Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 119: Lưu lại không giết, hiểu biết thêm một chút cũng tốt

Chương 119: Lưu lại không giết, hiểu biết thêm một chút cũng tốt
Khương Trường Sinh tò mò hỏi:
- Ngươi như thế nào hút dương khí của người?
Bạch Kỳ nói:
- Thì há mồm hút, còn có thể làm sao?
Nó tựa hồ suy nghĩ ra cái gì, gắt giọng:
- Tiền bối chớ có nghĩ lung tung, chân thân ta chẳng qua là một con sói, há có thể làm chuyện cẩu thả, ta chỉ cần đánh xỉu người ta, há mồm hướng đến đỉnh đầu hắn là sẽ hút được dương khí.
Trong lòng Khương Trường Sinh có chút xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn không đổi sắc.
Hắn đưa tay đánh vào một đạo Sinh Tử ấn vào người Bạch Kỳ, nói:
- Nếu đã tới, thì ở chỗ này thủ hộ mười năm đi, mười năm sau ta sẽ thả ngươi tự do, coi như để ngươi chuộc tội, ở trong đây, ngươi không được đả thương người, không được dùng yêu khí hóa người, hiểu chưa?
Bạch Kỳ cực sợ, không rõ Sinh Tử ấn là cái gì, nhưng chân khí đối phương dị thường kinh khủng, nó chưa bao giờ từng gặp phải chân khí cường đại như thế, dù cho là vị thần nhân của Đông Lâm vương triều kia cũng không có mạnh như vậy.
- Đa tạ tiền bối khoan dung...
Bạch Kỳ thấp giọng nói, Khương Trường Sinh thu hồi Kim Lân ngọc diệp, sau đó tĩnh toạ tu luyện.
Thấy thế, Bạch Kỳ đi đến một bên giường nằm xuống, bình phục tâm tình của mình.
【 Chân Dục năm thứ năm, Yêu thú Bạch Kỳ muốn vào Kinh Thành, bị ngươi thành công hàng phục, ngươi vượt qua một trận sát họa, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng —— tạp thuật Thiên Vật đan phổ 】
Khương Trường Sinh nhắm mắt lại thấy được dòng nhắc nhở này, lại là đan phổ, trong lòng hắn mừng thầm, tinh thông Luyện Đan thuật lại không có đan phổ, hắn bình thường chỉ có thể tự động tìm tòi, tám chín phần mười đều là thất bại.
Bạch Kỳ ở một bên, hắn cũng không thể lập tức truyền thừa đan phổ, ngược lại không vội.
Hôm sau trời vừa sáng.
Khương Trường Sinh mang theo Bạch Kỳ tới sân vườn, Vong Trần nhìn thấy Bạch Kỳ, rất đỗi kỳ lạ, hỏi:
- Đạo trưởng, sói ở đâu ra? Thật thần tuấn!
Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi đến, Bạch Kỳ một thân lông tóc trắng xám lộ ra cực sáng bóng, mười phần thần tuấn.
Nghe được Vong Trần tán dương, Bạch Kỳ kiêu ngạo ngẩng đầu, bất quá một giây sau ánh mắt của nó liền bị Bạch Long hấp dẫn.
Xà yêu!
Trách không được ta có thể còn sống, vị đạo sĩ này không ngờ lại thích nuôi yêu.
Sau này phải cẩn thận một chút, hi vọng hắn đừng có đam mê gì đặc thù.
Bạch Kỳ âm thầm suy nghĩ, ánh mắt của nó theo đó rơi xuống trên thân Địa Linh thụ, ánh mắt trở nên mê ly.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Đêm qua ra ngoài du lịch, thuận tay nhặt, sau này nó sẽ lưu lại đây thủ sân nhỏ cho chúng ta, bồi Bạch Long chơi đùa.
Vong Trần không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục quét rác.
Lúc này, Lăng Tiêu chạy vào đình viện đến, gấp giọng nói:
- Sư phụ, lại có Tông Sư đến đây khiêu chiến.
Khương Trường Sinh nhìn Lăng Tiêu đang lo lắng, tức giận nói:
- Nào có Tông Sư, không được nói bậy.
Giác quan của hắn có thể bao trùm toàn bộ Long Khởi sơn, thật có cao thủ tới gần, hắn có thể trước tiên bắt được.
Lăng Tiêu nói:
- Đối phương không có tự mình đến đây, mà phái tới một đệ tử truyền tin, tuyên bố mời ngài quyết một trận tử chiến tại cửa thành bắc kinh thành vào nửa năm sau.
Khương Trường Sinh nhíu mày, nói:
- Cứ như vậy?
Còn cần nửa năm, xem ra đối phương mong muốn làm chút động tác nhỏ.
Lăng Tiêu nói:
- Đối phương chính là Tụ Tùng hồ Tuyệt Tâm thần tăng, địa vị võ lâm Tụ Tùng hồ cực cao, võ lâm chí tôn luận võ chính là triển khai tại Tụ Tùng hồ.
Khương Trường Sinh gật đầu, Lăng Tiêu gặp hắn hoàn toàn không để trong lòng, chỉ có thể thôi.
Sau khi Lăng Tiêu rời khỏi, Vong Trần đi tới, nói:
- Tuyệt Tâm thần tăng, ta từng nghe nói, Đại Cảnh võ lâm có bốn vị thần tăng, trong đó ba vị đều là đồ đệ của hắn, Tuyệt Tâm thần tăng đã qua trăm tuổi, lúc loạn thế từng dùng lực lượng một người đơn độc cản mười vạn đại quân, cứu vớt bách tính một thành, danh chấn giang hồ, hắn lợi hại như thế, vẫn còn muốn trù bị nửa năm, trong này tất có tính toán.
Khương Trường Sinh duỗi cái lưng mệt mỏi, nói:
- Chỉ hy vọng tính toán của hắn ít nhiều có chút uy hiếp.
Vong Trần lắc đầu bật cười, hắn tràn ngập lòng tin về Khương Trường Sinh, hắn cảm thấy thật không ai trong chốn võ lâm Đại Cảnh có thể địch nổi Khương Trường Sinh.
Bạch Kỳ càng không cần nhiều lời, nó nhận định Khương Trường Sinh chính là Thần Nhân cảnh, trên đường nó đi đã nhìn thấy được thực lực võ lâm Đại Cảnh, quá yếu.
Nó đi vào trước mặt Bạch Long nằm xuống, cũng không phải quan sát Bạch Long, mà là hút linh khí của Địa Linh thụ.
Khương Trường Sinh không có ngăn cản, mà đi đến xuống ngồi một bên của nó, theo đó tu luyện.
Lưu Bạch Kỳ một người sống, hắn cũng muốn nhìn một chút Yêu thú tu luyện như thế nào, nhiều một chút hiểu biết tóm lại là chuyện tốt.
...
Tháng mười một, tuyết lớn buông xuống, Ngụy vương tiến đánh Tấn triều, không ngừng khuếch trương bản đồ Đại Cảnh, Thái Tử tiến đánh Cổ Hãn, hai vị hoàng tử đều thể hiện ra sự cường thế, không ngừng chiến đấu, không ngừng thắng lợi, ngắn ngủi mấy năm, Đại Cảnh từ giang sơn sắp phá toái chuyển thủ làm công, không ngừng khai cương khoách thổ, bách tính vui mừng.
Được thừa tướng đề nghị, hoàng đế điều động sứ giả ngoại giao đi đến các vương triều xung quanh khác xây dựng con đường mậu dịch, nương tựa theo uy thế song long Đại Cảnh, mấy vương triều này đối mặt với điều kiện có không công bằng đến đây cũng chỉ có thể cắn răng đáp ứng.
Tấn triều, phía trên một bình nguyên, trời băng đất tuyết.
Quân đội Ngụy vương đóng quân tại đây.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất