Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4817: Vận mệnh thật là cư*t chó

Chương 4817: Vận mệnh thật là cư*t chó


Tên hộ vệ trẻ tuổi tên là Dương Khai này xác thực là có bản lĩnh phi thường lợi hại, cho dù đại tiểu thư là người bình thường cũng có thể nhìn ra điểm này.
Nhưng nàng cũng biết cái gì gọi là quả bất địch chúng(ít người không đánh lại số đông), song quyền khó địch bốn tay.
Nàng không biết hộ vệ trẻ tuổi có thể kiên trì bao lâu, thậm chí không rõ ràng vì sao tại dưới sự uy hiếp cu ̉a cái chết, hắn vẫn kiên định bảo hộ ở trước mặt mình.
Trước kia mình cùng hắn thế nhưng là chưa từng gặp mặt bao giờ. Nàng chỉ biết một việc, nếu hộ vệ trẻ tuổi ngã xuống, kết quả của
nàng tất nhiên sẽ so với chết còn thê thảm hơn, cho nên nàng phải cẩn thận chuẩn bị tâm lý.
Trường kiếm sắc bén chống đỡ ngực, có chút đâm rách da thịt, để nàng cảm giác được đau đớn, con mắt nàng nhìn chằm chằm vào phía sau lưng hộ vệ trẻ tuổi, quan sát tình trạng của hắn.
Nếu thật sự là phải đối mặt với kết cục xấu nhất thì nàng cũng là cùng hắn đi xuống Hoàng Tuyền đi? Đại tiểu thư suy nghĩ lung tung trong lòng, có từng tia ngọt ngào, giống như đây là việc mà nàng rất chờ mong.
Tiếng mắng chửi của Đại đương gia Bảo Điền phong một khắc cũng chưa từng ngừng, huynh đệ ngã xuống càng nhiều, tiếng mắng chửi của hắn càng vang dội, nước bọt bay ra thật xa, từng tiếng phế vật để đám cướp còn sống phẫn nộ, ra tay càng tàn nhẫn.
Nhưng mà mặc dù bọn hắn hung ác ,mang cho tên hộ vệ của Mạnh phủ càng ngày càng nhiều tổn thương, nhưng vẫn không thể làm cho hắn ngã xuống.
Trên thân tên hộ vệ của Mạnh phủ có máu tươi chảy đầm đìa, áo quần rách nát, ngay cả chỗ thái dương đều có một vệt máu, máu tươi theo gương mặt chảy xuôi, thấm vào tròng mắt, để ánh mắt của hắn hoàn toàn đỏ đậm, giống như hung thú đang phát cuồng.
Đao mỏng trong tay hắn đã bị hắn chém cùn, hắn tiện tay bắt lấy một thanh trường kiếm đến của một tên cướp nào đó, một tay đao, một tay kiếm, nhưng mà giờ phút này ngay cả thanh trường kiếm kia cũng tràn đầy khe nứt, căn bản là không chịu nổi cường độ tranh đấu cao như vậy.
Trước mặt hắn, từng bộ thi thể nằm ngang dọc, ít nhất cũng có hai ba mươi người, máu tươi thuận theo dưới chân hắn chảy xuôi, để hắn trông đáng sợ giống như Sát Thần.
Đám cướp Bảo Điền phong sợ hãi, tuy bọn hắn cũng biết, chỉ cần bọn hắn tiếp tục kiên trì, thì tên hộ vệ của Mạnh phủ luôn có thời điểm chống đỡ không nổi, nhưng ở trước đó, bọn hắn còn muốn bỏ ra bao nhiêu nhân mạng? Trong những mạng người này có thể bao quát chính mình hay không?
Nguyên bản trước sự uy nghiêm của Đại đương gia ,bọn cướp dũng mãnh vọt tới nhưng bây giờ bọn hắn lại lộ ra khiếp ý, tần suất công kích cũng thấp xuống.
Đại đương gia càng phẫn nộ, dùng đao chém chết một tên cướp đang lặng lẽ lui về phía sau, giục ngựa tiến lên, muốn tự thân lên trận.
Mặt đất bỗng nhiên rung động, tiếng vó ngựa dồn dập từ phương xa
truyền đến.
Đại đương gia giật mình trong lòng, lúc giương mắt nhìn lên, hắn chỉ thấy bên kia có khói bụi nổi lên bốn phía, hình như có đại đội kỵ sĩ hướng bên này chạy tới.
Cứu viện của thành Bạch Ngọc đến!
Hiển nhiên là đám cướp cũng đã nhận ra điểm này, bắt đầu bối rối, không tự chủ được hướng về phía sau thối lui, rất nhiều người hướng Đại đương gia nhìn lại , chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
Đại đương gia nhìn chằm chằm tên hộ vệ của Mạnh phủ vẫm luôn canh giữ trước hố, trên mặt hiện lên vẻ hơi do dự, hắn cắn răng quát khẽ: "Rút lui!"
Thành Bạch Ngọc có số lượng quân trông giữ không ít, tuyệt đối không phải bọn hắn có thể ngăn cản, nếu tiếp tục ở lại thì bọn hắn vô cùng có khả năng ngay cả mình đều bồi đi vào, vì mặt mũi nhất thời mà tiếp tục dây dưa là rất không khôn ngoan.
Đám cướp đã sớm bị Dương Khai dọa bể mật, nghe Đại đương gia nói vậy, đâu còn sẽ do dự, nhao nhao quay đầu ngựa lại, đuổi theo Đại đương gia.
Một lát sau, một một thanh niên dẫn đầu trên trăm vị kỵ sĩ mặc áo giáp tươi sáng, trang bị tinh lương, ầm ầm đi dến nơi đây, thanh niên
kia híp mắt hướng phía mà đám người Bảo Điền phong đào thoát nhìn lại, cũng không có ý tứ muốn truy kích.
Hắn quay đầu, nhìn về phía Dương Khai đang giống như huyết nhân, dù hắn có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không khỏi chấn động tâm thần.
Trên trăm kỵ sĩ sau lưng thanh niên kia cũng bị Dương Khai hấp dẫn.
Hắn kiên định đứng ở nơi đó, giống như phải bảo vệ lấy cái gì, trên thân hiện đầy vết thương to to nhỏ nhỏ, quần áo đều rách nát hầu như không còn, dưới chân hắn có đống lớn thi thể, máu tươi hầu như đã đem mắt cá chân của hắn bao phủ, sát cơ trùng thiên kia nồng đậm như thực chất, vật cưỡi dưới hông các kỵ sĩ giống như đều không chịu nổi, phát ra tiếng hí trầm thấp, theo bản năng hướng về phía sau thối lui.
Không ai thấy qua cảnh tượng như vậy, hầu như có thể tưởng tượng ra cục diện kịch liệt ngay lúc đó, nhất định là có vô số tên cướp liên tiếp đối với hắn khởi xướng công kích, muốn đem hắn đánh tan, nhưng hắn lại như núi lớn trong mưa to gió lớn, từ đầu đến cuối hắn đều sừng sững không ngã.
Lưỡi của đao mỏng bị cong, liền nhặt lên một thanh trường kiếm, trường kiếm cũng đầy khe. . . Hắn nâng đao hạ kiếm, từng bộ thi thể ngã xuống.
"Là hắn?" Thanh niên kia mở miệng hỏi.
Tên kỵ binh bên cạnh thanh niên kia chính là Ân Chí Dũng - hộ vệ Mạnh phủ, hắn nghe vậy thì vội vàng gật đầu: "Là hắn!"
Nói xong , hắn tung người xuống ngựa, vừa vội vã hướng Dương Khai phóng đi, vừa hô: "Dương lão đệ, Dương lão đệ!"
Ân Chí Dũng còn chưa tới gần, một ánh đao đã bổ tới như thiểm điện, hắn kinh hô một tiếng, đặt mông ngồi sập xuống đất, trong nháy mắt ba hồn ném đi hai hồn.
Lúc lấy lại tinh thần, hắn vội vàng sờ lên trên người mình, xác định không có thương thế gì, rồi mới thở phào nhẹ nhõm, lộ vẻ nghĩ mà sợ nói: "Dương lão đệ, là ta à, Ân Chí Dũng, ngươi không nhận ra sao?"
Hắn không biết tại sao Dương Khai phải đột nhiên bổ chính mình một đao, nếu như hắn bị đánh chết, thì đó là oan uổng cỡ nào.
"Hắn đã hôn mê!" Bên cạnh truyền đến thanh âm của thanh niên dẫn đầu kia.
Ân Chí Dũng ngẩn ngơ: "Hôn. . . Hôn mê?"
Hắn đã hôn mê thì làm sao còn co ́thể bổ chính mình một đao? Cẩn thận nhìn lại, Ân Chí Dũng phát hiện trạng thái của Dương Khai
quả thật có chút không thích hợp, hai mắt trừng lớn, ngay cả mí mắt cũng không nháy mắt một chút, trên trán có máu tươi thuận theo con mắt chảy xuống, nhìn cực kỳ kinh người, hai mắt cũng không có tiêu điểm, chỉ là vô thần mà nhìn chằm chằm vào một phương hướng.
Nhưng hắn vẫn cầm đao kiếm trong tay đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
"Không nên tùy tiện tới gần hắn, hiện tại hắn chỉ phản ứng theo bản năng." Thanh niên nam tử dặn dò.
Ân Chí Dũng ngơ ngác gật đầu, sống lâu như vậy, nhưng hắn vẫn còn là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện kì lạ này, người đã hôn mê thế mà còn có thể hành động theo bản năng, cần nghị lực cường đại dến mức nào mới làm được việc này a?
"Là một nhân vật!" Thanh niên kia nhìn chằm chằm Dương Khai, lộ vẻ tán thưởng, hỏi Ân Chí Dũng nói: "Hắn tên là gì?"
Ân Chí Dũng vội vàng nói: "Bẩm thiếu thành chủ, hắn tên là Dương Khai, là hộ vệ mới của Mạnh phủ."
"Dương Khai?" Thiếu thành chủ đột nhiên nhíu lại tầm mắt, ánh mắt nhìn qua Dương Khai nhiều thêm chút biến hóa.
Nhưng Ân Chí Dũng lại không phát giác được, chỉ là có chút lo âu
nhìn chằm chằm Dương Khai nói: "Thiếu thành chủ, Dương lão đệ bị thương không nhẹ a, chúng ta cũng không có cách nào tuỳ tiện tới gần hắn, không được cầm máu lời thì e là hắn sẽ chết."
Thiếu thành chủ trầm mặc không nói.
Chẳng qua sau lưng Dương Khai lại truyền tới tiếng vang vỡ nát tinh tế.
Ân Chí Dũng quát khẽ một tiếng: "Người nào!"
Dứt lời, hắn thấy thấy một cô gái có tóc tai bù xù, dáng người yểu điệu leo ra từ trong cái hố sau lưng Dương Khai, cô gái kia dùng hai tay ôm chuôi của một thanh trường kiếm, lộ vẻ đề phòng cùng cảnh giác.
"Đại tiểu thư!" Ân Chí Dũng quá sợ hãi.
Lúc tới đây, hắn chỉ thấy được Dương Khai, cũng không chú ý sau lưng Dương Khai, mãi đến lúc đại tiểu thư chủ động hiện thân, hắn mới phát hiện phía sau Dương Khai còn có một cái hố.
Tất cả mọi người lập tức hiểu ra, Dương Khai đến cùng là đang bảo vệ cái gì!
Thiếu thành chủ cũng nao nao, cẩn thận dò xét lại dung nhan đại tiểu thư một chút, rồi bỗng nhiên cười khẽ.
Đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được lại chẳng tốn chút công
sức. Mấy năm trở lại đây hắn đau khổ tìm kiếm tại thế giới này, nhưng vẫn không tìm tới người mà chính mình muốn tìm, chưa từng nghĩ hôm nay hắn đúng là đụng phải.
Duyên phận ở Luân Hồi giới thật sự là không cách nào nắm lấy, chính mình sớm tiến đến, mà không thể chiếm được nửa điểm lợi thế, ngược lại là tiến đến sau, lại có cơ hội lâu đài gần nước.
" Hộ vệ của Mạnh phủ- Ân Chí Dũng, gặp qua đại tiểu thư!" Ân Chí Dũng vội vàng ôm quyền quát khẽ, sau khi nói xong hắn lại vội vàng nói: "Đại tiểu thư cẩn thận, tuyệt đối không nên tới gần Dương Khai."
Đại tiểu thư mím môi, vứt bỏ trường kiếm trong tay, giống như đã quyết tâm, cất bước hướng Dương Khai đi đến.
Vừa rồi lúc nàng trốn ở trong cái hố, nàng cũng nghe đến đoạn đối thoại của Ân Chí Dũng cùng thiếu thành chủ, tự nhiên là biết trạng thái bây giờ của Dương Khai.
Nhưng việc này lại như thế nào, đây là người đã lấy tính mạng của bản thân thủ hộ mình, nàng tin tưởng hắn sẽ không đối với mình làm ra cử động bất lợi.
Ân Chí Dũng bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
Chuyến này , nếu đại tiểu thư có thể bình yên vô sự, thì sau khi trở về, Mạnh phủ nhất định sẽ ban thưởng rất nhiều, nhưng nếu đại tiểu
thư bị Dương Khai làm bị thương, vậy thì coi như xong.
Không đợi hắn ngăn cản, đại tiểu thư đã chạy tới , đứng trước mặt Dương Khai.
Ngoài ý liệu, Dương Khai cũng không có ý đồ công kích nàng, chỉ là sắc mặt càng thêm dữ tợn, giống như đang áp chế điều gì.
Ân Chí Dũng nâng trái tim lên đến cổ họng, sợ Dương Khai vỗ xuống một đao, thì đại tiểu thư như hoa như ngọc sẽ phải hương tiêu ngọc vẫn.
Nước mắt bỗng nhiên theo gương mặt đại tiểu thư chảy xuôi, nàng đưa tay che miệng lại, run rẩy bả vai.
Người ở trước mặt nàng, toàn thân hầu như không có một chỗ lành lặng, máu tươi đem hắn nhuộm đỏ bừng, thông qua áo quần lam lũ kia, có thể nhìn thấy từng vết thương sâu tới tận xương.
Mỗi một vết thương kia, mỗi một giọt máu tươi chảy ra, đều là huy chương của việc thủ hộ nàng.
Đại tiểu thư đè nén tiếng khóc, vươn tay, gỡ xuống đao kiếm trong tay Dương Khai.
Dương Khai cũng không có quá nhiều phản kháng, cho dù là trăm tên kỵ binh của Bảo Điền phong công kích cũng không thể để hắn có nửa điểm buông lỏng đao kiếm, nhưng lúc này đại tiểu thư tay
trói gà không chặt lại nhẹ nhõm dỡ xuống.
Đại tiểu thư đem đao kiếm nhuốm máu vứt trên mặt đất, lúc ngẩng đầu, nàng phát hiện con mắt vẫn luôn trợn tròn của Dương Khai đã khép lại, trong mũi hắn phát ra tiếng hít thở yếu ớt.
"Ai có thuốc? Mau cho hắn chữa thương!" Đại tiểu thư quay đầu xin giúp đỡ.
Hắn có thương thế nghiêm trọng như vậy, nếu không tranh thủ thời gian cứu chữa thì e là không bao lâu hắn sẽ xuống Hoàng Tuyền, mặc dù đại tiểu thư chỉ sống trong khuê phòng, nhưng cũng nên biết điểm thường thức ấy.
Thiếu thành chủ hướng một vị thủ hạ của mình nháy mắt ra dấu.
Tên thủ hạ kia lập tức tung người xuống ngựa, bước nhanh đi vào trước mặt Dương Khai, xác định hắn không có nguy hại, rồi mới đem hắn đánh ngã trên mặt đất.
Ân Chí Dũng vội vàng đi lên hỗ trợ, thấy đại tiểu thư còn đứng ở một bên, mở miệng nói: "Đại tiểu thư tránh một chút đi, cảnh tượng máu me sợ là sẽ quấy rầy đại tiểu thư."
Đại tiểu thư gật gật đầu, đi đến một bên.
Thiếu thành chủ đi vào bên cạnh nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, rồi mở miệng nói: "Mạnh đại tiểu thư, ta là thiếu thành chủ
Phùng Thừa Tự của Bạch Ngọc thành, mới từ nơi khác du học trở về, lần này ta tới cứu hộ chậm, để Mạnh đại tiểu thư bị sợ hãi."
Đại tiểu thư chậm rãi lắc đầu: "Ta không có gì."
Ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn qua vị trí Dương Khai, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Phùng Thừa Tự đem hết thảy để ở trong mắt, chỉ có thể thầm mắng một tiếng, vận mệnh thật là c*t chó!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất