Chương 124: Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào, thái tử chi tranh (1)
Tuyệt Tâm thần tăng duy trì tư thế huy chưởng đứng trong không trung, một thanh kiếm đâm xuyên bộ ngực của hắn, khảm nạm phía trên Kim Thân của hắn, toàn thân hắn run rẩy, đầy mắt đều là vẻ không thể tin được.
Hắn chăm chú nhìn Khương Trường Sinh, màu vàng kim trên người chậm rãi rút đi, hắn run giọng hỏi:
- Thái Thanh kiếm thuật... Từ đâu tới...
Tay phải Khương Trường Sinh hơi hơi nắm, phốc một tiếng, Thái Hành kiếm rời khỏi thân thể Tuyệt Tâm thần tăng, máu vẩy bầu trời, chuôi kiếm đi theo bay vào trong lòng bàn tay Khương Trường Sinh.
- Tất nhiên là ta sáng tạo, ngươi tuy là Thần nhân, nhưng ta Thái Thanh kiếm thuật của ta chuyên trảm thần nhân.
Giọng Khương Trường Sinh dị thường đạm mạc, hắn nhẹ nhàng run kiếm, dùng linh lực xua tan trên máu dính trên lưỡi kiếm, thu kiếm vào vỏ.
Hai mắt Tuyệt Tâm thần tăng mất đi thần thái, thân thể cấp tốc khô quắt, hóa thành già nua lúc trước, dáng người hư nhược, hắn từ từ xuống rơi dưới đất.
Khương Trường Sinh nhấc tay khẽ vẫy, cách không hút đến thi thể Tuyệt Tâm thần tăng, hắn thuận thế bắt lấy đai lưng Tuyệt Tâm thần tăng, mang theo thi thể của hắn quay người bay về phía Long Khởi sơn.
Thiên địa yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người còn đang ở vào trạng thái ngốc trệ, thấy Khương Trường Sinh dẫn theo thi thể Tuyệt Tâm thần tăng bay về phía Long Khởi quan mới bừng tỉnh.
- Ông trời ơi.. ! Tuyệt Tâm thần tăng bại?
- Làm sao có thể? Cứ như vậy bại?
- Tại sao một chưởng đáng sợ kia lại bị một kiếm phá rồi? Vừa rồi mặc dù cách xa nhau rất xa, lão phu đều cảm giác muốn hít thở không thông.
- Đó là kiếm thuật gì? Người phía trước nghe rõ ràng không?
- Là Thái Thanh kiếm thuật! Tiên sư nói kiếm này chuyên trảm thần nhân, má ơi —— võ lâm thần thoại thật vô địch thiên hạ.
Ngoài thành, số lượng lớn giang hồ hào khách quỳ xuống, có rất nhiều người bị dọa mềm hai chân, có rất nhiều người bị chấn động, không tự chủ được mong muốn lễ bái, nương theo càng ngày càng nhiều võ phu quỳ xuống, kỳ thế lan tràn, không thể ngăn cản, hết thảy người tập võ đều quỳ xuống, triều bái về hướng Long Khởi quan.
Cửa thành bắc đã hóa thành phế tích, một màn này để đại đa số người nội thành nhìn thấy, rung động đến bọn hắn.
Có thư sinh đứng bên trên lầu các, ánh mắt đờ đẫn, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cảm khái nói:
- Thái Thanh nhất kiếm tru thần nhân, quỷ chiến thiên kinh, thiên hạ võ phu đều dập đầu, cung nghênh thần lâm...
- Đương thời võ đạo có một không hai...
Bên trên Long Khởi sơn truyền đến tiếng hô kích động to rõ của Hoang Xuyên:
- Đưa Tuyệt Tâm thần tăng vào mộ anh hùng.
Tiếng này quanh quẩn thật lâu không dứt, khiến cho mọi người cảm nhận được võ lâm thần thoại hào khí ngút trời.
【 Chân Dục năm thứ sáu, Tông Sư Tuyệt Tâm thần tăng dùng Chí Thánh đan, bùng cháy khí huyết cùng tuổi thọ, cưỡng ép đi đến Thần Nhân cảnh, cùng ngươi quyết một trận tử chiến, ngươi thành công sinh tồn sau khi tiếp nhận khiêu chiến của hắn, vượt qua một trận sát họa, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng —— pháp bảo Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào 】
Khương Trường Sinh vừa ngồi xuống trong phòng, trước mắt liền hiện ra một hàng chữ.
Lại là pháp bảo.
Không hổ là Thần nhân.
Khương Trường Sinh âm thầm cảm khái, hi vọng thiên hạ lại nhiều thêm vài Thần nhân.
Hắn lấy ra Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào, một kiện áo bào trắng hiện ra Thanh Hà (sông xanh) xuất hiện ở trong tay của hắn, bên trên áo bào có hoa văn lông vũ, Thanh Hà như là tầng một lụa mỏng choàng ở bên trên áo bào, cực kỳ khí phái.
Khương Trường Sinh thay đổi, khí chất cả người đột nhiên chuyển biến, hắn bắt đầu tiếp nhận truyền thừa bảo vật này.
Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào chính là dùng lông vũ của một loại thần thú nào đó kết hợp với Thiên Nhai Thanh Hà luyện chế mà thành, tự mang mười hai tầng cấm chế, có được lực phòng ngự cực mạnh, sau khi rót vào linh lực, lực phòng ngự phóng đại.
Không tệ không tệ, là pháp bảo bảo mệnh.
Công kích có Kim Lân ngọc diệp, phòng ngự có Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào, có thể nói là công thủ nhiều mặt, không có chút nhược điểm.
Khương Trường Sinh đắc ý mà dò xét bộ đồ mới trên người.
Cùng lúc đó, toàn thành còn đang thảo luận một trận chiến tuyệt thế vừa rồi, Thần nhân hai chữ lưu truyền toàn thành, từ nay về sau, võ giả mười ba châu sẽ nhận thức thêm một cảnh giới toàn mới, một cảnh giới làm cho võ lâm hậu thế điên cuồng.
Trong vương phủ.
Binh!
Khương Vũ đập một bình sứ xuống đất, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, hắn nhìn hằm hằm Nan Vận phật, thấp giọng quát:
- Này làm sao đánh? Trường Sinh tiên sư ngay cả Thần nhân đều có thể ra một kiếm giết chết, trẫm lấy cái gì đấu với hắn, đừng nói hút công lực của hắn, ngay cả phục Sở đều đã là hy vọng xa vời, hắn đã công khai duy trì Ngụy vương, trẫm không có năng lực làm gì hắn, đừng có lại bức bách trẫm, nếu long lâu có năng lực, vậy thì tới hàng phục hắn, bàn lại đến chuyện phục Sở!
Vẻ mặt Nan Vận phật cũng rất khó coi, hắn cừu thị Khương Trường Sinh, không chỉ vì phục sở, càng là vì báo thù cho huynh đệ, nhưng cuộc chiến hôm nay khiến cho hắn hoảng sợ.
Khí phách Tuyệt Tâm thần tăng cường đại cỡ nào, hắn bình sinh chưa từng thấy qua chân khí cường đại như thế, kết quả...
Khương Vũ ngồi xuống, nỗ lực bình phục cảm xúc, nói:
- Ngươi trở về đi, nói thái độ của trẫm cho long lâu.
Thật ra hắn không phải tràn ngập chờ mong đối với chuyện phục Sở, sở dĩ nguyện ý phục Sở, một là Đại Thừa long lâu bức bách, hai là trước đó cần năm Đại Tông Sư cùng với Đại Thừa long lâu ra tay, không thể không phục Sở, bây giờ Đại Cảnh ngăn cơn sóng dữ, tâm tư phục Sở của hắn cũng dần phai nhạt.