Chương 120: Thần nhân đột kích, quyết chiến kinh thế (1)
Trong doanh trướng, Khương Tử Ngọc đang sưởi ấm ở trước đống lửa, hắn mười chín tuổi đã triệt để rút đi ngây thơ, trên mặt mang theo uy nghiêm, nhất là cái bớt giữa mi tâm hắn lại biến thành huyết sắc, càng lộ ra cảm giác áp bách.
Từ Thiên Cơ ngồi ở bên cạnh, nhếch miệng cười nói:
- Còn như vậy đánh nữa, có thể đánh tới Hoàng thành Tấn triều hay không?
Tướng sĩ khác cũng lộ ra nụ cười, bách chiến bách thắng, dẫn đến bọn hắn hiện tại cũng coi trời bằng vung.
Tứ Hải hiền thánh lắc đầu nói:
- Không thể đánh tới Hoàng thành, lão phu đề nghị hồi triều.
Vừa dứt lời, hết thảy tướng sĩ nhìn về phía hắn, chau mày.
Tông Thiên Vũ như có điều suy nghĩ.
Tứ Hải hiền thánh uống một hớp rượu, nói:
- Vương gia, ngài bây giờ công phá Tấn triều, công lao này chỉ có thể coi là trên đầu bệ hạ hiện thời, không có ý nghĩa đối với chuyện ngài đăng cơ, bởi vì công tích Thái Tử cũng lớn, bồi dưỡng được hai vị long tử, hoàng đế sắp thành thiên cổ nhất đế, hoàng uy hắn mạnh hơn, hắn định ai là thái tử, người đó sẽ kế thừa ngai vàng.
Khương Tử Ngọc nhíu mày.
Tứ Hải hiền thánh nói:
- Kế sách tốt nhất hiện nay là hồi triều, sẵn sàng ra trận, để Thái Tử độc đấu Cổ Hãn, Tấn triều, tiêu hao chiến lực của hắn, đợi hắn tan tác, chính là thời điểm Vương gia khởi thế.
Các tướng sĩ cảm thấy có đạo lý, bọn hắn đi theo Ngụy vương quét ngang thiên hạ, sớm đã trên dưới một lòng, tự nhiên hi vọng Ngụy vương đăng cơ.
Ngụy vương đăng cơ, tiền đồ của bọn hắn mới càng thêm quang minh.
Tòng long chi công (*), vừa hay có cơ hội phong vương bái tướng.
(*Công phò tá hoàng đế đăng cơ)
Tất cả mọi người nhìn về phía Khương Tử Ngọc, chờ đợi Ngụy vương làm ra quyết định.
Khương Tử Ngọc hít sâu một hơi, ánh lửa chiếu rọi trên mặt của hắn, ánh mắt hắn kiên định, mở miệng nói:
- Bổn vương muốn tranh đoạt hoàng vị, nhưng không muốn dựa vào loại thủ đoạn này, bổn vương muốn quang minh chính đại đăng cơ, muốn thành lập công lao mà người trong thiên hạ không dám phủ nhận, muốn cho phụ hoàng chỉ có thể thoái vị cho bổn vương, mới để cho người trong thiên hạ thần phục.
- Đánh! Đánh tới Tấn triều đầu hàng, đánh tới thiên hạ vương triều hoảng sợ thần uy của Đại Cảnh ta.
Nghe vậy, tất cả mọi người động dung, đều nổi lòng tôn kính đối với Khương Tử Ngọc.
Tứ Hải hiền thánh ngẩn người, thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Vương gia thật giống Tiên Hoàng, nhưng hiểu biết càng hơn xa Tiên Hoàng.
Hiểu rõ rõ ràng như thế, không biết là phúc hay là họa.
Tông Thiên Vũ tò mò hỏi:
- Tiền bối gặp qua Tiên Hoàng?
Những người khác cũng đều nhìn về Tứ Hải hiền thánh.
Tứ Hải hiền thánh vuốt râu cười nói:
- Tiên Hoàng đi thuyền xuống Giang Nam, lão phu ở trên bờ sông gặp qua, còn hướng hắn phất tay, Tiên Hoàng cũng gật đầu cho lão phu, xem như có một phen giao tình.
Mọi người trợn trắng mắt, lão gia hỏa này luôn không đứng đắn như thế.
Khương Tử Ngọc đột nhiên hỏi:
- Vị cao thủ xuất hiện dưới tay Thái Tử, gọi Diệp Giác đúng không, có thăm dò được thân phận của hắn?
Một tướng quân lắc đầu nói:
- Căn bản tra không được, tựa hồ võ lâm Đại Cảnh căn bản không có một người dạng này.
Tông Thiên Vũ nói:
- Có lẽ cũng không phải đến từ võ lâm Đại Cảnh.
Khương Dự gật đầu, nói:
- Sau lưng Hoàng đế rõ ràng có một cỗ võ lâm thế lực cường đại, có khả năng chính là hoàng đế bày mưu đặt kế, Diệp Giác kia vừa hay duy trì Thái Tử, trước khi hắn xuất hiện trước, Thái Tử có thể nói là khi thắng khi bại, căn bản không thể so với ngươi.
Nghe vậy, vẻ mặt Khương Tử Ngọc trở nên phức tạp.
Bầu không khí trong doanh trướng trở nên yên lặng.
...
Chân Dục năm thứ sáu, năm mới vừa đến, tiểu thương lui tới kinh thành càng ngày càng nhiều, tiền tuyến liên tục truyền về tin chiến thắng, Đại Cảnh rõ ràng muốn trở lại đỉnh phong, dẫn đến tiểu thương, thế gia các nơi cũng bắt đầu sinh động.
Khoảng cách Tuyệt Tâm thần tăng khiêu chiến Khương Trường Sinh còn có một tháng.
Tiền tuyến truyền đến chiến báo, hoàng đế Tấn triều băng hà, Thái hậu cầm quyền, hướng Đại Cảnh phát tới thỉnh cầu đầu hàng, tin tức truyền khắp kinh thành, từ quan lại quyền quý, cho tới bình dân bách tính, đều hưng phấn không thôi.
Lúc tấn triều ra tay, bọn hắn chỉ cảm thấy trời muốn sập, lúc này mới mấy năm, Tấn triều không ngờ lại đầu hàng, càng nhiều chi tiết liên quan tới trận chiến này truyền ra ngoài dân gian, nghe nói Ngụy vương sắp giết tới Hoàng thành Tấn triều, hoàng đế gánh không được áp lực, thổ huyết mà chết.
Giang sơn Tấn triều cũng là một nửa của Đại Cảnh, dù vậy, Ngụy vương chỉ dùng thời gian một năm giết xuyên Tấn triều, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi, chính là Chiến thần tại thế.
Hoàng đế mặc dù yêu chuộng Thái Tử, nhưng không thể không phong thưởng công lao như thế.
Mấy ngày sau, hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, sắc phong Ngụy vương Khương Tử Ngọc làm Thần Sách Cự Bắc đại tướng quân, đại tướng quân đã là địa vị võ tướng cao nhất, tiền tố lại hiển lộ rõ ràng ra không giống bình thường, đủ để ghi vào sử sách.
Đêm khuya, trong đình viện.
Nghe Hoa Kiếm Tâm kể rõ, mặt Khương Trường Sinh lộ ra vẻ vui mừng.
Tiểu tử này cuối cùng trưởng thành, chiến tích như vậy thật có hi vọng trở thành Lý Thế Dân dị giới, chẳng qua là công tích các huynh đệ Lý Thế Dân kém xa hắn, mà hiện nay Thái Tử mặc dù công không kịp Khương Tử Ngọc, nhưng tình thế rất mạnh.
- Tất nhiên là Đại Thừa long lâu duy trì Thái Tử, mặc dù bị sắc phong đại tướng quân, nhưng Tử Ngọc muốn đăng cơ cũng không có dễ dàng như vậy.
Hoa Kiếm Tâm rầu rĩ nói.
Cao thủ thủ hạ Khương Tử Ngọc nhiều như mây mới có công tích như thế, mà nghe nói dưới tay Thái Tử chỉ có một cao thủ, tên là Diệp Giác.
Đủ để thấy Diệp Giác kia mạnh bao nhiêu.