỡi ngựa không tầm thường, trên đường bôn tập cả người lập tức rút vào dưới bụng ngựa, lúc cùng Dương Khai gặp thoáng qua, hắn hướng hai chân Dương Khai chém tới một đao.
Mấy người khác đều thi triển bản lĩnh, từng chiêu đều không rời chỗ yếu hại của Dương Khai.
Lấy Dương Khai là giao lộ, vài thớt thớt ngựa giao thoa mà qua.
Nhưng người trên lưng ngựa lại có mấy người ngã trong vũng máu, chỉ có hai người may mắn thoát khỏi, lúc quay đầu nhìn lại, sắc mặt bọn hắn trắng bệch.
Dương Khai vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng quần áo chỗ lồng ngực đã bị cắt ra, da thịt xoay tròn, máu tươi chảy ròng.
Hắn lại giống như chưa tỉnh.
Trên đao mỏng có máu tươi rơi xuống, phát ra tiếng vang tí tách, chói tai đến cực điểm.
Đại đương gia đã triệt để nhịn không nổi, nổi giận gầm lên một tiếng: "Một đám phế vật! Giết một người mà cũng khó khăn như vậy, đều lên cho ta, hôm nay không giết được hắn thì các ngươi cũng đừng cùng ta về núi!"
Đồng bọn tử vong cũng làm cho những người còn lại nổi giận đùng đùng, mặc dù Dương Khai biểu hiện cực kỳ lợi hại, nhưng dù sao hắn chỉ là lẻ loi một mình, bọn hắn có gần trăm người chẳng lẽ còn không phải là đối thủ?
Trăm kỵ binh cùng nhau rút ra vũ khí của mình, chầm chậm hướng phía trước tiến lên, giống như bão tố áp bách mà tới.
Dương Khai dốc hết toàn lực điều chỉnh nội tức của mình, từ trên thân giật xuống một mảnh quần áo, làm thành dây, đem đao mỏng buộc chặt tại trên tay mình.
Hắn mới vừa làm xong những việc này, trăm kỵ đã đánh thẳng tới từ bốn phương tám hướng, đem thân hình hắn bao phủ trong nháy mắt.
Dương Khai gầm thét, đao lên đao rơi, máu tươi bắn tung tóe, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Việc đem đại tiểu thư giấu ở trong cái hố phía sau, có lợi có hại, lợi chính là miễn trừ nỗi lo về sau của hắn, hắn chỉ cần canh giữ ở trước
mặt đại tiểu thư, là có thể cam đoan nàng không bị tổn thương.
Hại chính là hắn không có cách nào di động với phạm vi lớn, một khi hắn lộ ra sơ hở sau lưng, vô cùng có khả năng sẽ bị bọn giặc cướp Bảo Điền phong lợi dụng, nếu đại tiểu thư lại bị bắt, thì cho dù hắn có bản lĩnh lớn bằng trời cũng khó có thể phát huy.
Mà tình cảnh này đối với bọn người Bảo Điền phong cũng là có lợi có hại.
Dương Khai bị đại tiểu thư vô hình buộc tại nguyên chỗ là việc mà bọn hắn vui lòng nhìn thấy.
Nhưng một khu vực nhỏ như thế, cũng khó có thể để trăm người thi triển tay chân.
Dương Khai nhiều lắm là chỉ cần đồng thời đối mặt chính diện với bảy tám người công kích, những người còn lại đều chỉ có thể ở bên ngoài quanh quẩn một chỗ, căn bản là không có cách nào tấn công.
Từng bộ thi thể ngã xuống, trước cái hố .máu tươi đã chảy thành sông nhỏ, mùi máu tươi trùng thiên kia làm cho người ta buồn nôn, đại tiểu thư trô ́n ơ ̉trong cái hố kinh ngạc phát hiện, chính mình giống như cũng không e ngại cảnh tượng như vậy.
Nàng cảm thấy kỳ quái, đây tuyệt đối là lần thứ nhất chính mình nhìn thấy người chết, nếu là đại tiểu thư nhà bình thường, thì e là đã
sớm bị dọa ngất xỉu, nhưng nàng vẫn luôn có thê ̉thanh tỉnh, thậm chí còn cẩn thận chú ý trạng thái của hộ vệ trẻ tuổi.
Một bộ thi thể bỗng nhiên ngã xuống trước mặt nàng, lại là một tên cướp muốn thừa dịp Dương Khai không chú ý , bắt lại Mạnh Như, nhưng vừa mới vọt đến sau lưng Dương Khai đã bị hắn chém giết.
Trước khi chết, tên cướp trợn to hai mắt tràn đầy hoảng sợ, hắn cách đại tiểu thư gần trong gang tấc.
Đại tiểu thư yên lặng nhìn một chút, rồi cực nhanh đem lợi kiếm trong tay hắn vồ tới, dùng hai tay nă ́m chặt chuôi kiếm, mũi kiếm chống đỡ bộ ngực của mình.
Đọc bản dịch Vũ Luyện Điên Phong miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com.