Chương 4844: Lạc Sư Thúc
"Tỉnh!" Khúc Hoa Thường rúc vào trong ngực Dương Khai, vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào, "Vất vả ngươi."
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng.
Vượt qua đầu vai Dương Khai, Khúc Hoa Thường nhìn qua phía sau hắn, hồ nghi nói: "Tiểu Hà là thế nào?"
Nàng phá vỡ tâm chướng của mình, khôi phục ký ức, tự nhiên cũng nhớ lại luân hồi đủ loại kia, bắt đầu từ đời thứ sáu, Tiểu Hà luôn xuất hiện trong Luân Hồi giới, cái này khiến nàng cực kỳ để ý.
Trong trí nhớ của nàng, nàng không biết nữ tử nào tên Lạc Thính Hà, theo đạo lý tới nói, trong Luân Hồi giới tuyệt không có khả năng có nhân vật như vậy.
"Ta cũng không biết, có điều chờ ra ngoài sẽ rõ."
Khúc Hoa Thường gật gật đầu, hơi lùi ra, đôi mắt đẹp giảo hoạt nhìn
thẳng hắn: "Vậy. . . Chúng ta đời sau gặp lại!"
Dương Khai quá sợ hãi: "Còn có đời sau?"
Khúc Hoa Thường không đáp, chỉ là hoạt bát nháy mắt mấy cái, nhưng hết thảy bốn phía lại phảng phất một bức tranh bị đốt thành tro bụi, chầm chậm tiêu tán.
Dương Khai trơ mắt nhìn thân thể của mình dần xíu tan rã trong hư không, ý thức cũng như đã trải qua một lần lữ hành dài dằng dặc.
Đến khi tỉnh táo lại, trước mắt là một vùng tăm tối.
Mà rất nhanh, trong hắc ám liền có một tia sáng sinh ra, quang mang kia dần dần mở rộng, cảnh tượng Luân Hồi các từ từ khắc sâu vào tầm mắt.
Dương Khai hơi ngơ ngác, chợt kịp phản ứng, căn bản không có đời sau, đời thứ chín chính là cực hạn, Khúc Hoa Thường bày tâm chướng cũng chỉ có cửu thế mà thôi, cuối cùng chỉ là nàng đùa mình.
Chậm rãi lắc đầu, dở khóc dở cười, đứng dậy ra khỏi hốc cây kia, ngước đầu nhìn lên.
Một lần nữa trở về thế giới hiện thực này, Dương Khai lại cảm thấy không quá chân thực, luân hồi cửu thế vẫn còn rõ mồn một trước mắt, mỗi một thế, mỗi một khó khăn đều phảng phất như hôm qua.
Từng thế luân hồi kia kinh lịch sinh động như thật, hoàn toàn có thể nói là xác thực phát từng sinh.
Dương Khai rõ ràng cảm giác được, kinh lịch cửu thế luân hồi kia, giúp tâm cảnh của mình được rèn luyện càng thêm trầm ổn, cửu thế luân hồi, tính toán đâu ra đấy, năm tháng trôi qua trong đó cũng chỉ hơn một trăm năm, nhưng đối với việc ma luyện tâm cảnh đâu chỉ ngàn năm?
Luân Hồi các không hổ là luyện tâm chi địa.
Nếu có người tu vi tiến triển quá nhanh, tâm cảnh bất ổn, tiến vào trong đó lịch luyện một phen tuyệt đối có thu hoạch khổng lồ.
Không có nguyên do nào, Dương Khai dạo bước đến một hướng, mặc dù không có bất luận manh mối minh xác gì, nhưng Dương Khai rất xác định, Khúc Hoa Thường chính là ở phương hướng kia.
Đây là tâm ý tương thông mà cửu thế luân hồi mang tới.
Hắn mới đi được nửa đường, phía trước kia liền có một thân ảnh xinh đẹp đi tới.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Khúc Hoa Thường nhoẻn miệng cười, vui sướng cả người lao vào Dương Khai.
Dương Khai vươn tay: "Ra ngoài đi, Dư sư thúc chắc đã chờ rất gấp rồi."
"Ưm!" Khúc Hoa Thường ngoan ngoãn đặt tay nhỏ vào tay Dương Khai.
Bên ngoài Luân Hồi các, người đến người đi.
Từ ngày Dương Khai tiến vào Luân Hồi các đến nay, đã có hơn 130 năm, đối với một phàm phu tục tử không tu hành, đây là hơn một đời người. Nhưng đối với một vị Khai Thiên cảnh, chỉ như là một lần bế quan mà thôi.
Trong khoảng thời gian này chợt có nhàn hạ, Dư Hương Điệp sẽ đến bên ngoài Luân Hồi các chờ đợi.
Chỉ tiếc đợi nhiều năm như vậy, cũng không thấy bóng dáng Dương Khai cùng Khúc Hoa Thường, còn thời điểm ban sơ, hai đệ tử của Trần Tu nhao nhao ra khỏi Luân Hồi các.
Vài chục năm gần nhất, thời gian nàng chờ đợi càng nhiều, bởi vì trong suy tính của nàng, nếu Dương Khai thật có thể thành công đem Khúc Hoa Thường ra, vậy thời điểm đó chắc chắn chỉ trong vòng mấy chục năm này.
Chờ đợi đối với nàng cũng không phải là chuyện quá khô khan, nàng đã đợi tên mọi rợ nào đó rất nhiều năm, sớm đã thành thói quen.
Khi hai thân ảnh quen thuộc kia từ trong Luân Hồi các đi ra, dắt tay trở về, Dư Hương Điệp mới nặng nề mà thở ra một hơi, qua nhiều
năm, tảng đá đặt nặng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống.
"Dư sư thúc!"
Dương Khai Khúc Hoa Thường cùng nhau hành lễ.
Dư Hương Điệp cười ôn hòa, nhìn người này, lại nhìn người kia, hài lòng gật đầu: "Rất tốt, trở về là tốt, các ngươi đều vất vả."
Nàng đã từng tiến vào Luân Hồi các lịch luyện, biết ở bên trong sẽ gặp phải thứ gì, nhất là lần này Khúc Hoa Thường bày tâm chướng nhất định khó khăn không gì sánh được, hai người ở trong Luân Hồi các nhất định phải gian khổ hơn nàng lúc trước rất nhiều.
"Để sư thúc phí tâm." Dương Khai nói một tiếng.
Dư Hương Điệp lắc đầu nói: "Hao tâm tổn trí chính là ngươi, không nói cái này, các ngươi cũng mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước đi."
Dương Khai lắc đầu, quay đầu nhìn vào Luân Hồi các "Chờ một chút." Dư Hương Điệp không hiểu: "Chờ cái gì?"
Khúc Hoa Thường lại biết Dương Khai đang chờ cái gì, đang muốn hỏi xem Dư Hương Điệp có biết một người tên là Lạc Thính Hà hay không, chợt thấy Dư Hương Điệp trợn tròn mắt, khiếp sợ nhìn một chỗ nào đó sau lưng nàng.
Cùng lúc đó, sau lưng nàng, một cỗ khí tức cường đại cấp tốc tiếp cận tới.
Khúc Hoa Thường quay đầu, thấy Tiểu Hà cười mỉm ngự không bay tới, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt.
Cùng Dương Khai liếc nhau, hai người đều toát ra biểu lộ quả là thế.
Bắt đầu từ đời thứ sáu, Tiểu Hà liền một mực xuất hiện bên cạnh, hai người liền suy đoán, nàng nhất định là vị cường giả nào của m Dương Thiên, lại không rõ vì sao lại bị cuốn vào trong Luân Hồi giới của hai người.
Bây giờ cửu thế luân hồi của hai người đã hoàn tất, Lạc Thính Hà khẳng định cũng là như thế.
Mà người Dương Khai muốn chờ, chính là Lạc Thính Hà.
Lúc này nhìn thần thái Dư Hương Điệp, rõ ràng là biết Lạc Thính Hà, mà lại quan hệ của hai người có vẻ còn không cạn.
"Lạc sư tỷ. . ." trong mắt Dư Hương Điệp đầy vẻ không dám tin, thanh âm hơi run run, gần như sắp muốn khóc lên, "Thật là tỷ sao?"
Lạc sư tỷ. . .
Khúc Hoa Thường nghe vậy, biết Lạc Thính Hà hẳn là nhân vật cùng bối phận sư tôn, nhưng sao nàng chưa từng nghe nói về người này.
"Tiểu Điệp!" Lạc Thính Hà cười mỉm.
Chớp mắt sau, Dư Hương Điệp đã hóa thành một đạo thiểm điện, cả người nhào vào trong ngực Lạc Thính Hà, ôm nàng thật chặt, vai run rẩy.
Lạc Thính Hà rùng mình, quay qua Dương Khai cùng Khúc Hoa Thường đang ngắm nhìn, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, lúc này mới vỗ vỗ lưng Dư Hương Điệp: "Được rồi, đều đã lớn như thế, sao còn thích khóc nhè như trẻ con vậy, Tiểu Man Tử đâu? Hắn khi dễ ngươi sao?"
Dư Hương Điệp chỉ là lắc đầu, gắt gao ôm nàng.
Lạc Thính Hà ghé lỗ tai nói: "Bọn tiểu bối chế giễu đó."
Lúc này Dư Hương Điệp mới hơi đỏ mặt, nhăn nhăn nhó nhó dời ra, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, hung tợn trừng mắt Dương Khai cùng Khúc Hoa Thường.
Hai người một người vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trời, một người cúi đầu nhìn xuống đất.
"Ra đây!" Dư Hương Điệp ngữ khí lạnh như băng vãn hồi hình tượng.
Dương Khai cùng Khúc Hoa Thường liền vội vàng khom người hành lễ: "Đệ tử bái kiến Lạc sư thúc!"
Lạc Thính Hà khoát tay nói: "Kêu xa lạ như thế làm gì, mọi người cũng không phải ngoại nhân, trước kia gọi như nào về sau cứ như
thế là được."
Dương Khai cả người toát mồ hôi lạnh: "Đệ tử không dám."
Trong đời thứ chín luân hồi, hắn xưng hô người hộ vệ điên điên khùng khùng, đầu có vẻ không ổn định kia là Tiểu Hà, bây giờ đã biết thân phận người ta, nào còn dám vô lễ?
Dư Hương Điệp không hiểu ra sao, nghi hoặc không hiểu nhìn Lạc Thính Hà, có vẻ không rõ tại sao sư tỷ cùng Dương Khai trông như rất quen thuộc nhau.
Ngay vào lúc này, Lạc Thính Hà bỗng nhướng mày, bộ dáng có vẻ hơi gian khổ: "Nhàn thoại ngày sau hãy nói đi, ta phải xử lý một việc đại sự trước."
Dư Hương Điệp vội vàng hỏi: "Cần hỗ trợ không?"
Lạc Thính Hà cười ha hả vuốt vuốt đầu nàng: "Ta đây là khí cơ bừng bừng phấn chấn, Tiểu Càn Khôn chấn động, chuẩn bị đột phá đây, ngươi muốn giúp thế nào?"
Dư Hương Điệp lập tức vừa mừng vừa sợ: "Sư tỷ muốn đột phá?" Dương Khai cùng Khúc Hoa Thường cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Từ lúc Lạc Thính Hà xuất hiện trong Luân Hồi các, khí tức của nàng đã hiển lộ rõ ràng, đó là khí tức thất phẩm Khai Thiên, Dương Khai
vốn cho rằng nàng là ở trong Luân Hồi các quá lâu, tạm thời không thể thu liễm uy thế.
Nhưng hôm nay xem ra cũng không phải là như vậy, Lạc Thính Hà là đã đến lằn ranh đột phá, cho nên mới có biểu hiện này.
Đột phá Thất phẩm, đó chính là bát phẩm! Là nhân vật cấp bậc Thái Thượng trưởng lão trong các đại động thiên phúc địa.
Dương Khai không phải chưa từng gặp bát phẩm, nhưng thất phẩm tấn thăng bát phẩm, đây là lần đầu gặp, lập tức hào hứng lên.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau này hắn cũng sẽ tấn thăng bát phẩm Khai Thiên, nếu có thể quan sát một hai, có lẽ có thể từ đó có thu hoạch, đối với việc tấn thăng ngày sau cu ̃ng có trợ giúp.
Khúc Hoa Thường hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, hai mắt sáng lóng lánh mà nhìn chằm chằm vào Lạc Thính Hà.
Lạc Thính Hà phóng lên tận trời, trước khi đi còn nói với Dư Hương Điệp: "Ngoan ngoãn chờ lấy, ta đi một chút sẽ về."
Dư Hương Điệp mong mỏi trông mong.
Lạc Thính Hà cũng không hề đi quá xa khoảng cách, chỉ ngừng chân trên một chỗ Linh Châu cách Luân Hồi các ngàn dặm, tay bấm linh quyết, ngồi xếp bằng, thiên địa vĩ lực quanh thân phồng lên không ngớt, hư ảnh Tiểu Càn Khôn sau lưng chập chờn, lúc sáng lúc tối.
Dương Khai cùng Khúc Hoa Thường mắt không dời quan sát cẩn thận.
Dư Hương Điệp bỗng xoay người, uyển chuyển thi lễ với hai người: "Cám ơn các ngươi!"
Dương Khai kinh hãi, nghiêng người tránh ra, khó hiểu nói: "Dư sư thúc làm gì vậy?"
Khúc Hoa Thường cũng không rõ ràng, không biết vì sao Dư Hương Điệp bỗng nhiên hành lễ với hai kẻ làm vãn bối như mình.
Dư Hương Điệp nói: "Cám ơn các ngươi cứu Lạc sư tỷ."
Dương Khai cùng Khúc Hoa Thường liếc nhau, lắc đầu nói: "Dư sư thúc có lẽ hiểu lầm, chúng ta cũng không làm cái gì. Ngược lại là Lạc sư thúc đã giúp chúng ta không ít việc, muốn tạ ơn cũng phải là chúng ta tạ ơn nàng mới đúng."
Dư Hương Điệp cười cười: "Các ngươi biết Lạc sư tỷ bị nhốt trong Luân Hồi các đã bao nhiêu năm không?" Không đợi hai người trả lời, liền tự lo mà đáp: "Hai ngàn năm, tận hai ngàn năm."
Dương Khai cùng Khúc Hoa Thường lập tức vẻ mặt chấn kinh. người thật sự không ngờ Lạc Thính Hà đã bị vây tận hai ngàn năm.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.