Chương 129: Ai cho phép các đi rời đi rồi?
Nhưng nghĩ đến Khương Tử Hàn thượng vị sẽ phục sở, lại nghĩ tới hậu thế sẽ chê cười Khương gia như thế nào, trong lòng hắn rất khó chịu, đáng tiếc, đã trễ, đời này của hắn là quân cờ, xưa nay không rõ ràng mình rốt cuộc muốn cái gì.
Khương Trường Sinh nhìn xuống một màn phụ từ tử hiếu, cũng không có ra tay, xem bọn hắn chó cắn chó.
Thời gian trôi qua.
Đại khái đi qua ba phút.
Một tiếng quát truyền đến:
- Khương Tử Hàn, ngươi thật lớn mật.
Tiếng quát này tràn ngập phẫn nộ, chính là Khương Tử Ngọc, chỉ thấy Khương Tử Ngọc mang theo Tông Thiên Vũ, Từ Thiên Cơ, Tứ Hải hiền thánh từ trên mái hiên vọt tới.
Diệp Giác thu tay lại, Khương Vũ tê liệt quỳ gối trước mặt Khương Tử Hàn.
- Thái Tử, tiếp tục hút, bọn hắn để ta ngăn cản.
Diệp Giác vứt xuống câu nói này, thả người nhảy ra trận pháp, đối mặt bốn người đột kích, hắn đánh ra song chưởng, chân khí sục sôi hoá thành hình rồng, ngao khiếu lao thẳng tới bốn người Khương Tử Ngọc, tiếng long ngâm vang vọng bầu trời đêm, toàn thành đều có thể nghe được.
Bốn người Khương Tử Ngọc cùng huy chưởng, nhưng vẫn bị long hình chân khí đánh bay ra ngoài, vô số cung điện ven đường hóa thành phế tích, bụi đất bay thẳng lên trời.
Tông Thiên Vũ rơi vào trên mái hiên, ổn định thân hình, trầm giọng nói:
- Vương gia, người này rất mạnh, bốn người chúng ta tuyệt không phải đối thủ của hắn.
Diệp Giác khinh miệt cười nói:
- Không sai, mặc dù cùng là Thần Tâm cảnh, nhưng võ học nội tình của ta không phải các ngươi có thể so sánh.
Hắn nhìn về phía Khương Tử Ngọc, nói:
- Ngụy vương, phụ hoàng ngươi cho tới bây giờ đều chướng mắt ngươi, hắn thậm chí chán ghét ngươi, hắn chán ghét mẫu thân ngươi, mẫu thân ngươi ban đầu có khả thể không chết, nhưng hắn cố ý bỏ mặc bệnh tình của nàng, cho đến khi nàng ốm chết, mục đích của hắn là đến đỡ mẫu thân của thái tử.
- Hiểu không, là phụ hoàng ngươi sát hại mẫu thân ngươi, lúc ngươi sinh ra đời, phụ hoàng ngươi thậm chí không có đi nhìn ngươi, ngược lại là để cho hai vị thủ hạ của ta trông coi.
Nghe vậy, sắc mặt Khương Tử Ngọc trở nên cực kỳ khó coi.
Khương Trường Sinh nhíu mày, như vậy xem ra, lúc trước Vương Phi bị trúng độc là do Khương Vũ hạ, hổ dữ không ăn thịt con, cái tên này quả nhiên ác độc, nếu không phải Khương Trường Sinh vừa hay chọn trúng Bình An, Bình An nhất định chết yểu, theo mẫu thân hắn đi xuống dưới cửu tuyền.
Diệp Giác đi theo cười nói:
- Xem ở trên mặt mũi Trường Sinh tiên sư, Ngụy vương, mời ngươi trở về đi.
Ngụ ý, nếu không phải Ngụy vương có Trường Sinh tiên sư làm chỗ dựa, tối nay Diệp Giác sẽ giết bọn hắn.
Đối mặt Diệp Giác công tâm, uy hiếp, sắc mặt Khương Tử Ngọc âm trầm đến cực điểm, nhưng hắn vẫn cắn răng nói:
- Mặc dù ngươi nói là sự thật, đó cũng là ân oán giữ bổn vương và hắn, không dung được người ngoài như ngươi khoa tay múa chân, tối nay bổn vương có mặt ở đây, người nào cũng không thể hại hoàng đế.
Hắn không còn gọi Khương Vũ là phụ hoàng, mà là hoàng đế.
Diệp Giác sầm mặt lại, lạnh giọng nói:
- Ngụy vương, đừng không biết tự lượng sức mình.
Từ Thiên Cơ, Tông Thiên Vũ, Tứ Hải hiền thánh nghe được lời nói sau cùng của Khương Tử Ngọc thì đều cười khổ, nhưng bọn hắn cũng không có lùi bước, ngược lại dậm chân đi tới phía trước.
Từ Thiên Cơ hét lên:
- Tiên sư, lại không ra tay, đồ đệ bảo bối của ngươi liền phải chết.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Diệp Giác biến hóa, Khương Tử Hàn đang hút chân khí của Khương Vũ cũng bị hù dọa.
Trường Sinh tiên sư đang ở gần đây?
Từ Thiên Cơ cũng không có nhìn thấy linh hồn Khương Trường Sinh xuất khiếu, hắn chẳng qua cảm thấy động tĩnh trong kinh thành khẳng định chạy không khỏi ánh mắt của Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh trên bầu trời khẽ lắc đầu.
Tiểu tử này...
Hắn rất hài lòng thái độ của Khương Tử Ngọc cũng, ít nhất không phải hèn nhát.
Khương Trường Sinh quay người bay trở về thân thể.
Tốc độ linh hồn phi hành cực nhanh, không đến năm hơi thời gian liền trở lại thân thể bên trong.
Khương Trường Sinh mở to mắt, đứng dậy, kinh động Bạch Long đang say ngủ, Bạch Kỳ lại gần, hưng phấn hỏi:
- Ngài muốn đi tham gia náo nhiệt à, mang ta theo với?
Quá lâu không có chuyển động, nó đã sớm nhịn gần chết.
Khương Trường Sinh lườm nó một cái, nói:
- Ngươi phụ trách thủ sơn.
Tiếng nói vừa ra, hắn thả người vọt lên, đạp kiếm mà đi.
Tiếng vang ở hoàng cung kinh động rất nhiều người, bất quá hoàng cung cấm vệ được Thái Tử mật lệnh, tối nay không cho phép bất kỳ người nào vào cung.
Diệp Giác nhìn bốn người Khương Tử Ngọc từng bước tới gần, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, lâm vào do dự.
Hắn ở Khương Tử Hàn trước mặt thì không để Khương Trường Sinh vào trong mắt, còn ở sau lưng, thật ra hết sức hoảng khi đối mặt với Khương Trường Sinh.
Hắn biết mình nếu ra tay với Ngụy vương, Khương Trường Sinh nhất định sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
- Đáng chết, tên này không phải bỏ mặc hoàng đế bị hại à, như thế hắn mới có lý do danh chính ngôn thuận khởi sự...
Diệp Giác không thể nào hiểu được Khương Tử Ngọc, cảm thấy Khương Tử Ngọc thật quá ngu xuẩn.
Khương Vũ đổ, đối với Khương Tử Hàn, Khương Tử Ngọc mà nói đều là chuyện tốt, tiếp theo thì xem chỗ dựa của ai càng mạnh.
Bây giờ Khương Tử Ngọc làm loạn, khiến cho hắn đâm lao phải theo lao.
Đúng lúc này.
Khương Tử Hàn thu tay lại, nói:
- Ta hút xong!
Diệp Giác thở dài một hơi, cười nói với Khương Tử Ngọc:
- Ngụy vương thật sự bá khí, ta sẽ không giết hoàng đế, chúng ta đi.
- Ai cho phép các ngươi đi rồi?