Chương 4843: Mời giáo chủ lên đường
Một trận đại chiến, song phương tổng cộng tổn thất hơn vạn người, chiến đến cuối cùng, mười không còn một! Chính là cao thủ thực lực cường đại, cũng vô pháp ở trong hoàn cảnh này cam đoan mình tuyệt đối an toàn.
Lâm Thái Đẩu chết dưới thương Dương Khai, một đám cao tầng Chính Nghĩa minh bị đuổi tận giết tuyệt.
Nhưng mà bản nhân Dương Khai cũng bị thương nặng, so sánh với Lâm Thái Đẩu đang lúc tráng niên, Dương Khai lớn tuổi hơn rất nhiều, tinh khí thần đã lớn không bằng trước.
Liều mạng thụ thương, mới có thể giết Lâm Thái Đẩu dưới thương. Toàn thân Tiểu Hà cũng đầy máu tươi, khí tức yếu ớt. Hai người đều đã gần như đến thời khắc dầu hết đèn tắt. Bạch Liên giáo đồ còn sót lại không kịp tiếng kêu gọi vui mừng
chiến thắng, chợt nghe được tiếng vang ầm ầm phát ra từ trên vách đá, chỉ một thoáng, đất rung núi chuyển.
Ngẩng đầu nhìn lên, tất cả người còn sống đều biến sắc.
Chỉ thấy vách núi hai bên, lại đang lăn xuống vô số tảng đá lớn, còn có phô thiên cái địa tiễn thất cùng hỏa cầu.
Dương Khai mặc dù toàn thân đẫm máu, tay vẫn vác ngang trường thương, ngước đầu nhìn lên nơi nào đó.
Trên phương hướng kia, Bạch Liên lão mẫu sắc mặt ửng hồng cúi đầu quan sát, phía sau nàng, Khúc Hoa Thường song quyền nắm chặt, thân thể run nhè nhẹ.
Khi đá lăn, đại hỏa cùng mũi trôn vùi toàn bộ Xích Phong hạp, Bạch Liên lão mẫu rốt cục không nhịn được cười to lên.
Nhất thống thiên hạ, chướng ngại sau cùng không phải Chính Nghĩa minh. Mà là Dương Khai! Từ đầu đến cuối, nàng đều không phải là đối thủ của Dương Khai, cho dù hủy diệt Chính Nghĩa minh, thiên hạ này cũng không tới phiên nàng làm chủ.
Mà bây giờ, chướng ngại này rốt cục bị dọn sạch.
Trần mộ tử khí quanh năm quanh quẩn trên người Bạch Liên lão mẫu chợt biến mất sạch, nếp nhăn trên mặt dường như cũng ít đi rất nhiều, nhìn nàng hồng quang này đầy mặt như thế, chớ nói sắp
chết, sống thêm mấy chục năm đều không có vấn đề.
Khúc Hoa Thường minh bạch mình bị lợi dụng, Bạch Liên lão mẫu lợi dụng, chính là dã tâm thiêu đốt trong lòng nàng nhiều năm qua.
Mấy năm gần nhất, Bạch Liên lão mẫu biểu hiện ra thể lực chống đỡ hết nổi, chính là muốn để dã tâm của nàng thiêu đốt càng thêm thịnh vượng.
Bốn phía, tiếng hoan hô của Bạch Liên giáo đồ vang tận mây xanh, nhưng vào trong tai Khúc Hoa Thường lại xa xôi như thế, trên đời này bất cứ chuyện gì đều phảng phất đã không còn quan hệ với nàng.
Chính Nghĩa minh hủy diệt, Lâm Thái Đẩu chết rồi, Dương Khai cũng đã chết, thiên hạ này không còn người có thể trở ngại Bạch Liên giáo thống trị.
Giữa thế gian, một mình Bạch Liên giáo độc đại, Bạch Liên lão mẫu cũng rốt cục triển lộ ra sức sống cùng nhiệt tình không tương xứng tuổi tác.
Hai tháng sau, trong đại điện, mùi máu tươi gay mũi.
Ngực Bạch Liên lão mẫu bị cắm một thanh kiếm sắc, thân thể lệch ra nằm trên ghế lớn, máu tươi nhuộm đỏ quần áo.
Nàng không dám tin nhìn qua Khúc Hoa Thường, tay che ngực:
"Ngươi. . . Sao ngươi dám?"
Khúc Hoa Thường đứng cách nàng ba thước, tuy nói Bạch Liên lão mẫu sắp chết, nhưng hạng người cáo già như nàng, tùy thời đều có thể trước khi chết phản công một kích, Khúc Hoa Thường sẽ không ngu đến mức cho nàng cơ hội.
Mỹ nhân nhi xinh đẹp giờ phút trông này như xà hạt, thần sắc lạnh nhạt đến cực điểm, thản nhiên nói: "Có clg mà không dám?"
Bạch Liên lão mẫu ho ra máu: "Ta còn chưa truyền thụ cho ngươi phối phương Ngưng Huyết Tẩy Hồn Đan, ta chết đi, ngươi cu ̃ng sống không nổi, nhiều nhất ba tháng sẽ bạo thể mà chết."
Chính là bởi vì quá mức tín nhiệm Ngưng Huyết Tẩy Hồn Đan, cho nên cho tới bây giờ Bạch Liên lão mẫu chưa tưng phòng bị đối với Khúc Hoa Thường, vậy mới khiến nàng đắc thủ.
"Deo cần, Ngươi nói là cái này sao?" Khúc Hoa Thường từ trong ngực lấy ra một cái bình ngọc, sau đó từ trong bình đổ ra mấy chục hạt linh đan màu đỏ như máu.
Bạch Liên lão mẫu lập tức trừng lớn mắt, càng thêm không thể tin được: "Làm sao lại như vậy? Ngươi từ nơi nào lấy được phối phương?"
Nàng xác định mình chưa bao giờ tiết lộ phối phương cho ai khác,
cũng chưa từng lưu lại vết tích ở nơi nào, Khúc Hoa Thường tuyệt đối không có khả năng lấy được.
"Hắn cho ta." Nói đến đây, thần sắc Khúc Hoa Thường có chút bi thương, nhớ tới ngày đó tại Xích Phong hạp.
Dương Khai trước khi đi cho nàng một vật, chờ ngày đó kết thúc, nàng mở ra mới hiểu được, đó lại là giải dược cùng phối phương Ngưng Huyết Tẩy Hồn Đan.
Nhìn chất liệu cùng vết tích chữ viết phối phương, dường như đã rất nhiều năm rồi, tối thiểu nhất cũng là vài chục năm trở lên.
Nói cách khác, từ mấy chục năm trước, Dương Khai liền đã đạt được phối phương này, mà hắn cùng Tiểu Hà có lẽ cũng đều đã sớm giải độc, căn bản không bị này khống chế.
Hắn tùy thời có thể đi, nhưng hắn chưa bao giờ rời đi, một mực hầu bên cạnh mình, cho dù yêu cầu của mình có không hợp lý cỡ nào, hắn cũng chưa từng cự tuyệt.
Cho dù mình muốn hắn đi chết, hắn cũng thản nhiên chịu chết!
Bạch Liên lão mẫu tự nhiên biết Khúc Hoa Thường nói đến ai, giật mình, cười khổ nói: "Không nghĩ tới, hắn thế mà còn là một cao thủ Đan Đạo!"
Dưới tình huống không có bất kỳ đầu mối gì mà đạt được phối
phương giải dược, Bạch Liên lão mẫu có khả năng nghĩ tới duy nhất chính là Dương Khai thông qua giải dược mỗi ba tháng lấy được, phân tích thành phần, đảo ngược thôi diễn mà ra.
Bản sự bực này, cũng không phải Luyện Đan sư bình thường có thể làm được.
"Đúng vậy a, không nghĩ tới." Khúc Hoa Thường nỉ non một tiếng.
Bạch Liên lão mẫu bỗng nhiên cười: "Rất tốt, thân là giáo chủ Bạch Liên, nên lãnh khốc vô tình như thế, ngươi vốn là nữ tử, so với nam tử trời sinh đã kém một bậc, nếu còn không có sự quả quyết, sẽ chôn vùi cơ nghiệp mấy trăm năm của giáo ta, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Vị trí giáo chủ này về sau do ngươi tiếp nhận, ta cũng yên lòng."
Khúc Hoa Thường cúi đầu nhẹ nhàng: "Mời giáo chủ lên đường!"
Bạch Liên lão mẫu gật gật đầu, từ từ đóng mắt lại, khí tức dần dần yếu ớt, cho đến khi không còn!
Một lát sau, Khúc Hoa Thường tiến lên, thăm dò Bạch Liên lão mẫu, xác định nàng đã bỏ mình, lúc này mới ném cmn nàng qua chỗ khác, vẩy váy dài lên, đại mã kim đao ngồi trên bảo tọa giáo chủ.
Đây là mộng tưởng từ nhỏ nàng đã có!
Bây giờ rốt cục đã được như nguyện.
Bảo tọa cao lớn nguy nga, tượng trưng cho quyền đương chí cao vô thượng, quyền sinh sát trong tay, thiên hạ phải nghe theo hiệu lệnh.
Bây giờ lấy được hết thảy, so với mơ ước lúc còn nhỏ còn lớn hơn, trong thiên hạ, Bạch Liên giáo đã vô địch.
Đôi mắt đẹp quan sát phía dưới, như có thể nhìn thấy cảnh tượng vô số anh hùng hào kiệt cúi đầu lễ bái, vạn tông triều bái.
Khóe miệng hơi cong lên, Khúc Hoa Thường im lặng nở nụ cười.
Con người khi còn sống rất ngắn, không sinh ra được bao nhiêu mộng tưởng, có thể thực hiện được một trong số đó, chính là bình sinh đại hạnh.
Khúc Hoa Thường làm được!
Nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Đại điện trống rỗng, vang vọng đầy tiếng cười càn rỡ, lại không ai có thể cùng chia sẻ vui sướng lúc này, bây giờ làm bạn với nàng, lại chỉ có một bộ thi thể.
Cười cười xong liền khóc.
Nước mắt trượt xuống gương mặt, như trân châu đứt tuyến, tay nàng bụm mặt, thần sắc thống khổ.
Lúc có được không có lo lắng, đã mất đi mới biết được trân quý.
Ngồi ở vị trí này mới phát hiện, giấc mộng của mình căn bản không đáng giá nhắc tới, thứ đã từng bị xem nhẹ mới là chân châu quý báu nhất cuộc đời này.
Thế nhưng đã không quay lại được nữa, không trở về được nữa rồi, bây giờ nàng có thể nhớ tới, chỉ có gian phòng bên hồ kia, thời gian hai tháng kia, là thời điểm cả đời nàng không buồn không lo nhất.
Gió ấm áp thổi, hai tay gối lên sau đầu, nhìn xem bầu trời đầy sao kia, nghe cố sự cửu thế tình duyên kia, lúc kia, có chỉ là yêu thương cùng cưng chiều, không có ngươi lừa ta gạt cùng đao quang kiếm ảnh.
Thời gian đó thật sự khiến cho người ta hoài niệm cỡ nào. "Cả đời này ta nợ ngươi, đời sau trả lại!"
Khúc Hoa Thường giơ kiếm lên cổ, lưỡi kiếm sắc bén cắt vào da thịt non mịn, hai mắt đẫm lệ, trong mông lung, một bóng người bỗng nhiên quỷ mị xuất hiện trước mặt nàng.
Người kia mang theo một mặt nạ bằng sắt, cứ việc che dung mạo, nhưng dáng người kia lại quen thuộc như thế.
Khúc Hoa Thường cảm thấy đây nhất định là mình sinh ra ảo giác trước khi chết, si ngốc nhìn qua người trước mặt, tay cầm trường kiếm càng dùng sức.
Cổ tay chợt bị người kia nă ́m chặt.
Khúc Hoa Thường chấn động.
Sau lưng người kia, Tiểu Hà thò đầu ra, vẻ mặt không hiểu: "Sao lại nghĩ quẩn, mới vừa rồi còn cười rất vui vẻ mà, thật sự là kỳ quái."
"Đại. . . Thúc?" Khúc Hoa Thường vội vàng lau đi nước mắt, run giọng hỏi.
Người trước mặt gỡ xuống trường kiếm, ném qua một bên, tiếng kiếm rơi leng keng, đưa tay vuốt vuốt đầu nàng: "Người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm, ta không dễ chết như vậy."
Khúc Hoa Thường gần như không thể tin được, chợt đưa tay muốn gỡ chiếc mặt nạ kia ra.
"Bị bỏng, sợ hù ngươi." Dương Khai nói ra.
Khúc Hoa Thường cũng mặc kệ, xốc mặt nạ lên, khắc sâu vào tầm mắt chính là một gương mặt bởi vì bỏng mà vặn vẹo, khủng bố đến cực điểm, đủ để khiến tiểu nhi ngừng khóc đêm.
Khúc Hoa Thường lại liều lĩnh nhào tới, dùng sức ôm chặt, phảng phất muốn cả người mình đều dung nhập vào trong thân thể đối phương, thật sâu ngửi ngửi hương vị trên người đối phương, muốn ghi tạc mùi vị kia vào sâu trong linh hồn, vô luận mấy đời mấy kiếp đều tuyệt không dám quên.
Nước mắt nước mũi của nàng khiến Dương Khai ướt nhẹp, khóc cười, cười khóc.
Tiểu Hà kìm lòng không được cảm khái một tiếng: "Người hữu tình cuối cùng được như ý nguyện, thật tốt!"
Bỗng nhiên, Khúc Hoa Thường chợt ngừng lại, ngay sau đó, nàng ngửa đầu nhìn lên, có chút mờ mịt nhìn Dương Khai: "Sư đệ?"
Dương Khai thở phào một hơi: "Sư tỷ ngươi rốt cục tỉnh a!" Một thế này thật sự là khó khăn a.
Không khác, một thế này, Khúc Hoa Thường dã tâm quá lớn, lớn đến mức nàng cắt đứt cả tình cảm, mặc dù Dương Khai ở bên người nàng cố gắng gần 20 năm, mặc dù có chút hiệu quả, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể đánh vỡ tâm chướng của nàng.
Cho nên Dương Khai chỉ có thể đi nước cờ hiểm, trước hết để cho nàng đạt thành nguyện vọng của mình, thỏa mãn dã tâm cả đời, chỉ có ơ ̉thời điểm này, nàng mới có công phu xem kỹ nội tâm của mình.
Trận chiến kia, cho dù Bạch Liên lão mẫu không có những mưu đồ kia, Dương Khai cũng chuẩn bị giả chết thoát thân.
Mà kế hoạch của Bạch Liên lão mẫu, suýt nữa để hắn chết thật ở đó. Dương Khai không biết mình chết thật sẽ phát sinh cái gì, cũng may
kết quả cuối cùng còn tốt.
Luân hồi cửu thế, Khúc Hoa Thường thấy rõ nội tâm của mình, tâm chướng phá vỡ, tỉnh lại.