Chương 166: Rải đậu thành binh, khó địch nổi thiên số (3)
Rải đậu thành binh, tên như ý nghĩa, tung ra hạt đậu, hóa thành binh sĩ, nhưng hạt đậu này chính là linh lực biến thành, Khương Trường Sinh có khả năng dự trữ số lượng lớn linh lực, dù cho một tia linh lực, biến thành sức chiến đấu cũng mạnh hơn binh sĩ bình thường.
Chỉ cần hạt đậu rơi xuống đất, tiếp xúc bùn đất sẽ hóa thành binh sĩ, nói cách khác, Khương Trường Sinh có khả năng đưa đậu linh lực cho người khác sử dụng.
Theo linh lực Khương Trường Sinh càng ngày càng mạnh, rải đậu thành binh sáng tạo binh sĩ cũng chỉ sẽ càng mạnh.
Chậc chậc, đây thật chỉ là pháp thuật thôi sao?
Không hổ là sinh tồn ban thưởng hai tôn chiến lực cấp thần nhân chồng chất lên nhau mang tới, không tệ không tệ.
Khương Trường Sinh truyền thừa xong trí nhớ, bắt đầu ngưng tụ đậu linh lực, quá trình này cũng không khó, trong một hơi hắn có khả năng sáng tạo một hạt đậu.
Cực hạn rải đậu thành binh ở chỗ linh lực người thi pháp nhiều ít, hắn cẩn thận tính toán một thoáng, hắn trong một giây sáng tạo một trăm viên đậu linh lực, tiêu hao linh lực không coi là nhiều, dù sao bây giờ linh lực của hắn có thể sử dụng cuồn cuộn.
Hắn tùy tiện vất đi một dạt đậu lên trên mặt đất, hạt đậu cấp tốc biến lớn, biến thành dáng người mơ hồ của hắn, dưới khống chế của hắn, Đậu Binh không có hành động, mà đứng bất động tại chỗ.
Thời gian đại khái một nén nhang về sau, Đậu Binh tan rã, vô tung vô ảnh.
Nói cách khác, Đậu Binh tác chiến lúc chỉ có thời gian một nén nhang.
Đầy đủ.
Khương Trường Sinh lấy ra một cái túi nhỏ từ trong ngăn tủ, sáng tạo số lượng lớn đậu linh lực, để vào trong đó, lấp đầy hắn nó, sau đó đeo ở hông.
- Về sau có thể làm cẩm nang, ban thưởng cho người khác, phát dương rộng rãi thần thông của ta.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, sau đó bắt đầu luyện công.
Hôm sau trời vừa sáng, thi thể tả sứ Tụ Tinh lâu bị treo ở bên trên cửa thành bắc, để không ít võ giả, bách tính ra vào bị hù dọa.
Bên cạnh cửa thành còn dán bố cáo:
Thần nhân Tấn triều đêm khuya chui vào hoàng cung, muốn hành thích bệ hạ, không biết tự lượng sức mình, tội ác tày trời.
...
Rừng núi hoang vắng, dãy núi vờn quanh, bên cạnh quan đạo có một khách sạn, có rất nhiều liệt mã đang ở trong chuồng, bên cạnh chuồng ngựa còn có đồ tể đang làm thịt heo.
- Nghe nói không, một tháng trước có Thần nhân đến từ Tấn triều ám sát bệ hạ hiện thời.
- Thật hay giả? Kết quả ra sao?
- Đương nhiên là chết thảm, thi thể bị treo ở trên tường thành, thật sự là uất ức, thần nhân cũng chỉ đến như thế.
- Tám chín phần mười là Long Khởi quan Võ Thần ra tay.
- Chậc chậc, Võ Thần thật là bận tâm, hoàng đế là đồ đệ của hắn sao? Ta thấy là con của hắn thì còn tạm được, cả ngày lẫn đêm nhìn chằm chằm.
Võ lâm nhân sĩ trong khách sạn nhiệt liệt thảo luận, nơi hẻo lánh có một già một trẻ an tĩnh nghe.
Lão giả thân mặc áo xám, tóc trắng phơ, ngay cả sợi râu đều là màu trắng, nếu là Khương Trường Sinh ở đây, nhất định có thể nhận ra hắn, người này chính là Nhị sư huynh, Đại sư huynh trước kia của Long Khởi quan, Mạnh Thu Hà.
Bây giờ Mạnh Thu Hà đã hơn bảy mươi tuổi, hắn không có phong mang tất lộ như lúc tuổi trẻ, cũng không có phong độ của cường giả, thoạt nhìn như ông già bình thường.
Mạnh Thu Hà nhẹ giọng cảm khái:
- Hắn vẫn như vậy lợi hại.
Ngồi tại bên cạnh hắn là một nam tử trẻ tuổi, một thân quần áo hiệp khách, trên lưng vác kiếm, một chân đạp ở trên ghế, ngồi không có tướng ngồi, cà lơ phất phơ, tướng mạo cũng đẹp đẽ.
Nam tử trẻ tuổi đưa tay cầm theo bầu rượu đổ vào trong miệng, uống một hơi cạn sạch, lau miệng, cười nói:
- Trường Sinh tiên sư xác thực cao minh, bằng không phụ thân ta và các trưởng bối đồng môn cũng sẽ không chết ở trong tay hắn.
Mạnh Thu Hà liếc mắt nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi còn cười được, ngươi không nên hận đến nghiến răng?
Nam tử trẻ tuổi khoát tay áo, đầu kéo tới gần Mạnh Thu Hà, thấp giọng cười nói:
- Hận cái gì? Không có long lâu, bây giờ ta ngược lại tự tại, phụ thân ta sở dĩ chết, cũng là chính ý chí của hắn, Trường Sinh tiên sư có thể chiến thắng bọn hắn chắc chắn vượt qua Thần nhân, đi đến cảnh giới trong truyền thuyết, trước hết để cho hắn độc bá mười ba châu, giúp long lâu chúng ta giết thêm cừu địch xung quanh, đợi hắn thọ hết chết già, long lâu lại nổi lên trọng chưởng thiên hạ.
- Người mạnh hơn, cuối cùng khó địch nổi thiên số, Trường Sinh tiên sư kia chính là người tu đạo, không có nhi nữ, hắn chết, mười ba châu còn không phải thuộc về long lâu? Đây mới là nội tình của long lâu, nội tình ngàn năm, há là một trận chiến đã bị diệt sạch, đến thời cơ thích hợp, ta vung cánh tay lên một cái, thiên hạ võ lâm không dám không theo.
Mạnh Thu Hà châm chọc nói:
- Thật là liều, mà đại giới thì cũng quá lớn?
Nam tử trẻ tuổi nhún vai, hơi lộ ra men say, nói:
- Đại giới lớn chỗ nào? Phụ thân ta luyện công tẩu hỏa nhập ma, lòng có ma chướng, những người khác chết theo cũng là người sắp chết, nghe lão nô nhà ta nói, long lâu trăm năm qua một mực suy sụp, trước đó thập phương triều tông luận võ, Đại Thừa long lâu đã bại, ngoài có cường địch nhìn chằm chằm, bên trong có Trường Sinh tiên sư không thể chưởng khống, đổi lại ngươi, ngươi nên làm cái gì?