Chương 128: Long tử ăn Chân Long, vận mệnh luân hồi (3)
Hắn mặc dù duy trì Khương Tử Hàn, nhưng đã dự liệu được Khương Tử Hàn thượng vị nhất định là hôn quân.
Khương Tử Hàn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cau mày nói:
- Công lực của phụ hoàng một mực đang tăng trưởng, có Thiên Lao tồn tại, ta lo lắng hắn không sớm thì muộn sẽ thành tựu Thần nhân, khi đó muốn hắn thoái vị liền khó khăn.
Diệp Giác cười nói:
- Vậy thì hút công lực của hắn, như thế nào?
Sắc mặt Khương Tử Hàn thay đổi, nói:
- Như vậy không tốt, hắn mặc dù bạc đãi cô, nhưng chung quy là phụ hoàng của cô...
Diệp Giác mặt không đổi sắc nói:
- Chân khí Tiên Hoàng năm đó chính là bị hắn hút, mà lại là cưỡng ép hút, Tiên Hoàng không thể làm gì, chỉ có thể giả bộ như mình nhường cho đương kim hoàng đế, hắn từng như thế, vì sao ngươi không thể? Huống hồ, hút chân khí của hắn, hắn sẽ không chết, chẳng qua biến thành người bình thường, lực bất tòng tâm, có thể càng sớm thoái vị, chờ ngươi đăng cơ, cam đoan hắn hưởng thụ cuộc sống Thái Thượng Hoàng an vui à được.
Vẻ mặt Khương Tử Hàn biến ảo tâm tình, ánh mắt lấp lánh.
Hắn động tâm.
Hắn không muốn lại ngày ngày đấu võ mồm với hạ thần Ngụy vương, hắn không muốn lại nghe người khác nói hắn là con riêng, không nên làm Thái Tử, càng không muốn nghe những người khác cho rằng hắn không bằng Ngụy vương.
Diệp Giác tiến lên một bước, thấp giọng nói:
- Nuốt công lực của hoàng đế, bản thân ngươi nói không chừng có thể trùng kích Thần Nhân cảnh, Thần nhân hoàng đế, từ xưa đến nay, chưa từng có, ngươi sắp sáng tạo ra cơ nghiệp vạn thế, chỉ cần chiến công của ngươi đủ lớn, thế nhân sẽ quên đi những thủ đoạn này của ngươi, mà ngươi có thể làm chuyện này không bị lịch sử biết.
- Tổ tiên Sở triều thí chủ đoạt quyền, mới lấy được giang sơn, nhưng hôm nay bao nhiêu người vẫn hoài niệm Sở triều?
Khương Tử Hàn hít sâu một hơi, cắn răng nói:
- Tốt, vậy ngươi phải giúp cô, cô cũng không phải đối thủ của phụ hoàng.
Diệp Giác lộ ra nụ cười, nói:
- Đương nhiên không có vấn đề, từ nhỏ đến lớn, phụ hoàng ngươi đều không phải đối thủ của ta, hàng phục hắn, dễ như trở bàn tay.
...
Mùa hạ, ban đêm, Khương Trường Sinh tĩnh toạ dưới tàng cây, Bạch Long quay quanh hắn, đầu rắn khổng lồ tựa ở trên đùi của hắn, an tĩnh ngủ say, Bạch Kỳ thì ghé vào cách đó không xa, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.
Khương Trường Sinh bỗng nhiên mở mắt.
Bạch Kỳ theo đó mở to mắt, bọn hắn nhìn về phía cùng một phương hướng.
Hoàng cung!
Khương Trường Sinh thoáng có chút kinh ngạc, hắn cảm nhận được Diệp Giác cùng Khương Vũ đang chiến đấu, xảy ra chuyện gì?
Sao bọn hắn lại nội đấu?
Khương Trường Sinh lúc này linh hồn xuất khiếu, trước đi xem trò vui.
Linh hồn dùng tốc độ cao xẹt qua bầu trời đêm, hắn tới trước ngự thư phòng hoàng cung, Diệp Giác cùng Khương Vũ đang kịch đấu, bốn phương tám hướng trên mái hiên có lần lượt từng bóng người đang đứng, mỗi người thi pháp, chân khí hóa thành màn lớn, đầu đuôi tương liên, lại ngăn cách tiếng vang, ngăn cản chân khí bên trong bừa bãi tàn phá.
Đây là trận pháp?
Khương Trường Sinh cảm thấy hứng thú.
Võ đạo vậy mà cũng có trận pháp, xem ra võ đạo phát triển vượt qua tưởng tượng của hắn, cũng không phải chỉ là tăng lên cảnh giới đơn thuần.
Khương Vũ rõ ràng không phải đối thủ của Diệp Giác, hoàn toàn bị đè lên đánh, chân long khí trên người thỉnh thoảng tán loạn.
Khương Trường Sinh liếc mắt nhìn ra Khương Vũ trúng độc, trong cơ thể vốn là tứ loạn kinh mạch chân khí hỗn loạn, để cho hắn cực kỳ khó chịu.
Trận pháp ngăn cách tiếng vang, nhưng cách không dứt được thính giác của Khương Trường Sinh.
- Sư đệ, đừng gượng chống, bằng không ngươi sẽ chết, chúng ta chẳng qua là lấy công lực của ngươi.
Diệp Giác khinh miệt cười nói, song chưởng hắn như gió, như mưa giông gió bão rơi vào trên người Khương Vũ, đánh cho Long quan Khương Vũ rơi xuống, tóc tai bù xù, dị thường chật vật.
Khương Vũ phun ra một ngụm máu, nhưng hắn vẫn ổn định thân hình, tiếp tục chiến đấu.
Diệp Giác bỗng nhiên thi triển ra bộ pháp quỷ dị, tàn ảnh liên tục, tựa như hóa thành mấy chục phân thân bao vây Khương Vũ, Khương Vũ bị đánh run rẩy giống như đống cát, càng không ngừng phun máu.
Diệp Giác theo đó xuất hiện trên người Khương Vũ, tay phải nắm bả vai hắn, tay phải thành trảo, chế trụ đỉnh đầu Khương Vũ.
- Thái Tử, mau tới đây!
Diệp Giác chế trụ Khương Vũ, trầm giọng quát.
Khương Tử Hàn chạy tới, hắn đứng ở trước mặt Khương Vũ, đưa tay đập trên trán Khương Vũ, bắt đầu hút công lực của hắn.
Khương Vũ nâng lên hai mắt, trong mắt tràn đầy tơ máu, hắn cắn răng nói:
- Nghịch tử... Ngươi biết được ngươi đang làm cái gì không?
Vẻ mặt Khương Tử Hàn đầy điên cuồng, tàn nhẫn nói:
- Phụ hoàng, nhi thần đợi không được, sớm một chút thoái vị cho nhi thần, nhi thần sẽ để cho ngài kết thúc yên lành, cũng đừng trách nhi thần, ngài năm đó không phải cũng ra tay với Hoàng gia gia như thế sao?
Chân khí sục sôi thoát ra từ trên người Khương Vũ, chui vào trong cơ thể Khương Tử Hàn, toàn thân Khương Tử Hàn run rẩy, cắn răng thừa nhận công lực khổng lồ.
Ánh mắt Khương Vũ từ phẫn nộ, khó tin chuyển biến làm ảm đạm.
Câu nói sau cùng của Khương Tử Hàn làm hắn bị thương thật sâu.
Hắn không khỏi nghĩ đến lúc trước, lúc phụ hoàng có tình cảnh giống như sẽ suy nghĩ cái gì.
Mãi đến khi phụ hoàng sắp chết, hắn cũng không có hảo hảo đi quan tâm phụ hoàng, bồi phụ hoàng chân chính tâm sự.
Giờ khắc này, trong lòng Khương Tử Hàn bình thường trở lại.
Làm hoàng đế nhiều năm, thật ra hắn cũng hiểu rõ, hắn cũng không phải là hoàng đế tốt.