Chương 6: Ôm cây đợi người
Nội lực Pháo Thiên Minh vận được ba phần, thầm niệm chiêu thức, ba con khỉ tiến đến gần đều trúng chiêu, tốc độ giảm xuống. Sau một hiệp nữa, ba con khỉ thiệt mạng. Một con khỉ 20 đến gần, Pháo Thiên Minh nén nội lực năm phần, thầm niệm Âm Dương 1, tay cầm kiếm hành động, một nhát trượt, ba nhát còn lại đâm thẳng vào ngực con khỉ 20, khỉ chết ngay tại chỗ.
Pháo Thiên Minh vui mừng: Ra là nhân phẩm của mình cũng rất tốt, võ công cấp cao thật sự hữu dụng chứ không phải là tệ. Với mấy chiêu đó, khinh công cơ bản đã lên cấp 5 rồi. Pháo Thiên Minh bây giờ có thể nhảy cách mặt đất ba thước, như vậy thu hoạch sinh mệnh thật nhanh.
"Bằng hữu, sao đột nhiên lại mạnh như vậy?" Một người chơi chú ý thấy Pháo Thiên Minh chỉ cần không quá hai chiêu là có thể hạ gục một con khỉ, trong khi bản thân mình phải ba hoặc bốn chiêu, bèn tò mò hỏi.
Pháo Thiên Minh hạ xuống đất, cười nói: "Hôm nay nhân phẩm bộc phát, toàn bộ đâm trúng chỗ hiểm."
Người chơi mỉm cười, biết Pháo Thiên Minh không muốn nói thật, hỏi: "Nhân phẩm đã bộc phát, sao không vào trong tìm BOSS môn phái?"
"BOSS môn phái?"
"Đúng vậy, mỗi môn phái đều có một BOSS cấp 35, BOSS của chúng ta gọi là Hắc Viên."
Pháo Thiên Minh cười ha hả nói: "Vậy cám ơn đạo hữu." Người chơi thấy Pháo không có ý định tổ đội nên cũng không nói rõ.
Pháo Thiên Minh không đi sâu vào trong, chỉ ở ngoài tiện thể tiêu diệt lũ khỉ cấp 10 25, đổi sang thanh kiếm có thêm 20 điểm thuộc tính nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Luyện cấp tuy nhàm chán nhưng cũng có niềm vui, chỉ cần biết cách tận hưởng...
Pháo nhanh chóng đẩy khinh công cơ bản lên 50 cấp, bỗng từ trong rừng có người chạy ra nói: "Huynh đệ mau tránh đi, tên khốn kia xuất hiện..." Chưa dứt lời, vài chục hòn đá bay vào lưng hắn ta, biến thành ánh sáng rồi tan biến.
Hơn hai mươi con khỉ cấp 30 dưới sự chỉ huy của một con khỉ đen nhảy lên cành cây, nhìn chăm chăm mười mấy người đang đứng chết trân."Chết tiệt! Chạy thôi!" Người chơi vừa chào Pháo Thiên Minh vội xoay bàn chân, sử dụng hết mười phần khinh công, quay người chạy thoát nhưng không ngờ sau lưng là thân cây to. Cả người và khỉ đều nhắm mắt lại, tiếng động vang lên khiến ai nấy đều rùng mình. Người chơi biến thành ánh sáng trắng rồi tan biến. Trong đầu mọi người hiện lên mấy chữ "ôm cây đợi người".
Sự thật chứng minh, phản ứng của khỉ nhanh hơn người. Hắc Viên kêu lên hai tiếng, hơn hai mươi con khỉ chia thành năm nhóm xông tới tấn công. Pháo Thiên Minh rất may mắn không bị chọn, nhưng sức hấp dẫn của BOSS quá lớn khiến hắn mất bình tĩnh, nhảy vọt tới Hắc Viên, tay rải ra sáu đóa kiếm hoa. Con khỉ đen cười gian xảo, lao thẳng vào sáu điểm kiếm hoa rồi đập một chưởng lên đầu Pháo.
Sáu chiêu kiếm của Pháo chỉ làm rách da Hắc Viên, nhưng một chưởng của nó trực tiếp đánh Pháo Thiên Minh thành tăm. Pháo rơi từ độ cao năm mét xuống đất, Hắc Viên không quên phì cười, giơ ngón tay thối về phía hắn. Sau khi đập xuống đất, lực hấp dẫn khiến Pháo mất hết máu, vây quanh là ánh sáng. Pháo tức giận giơ ngón tay thối lại trước lúc chết.
Pháo Thiên Minh đứng tại điểm hồi sinh của Võ Đang kiểm tra: Cấp độ không giảm, vẫn là cấp 10, không phải là không giảm được mà vì nếu còn giảm nữa sẽ phải quay về Tân Thủ Thôn, đây cũng là thủ đoạn của công ty trò chơi ngăn chặn hành vi 'Pê-Ka' ác ý tẩy sạch, nhưng khinh công cơ bản giảm xuống cấp 40. Lưỡng Nghi Kiếm từ cấp 1 cộng 3% kinh nghiệm thành cấp 1 lại. Rơi mất một gói Kim Sang dược.
Pháo Thiên Minh nói với người bên cạnh: "Huynh đệ, ngươi làm thế này có vui không? Bảo ta đi tìm BOSS."
Bên cạnh chính là người chơi nói chuyện với hắn, cười tủm tỉm nói: "Đừng để ý, ta chỉ hơi nhiệt tình chút thôi, có nhìn thấy ta chết thảm như thế nào không. Có thể coi là chết ngoài ý muốn, phạt gấp đôi."
"Thiên lý tuần hoàn, quả báo không sai."
"Huynh đệ đừng hiểu lầm, nếu ngươi thực sự vào trong ta nhất định sẽ nói rõ, ta đây chỉ là nhàn rỗi chán quá thôi? Ta tên "Không Có Chuyện Gì Cũng Vui Thầm" còn ngươi tên gì?"
Pháo Thiên Minh trực tiếp thêm hắn làm bạn, rồi kéo vào danh sách đen, nghe tên là biết là kẻ tiểu nhân âm hiểm.
"Thanh Mai Chử Trà, cái tên rất thơ mộng."
Pháo Thiên Minh vẫy tay nói: "Đi đây, có việc gọi ta, gọi đến người tới."
"A! Quá khách sáo rồi, đi chậm thôi."
Pháo Thiên Minh cũng chẳng chết vô ích, biết thế nào là phòng thủ. Hắc Viên người ta ít nhất cũng đã luyện qua Đồng Tử công, phòng ngự cực cao. Bản thân hắn chỉ có nội lực cấp 1, kiếm pháp cấp 1, vũ khí tạm bợ nhưng vẫn có thể làm rách da là nhờ chọc trúng điểm yếu. Thấy rõ cấp độ, vũ khí, phòng hộ, võ công thuần thục đều rất quan trọng.
Pháo Thiên Minh lại quay trở lại sau núi, cuồng nhiệt chìm đắm vào luyện cấp...
Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng nhân vật cũng luyện đến cấp 30. Từ đây trở đi con đường thăng cấp sẽ vô cùng gian nan, bởi vì dưới 30 mỗi cấp tăng 15% kinh nghiệm, sau 30 mỗi cấp tăng 50% kinh nghiệm, sau 50 mỗi cấp tăng 80% kinh nghiệm...
Pháo Thiên Minh sử dụng Túng Vân Thê, đạp hai chân, đã cách xa mười mét. Chưa kịp mừng thì điện thoại reo vang: "Mẹ kiếp Pháo, bọn tao biết mày vẫn còn trong game, mày giỏi thật đấy, 18 tiếng không ăn không uống không đi tiểu." Là tin nhắn của Mã.
"Bây giờ mấy giờ rồi?" Đầu Pháo Thiên Minh hơi choáng váng, ban đầu tưởng do dùng Túng Vân Thê nên phản ứng tự nhiên, dạ dày có cảm giác co thắt, ban đầu tưởng do nội lực tiêu hao quá mức, bàng quang hơi căng, ban đầu tưởng là đan điền đầy khí, sắp đả thông được hai mạch Nhâm Đốc.
"Mấy giờ?" Mã hét lên: "Bây giờ là 5 giờ chiều ngày hôm sau, tao với Xa đang ở quán, mày nhảy tới đây ngay cho tao."
Pháo Thiên Minh vội nói: "Được rồi! Chúng mày gọi món trước đi, dạ dày tao bị co thắt một chút, phải bảo đảm khi tao tới có đồ để ăn đấy."
Sau khi ăn một bát hải sản Ô Đông, Pháo Thiên Minh thở dài nhẹ nhõm. Cảm khái nói: "Trước đây tôi chẳng hiểu sao có chuyện người ta ăn thịt người, giờ mới rõ. Lúc đó chắc người ta chơi game 24 tiếng, xuất hiện nhu cầu sinh lý. Nhìn Pháo nhà mình này, mới chơi có 18 tiếng mà có thể nuốt trọn con cua, vỏ cua cũng không thèm nhổ."
Pháo Thiên Minh cười ngây ngô nói: "Đừng nói nữa, game thật đẹp quá làm u mê, tôi quên hẳn thời gian."
Mã mở một chai rượu Hennessy XO, rót đầy vào ba chiếc ly, Pháo kinh ngạc hỏi: "Cậu nữa, tháng tới hết hạn rồi à?"
Mã liếc nhìn anh hắn một cái khinh bỉ nói: "Ông thì biết gì? Rượu trong khách sạn bán 2888 nhưng ngoài kia chưa tới 500 đồng. Ngày mai tôi mua chai khác về bổ sung là xong, hay ông không biết mối quan hệ giữa tôi với quản lý nhà hàng à?"
Xa uống một ngụm rượu hỏi: "Cô gái kia thế nào?"
Mã suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc đi rồi! Không nói chuyện đó, Pháo bây giờ sao rồi? Đang luyện võ công gì?"
Pháo Thiên Minh uống một ngụm rượu rồi hỏi: "Có Blue Label không Mã?" Mã tức giận trừng mắt nhìn Pháo Thiên Minh, Pháo vội nói: "Bây giờ tôi đang luyện Túng Vân Thê, còn có Thuần Dương công và Lưỡng Nghi kiếm của Võ Đang. Đều là võ công cấp cao. Còn anh em thì sao?"
Mã khen: "Tôi biết mà, Pháo chơi lâu như vậy mà không biết đến thời gian, chắc chắn có chuyện hay ho rồi. Còn tôi vẫn là Phong Thần cước. Xa, rốt cuộc bà thế nào vậy, bọn tôi cứ cảm thấy bà hơi kỳ kỳ, vào game không coi bọn tôi là anh em à?"
Pháo Thiên Minh cũng nói: "Đúng đấy Xe, nếu bà thực sự thích gã nào, nó dám không nghe lời, tôi với Mã sẽ giúp bà tạo cơ hội Bá Vương ngạnh thượng cung trong thực tế, dù sao..."